Yêu Giả Cưới Thật

Chương 119: Chương 119: Phá hủy nhà họ An.




Editor: Nguyen Hien.

Tại một quán trà thanh nhã, trong một góc yên tĩnh, bàn ghế được điêu khắc tinh xảo.

Trên bàn trà hình tròn, những nụ trà Long Tĩnh, tỏa hương thơm ngát xông vào mũi, từng mầm non xanh nhạt đứng thẳng trong ly thủy tinh trong suốt, giống như một bức tranh sơn thủy xinh đẹp.

Lăng Trọng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt yên tĩnh, đáy mắt phập phồng khó kiềm nén.

“Ba, ba có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Ngón tay khẽ vuốt mép ly trà, sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh, hình như đã sớm dự liệu được, cảm xúc biến hóa trong lòng cũng không có biến đổi gì lớn.

Lăng Trọng mím môi, nặng nề thở dài, mở miệng: “Niệm Niệm, những năm qua con ở nhà họ Lăng, ba đối xử với con có tốt không?”

Đồng Niệm khẳng định gật đầu một cái, tiễn đồng đen nhánh hiện lên vẻ cảm động sâu sắc: “Dạ, rất tốt.”

Nghe được lời của cô, Lăng Trọng vui mừng cười, thong thả nói: “Những ngày gần đây, An thị nhiều lần chèn ép Lăng thị, ý đồ của nhà họ An rất rõ ràng, không thể để cho An Hân ngồi tù.”

Trầm mặt, ông nhíu mày nhìn chằm chằm Đồng Niệm, khuôn mặt lạnh lùng, “Nếu như vì chuyện này, hai nhà An và Hân bất hòa, ắt hẳn sẽ có một cuộc đọ sức! Cục diện như thế, đối với ai cũng không tốt…”

“Ba.” Đồng Niệm ngẩng đầu lên, chợt lên tiếng cắt đứt lời của ông, “Con bị người ta bắt cóc, nhảy lầu thiếu chút nữa là mất mạng, những chuyện này đều do An Hân cho người làm, còn có rất nhiều chuyện trước kia cũng liên quan đến chị ta. Chẳng lẽ chị ta làm nhiều chuyện như vậy, chị ta không thể tự mình gánh chịu trừng phạt sao? ”

“Không thể bởi vì chị ta là con gái nhà họ An, mà có thể coi trời bằng vung được. Đồng Niệm mím chặt môi, trông đôi mắt hiện lên một cỗ tức giận.”

Lời của cô thoáng chốc khiến Lăng trọng trầm mặt xuống, chân mày ông nhíu chặt lại.

Kiềm chế lại cảm xúc trong đáy lòng, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lăng Trọng, cũng không có tránh né, “Nếu lần này con bỏ qua cho An Hân, thì chị ta sẽ còn có lần sau, đó không phải là giúp chị ta, mà là hại chị ta.”

Lăng Trọng thở dài một cái, sắc mặt nặng nề: “Vậy ý của các con là, chuyện này không có đường sống vẹn toàn sao?”

Nghe được ông dùng từ các con, ánh mắt Đồng Niệm dao động, ngay sao đó khẳng định gật đầu một cái: “Dạ, không có đường sống vẹn toàn!”

Ánh mắt Lăng Trọng u ám xuống, nhìn cô bằng đôi mắt nghiêm nghị, không thốt nên lời.

Nhìn sắc mặt buồn bã của ông, Đồng Niệm có chút không đành lòng, cô dùng sức nắm chặt ly trà, khẽ rũ mắt xuống. Không phải cô không muốn bỏ qua, mà là cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ người nào có cơ hội làm tổn thương tới mình. Mạng sống của cô có thể đối với người khác không quan trọng, nhưng đối với Lăng Cận Dương là vô cùng quý giá, cô nhất định vì anh, dùng hết sức lực bảo vệ tốt bản thân mình.

Nói vài câu ngắn gọn, Lăng Trọng đã thấy được quyết tâm của cô, mặc dù đứa nhỏ này bình thường nhìn rất nhu nhược, nhưng đến lúc quyết tâm rồi thì bất luận kẻ nào cũng không khuyên được.

Hơn nữa trong chuyện này, cô là người bị hại, Lăng Trọng không thể có nhiều yêu cầu gì.

“Ba!”

Nhìn thấy ông đứng dậy muốn rời đi, Đồng Niệm chợt giơ tay lên, kéo cánh tay của ông, đôi mắt đen nhánh sáng rực lên.

Lăng Trọng nhíu mày, đoán được cô muốn nói gì, lại ngồi xuống lần nữa, cho cô một cơ hội nói chuyện.

Thấy ông cũng không có xoay người rời đi, trong lòng Đồng Niệm dâng lên một tia vui vẻ, cô đan tay vào nhau, cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại, ấp úng mở miệng: “Từ nhỏ đến lơn, con luôn muốn có một gia đình có đầy đủ ba mẹ, cả gia đình ba người một nhà sống vui vẻ hạnh phúc. Nhưng ông trời không có tác thành nguyện vọng của con, cướp đi sinh mệnh của ba mẹ con.”

Kìm nén nước mắt, Đồng Niệm nặng nề nói: “Con bước vào nhà họ Lăng bắt đầu từ lúc con mười ba tuổi, không biết bao nhiêu lần con một mình núp trong góc khóc thút thít, những lúc đó Lăng Cận Dương đều ở bên cạnh con, lau nước mắt cho con, xua tan đi sợ hãi trong lòng con. Mười mấy năm qua, anh ấy đã ăn sâu bén rễ trong lòng con, trên đời này bất kỳ ai cũng không có thể thay thế được. Con biết rõ rằng, con không nên yêu anh ấy, nhưng có rất nhiều chuyện con bất lực, không thể khống chế được, con yêu anh ấy, rất yêu anh ấy.”

Đồng Niệm cắn môi, trong đôi mắt tràn ngập một tầng hơi nước, cô nhìn vào mắt Lăng Trọng, mở miệng khẩn cầu từng câu từng chữ, “Xin ba hãy chúc phúc cho chúng con, được không ba?”

Lăng Trọng thở dài một tiếng, hai đầu chân mày nhíu chặt lại, giọng nói lộ ra mấy phần chán nản: “Ta đồng ấy với mẹ của con, chăm sóc cho con thật tốt. Cam kết này, mãi mãi cũng không thay đổi.”

Nói xong những lời này, Lăng Trọng đứng lên, bóng lưng cao lớn rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.

Đồng Niệm nhìn ông đi xa, cũng không có đuổi theo, cũng không có nói thêm gì nữa. Cô hiểu, muốn ông tiếp nhận, nhất định phải cho ông một ít thời gian, không thể thúc ép quá nhiều.

. . . . . .

Vào buổi sáng, một chiếc xe Porsche thể thao màu đen lái vào sân nhà họ An. Lăng Thừa Nghiệp đậu xe, xuống xe đi tới vị trí kế bên tài xế, cẩn thận mở cửa xe, đỡ người trong ngực xuống xe, “Cẩn thận một chút.”

An Nhã nhếch môi cười, đôi mắt trên khuôn mặt sáng rực: “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.” Cô kéo cánh tay Lăng Thừa Nghiệp, từng bước nhỏ đi vào bên trong.

Trong sofa phòng khách, lão thái thái nhà họ An chân mày không động, nhìn hai người bọn họ, nở nụ cười hiếm khi thấy được.

“Bà nội!”

An Nhã ngồi bên cạnh bà, từ trong túi xách móc ra giấy kiểm tra từ bệnh viện, giơ lên trước mặt của bà cười nói: “Bà nội, chưa tới bảy tháng nữa, bà có cháu cố rồi nhá!”

“Cái gì?” Bà nội An Hân cả kinh, giật lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay nhìn một chút, lập tức vui vẻ ra mặt: “Chao ôi, nhà họ An cuối cùng cũng có chuyện tốt.”

Giơ tay lên sờ cái bụng bằng phẳng của An Hân, lão thái thái vẻ mặt rất kích động, tay run run: “Tiểu Nhã, chỉ cần cháu sinh cháu cố trai, những thứ tốt nhất, con sẽ không thiếu.”

An Nhã mím môi cười, liếc mắt nhìn Lăng thừa Nghiệp bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt lóe lên tinh quang.

“Bà nội, bà thiên vị.” An Nhã làm nũng ôm cánh tay bà, hờn dỗi: “Chỉ có cháu trai mới được thưởng sao? Vậy nếu chẳng mai là cháu gái thì sao?”

“Đứa nhỏ này, còn làm nũng với bà nữa chứ?” Lão thái thái đánh nhẹ cô một cái, ánh mắt hiện rõ vẻ cưng chiều: “Sinh trai hay gái, bà đều thương hết, đồ tốt đều có phần của con.”

Lời của lão phu nhân có ý vạch trần, coi như là cho bọn họ viên thuốc an thần.

An Nhã mím môi, đôi mắt sâu kín thoáng qua cái gì đó, mượn cơ hội thử dò xét: “Bà nội, tháng sau là Lăng thị bầu lại ban giám đốc rồi, Thừa Nghiệp vẫn chỉ luôn là phó giám đốc, đứa bé của con sau khi sanh, không phải chịu uất ức sao?”

Giơ tay lên vỗ mu bàn tay cô, ánh mắt lão thái thái u ám, buồn bã nói: “Bà nội biết các con đang nghĩ gì, nhưng Lăng thị nắm cổ phần lớn trong tay, họ bất động, bà cũng không thể nói gì được. Chỉ là hiện tại chuyện của An Hân đã làm cho bà lo lắng nhiều, nhà họ Lăng cũng làm hơi quá rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt An Hân nặng nề, nhớ tới chuyện của An Hân, trong lòng cũng thấy tức. Chuyện này đúng là Lăng Cận Dương đã giải quyết hơi độc ác.

“Bà nội.” Lăng Thừa Nghiệp cười tiến lên, cẩn thận nói: “Cận Dương làm như vậy, con và ba cũng không đồng ý, nhưng nhà họ Lăng do hai ba con bọn họ nắm quyền, chúng ta chỉ là lo lắng suông, cũng không giải quyết được gì.”

Lão thái thái gật đầu một cái, ngược lại không có trách tội bọn họ, “Bà nội hiểu, chỉ là Thừa Nghiệp, con nghĩ xem có biện pháp nào không, không thể nhìn An Hân đi ngồi tù, đứa nhỏ này từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, sao phải chịu khổ ở nơi như vậy được chứ.”

“Con hiểu.” Lăng Thừa Nghiệp cười đáp ứng, dành lời nói ngon ngọt hứa hẹn. Chỉ là cổ phần của Lăng thị vẫn không chiếm được về tay, làm cho anh cảm thấy vô cùng thất bại!

. . . . . .

Sáng sớm, Lăng Cận Dương đi xuống lầu, nghe được tin tức vang lên trong tivi ở phòng khách, anh cất bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Lăng Trọng, nghe tin tức buổi sáng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.

“Theo tin tức mới nhất sáng nay, tối hôm qua có người ẩn danh tố cáo tập đoàn An thị, có người đã giao dịch cổ phần không theo quy ước đã thỏa thuận, trước mắt người phụ trách tập đoàn An thị đã bắt giữ người tối hôm qua, toàn bộ sự việc vẫn còn ở trong vòng điều tra…”

Lăng Trọng liếc mắt nhìn con trai bên cạnh, giọng nói trầm xuống: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nghe ba anh hỏi, vẻ mặt Lăng Cận Dương không có một chút biến hóa, giọng nói cũng hết sức bình tĩnh: “Đầu tiên là con bảo Duy Hàm đi điều tra qua, vốn dĩ những chứng cứ này con chỉ muốn lấy để phòng bị. Nhưng An Quốc Bang từng bước từng bước ép sát, đây là do ông ta tự tìm lấy.”

“Cận Dương!”

Lăng Trọng liền biến sắc mặt, mày kiếm nhíu lại thật chặt, “Con làm như vậy, giao tình hai nhà An và Lăng liền bị cắt đứt.”

Lăng Cận Dương nhún vai cười, không thèm để ý tới một chút nào, đôi mắt thoáng qua vẻ tàn khốc: “Ba, ba từng dạy con, đối xử với kẻ địch, không được nhân từ mà nương tay!”

Nghe vậy, cả người Lăng Trọng cứng ngắc, sau một hồi ông mím môi đứng lên, giơ tay lên vỗ vào vai anh, buồn bã nói: “Hình như ba đã già thật rồi, chuyện này tự con xử lý đi, ba không hỏi tới nữa.”

Nhìn bóng lưng của ba anh đi lên lầu, giữa hai đầu chân mày anh dần dần nhíu lại, anh giơ tay tắt TV, trên mặt lộ ra đường cong sắc bén.

Giây lát anh đứng lên, vừa muốn cất bước đi, lại nghe có người gọi anh: “Cậu chủ!”

Lăng Cận Dương đang bước về phía trước chợt dừng lại, anh xoay người lại nhìn thấy vú Dung, sắc mặt hơi khó chịu, “Vú lại muốn khuyên con gì sao?”

Mấy bước đi tới trước mặt anh, sắc mặt vú Dung rất khó nhìn, bà cau mày, sốt ruột nói: “Tại sao cậu không nghe lời vú nói. Từ nhỏ đến lến không phải cậu đều rất nghe lời vú và phu nhân sao?”

Giơ tay lên đặt lên vai của bà, khuôn mặt Lăng Cận Dương có chút hoàn hoãn, anh mím môi nói: “Trong lòng con vị trí của vú vẫn không thay đổi, con sẽ không quên ân tình của vú. Thế nhưng mỗi chuyện đều không giống nhau, chuyện này liên quan đến Đồng Niệm, liên quan đến tương lai của chúng con, bất cứ ai cũng không có thể ngăn cản được quyết định của con.”

“Cậu chủ.” Vú Dung thất vọng lắc đầu một cái, vẻ mặt chán nản: “Cậu biết kết quả cậu làm sẽ nghiêm trọng đến thế nào không, cậu căn bản không biết. Phu nhân tâm quyết dặn dò, cậu đều quên mất rồi phải không? Vì Đồng tiểu thư mà những lời của phu nhân khuyên, cậu cũng không nghe.”

“Vú Dung ——”

Lăng Cận Dương giận tái mặt, bởi vì lời nói của bà, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, “Đây là chuyện nhà của tôi, không cần vú xen vào.” Ngừng lại, anh mím môi, lạnh lùng nói: “Vú Dung, vú đã lớn tuổi rồi, không nên tiếp tục ở lại nhà họ Lăng nữa.”

Lần đầu tiên, Lăng Cận Dương nói những lời tuyệt tình như vậy với bà, đáy mắt vô cùng lạnh lùng, khiến đáy lòng bà hung hăng nhói đau.

Xoay người ngồi vào trong xe, Lăng Cận Dương liếc mắt nhìn bà đứng im tại chỗ, trái tim anh bóp chặt. Thật ra thì anh cũng không muốn nói những lời ác độc như vậy. Trong lòng anh hiểu được, bà cũng vì muốn tốt cho anh, nhưng bà không hiểu được, trong lòng anh Đồng Niệm có ý nghĩa quan trọng như thế nào.

Giơ tay lên mở chìa khóa xe, Lăng Cận Dương nổ máy, trầm mặt lái xe đi, sườn xe màu bạc rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.

Một lúc sau, vú Dung mới xoay thân thể trun run của bà trở lại phòng ngủ. Đi tới ngăn kéo bàn, bà lấy khung hình bên trong ra, ngón tay khẽ vuốt hình một người, rưng rưng nói: “Phu nhân, tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng có một số việc đã định trước.”

Vú Dung cẩn thận vuốt ve tấm ảnh trên khuôn mặt đang nở nụ cười, đáy mắt tràn đầy lệ nóng: “Có lẽ như vậy cũng tốt, có thể cởi bỏ cả đời gông xiềng, đối với cậu ấy chưa chắc là không phải chuyện tốt.”

Sắp xếp hành lý xong, vú Dung đi xuống phòng khách, bà trầm mặt cất bước đi lên lầu, đẩy cửa một căn phòng trên lầu ba ra.

Đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy Lăng Trọng đứng bên cửa sổ, nghe được tiếng mở cửa, ông xoay người cười, “Thế nào, bà phải rời khỏi rồi sao?”

Vú Dung buồn bã cười một tiếng, nói ra sự thật: “Vâng.” Bà nhíu mày nhìn phía người đàn ông đang đứng trong bóng tối, giọng nói âm trầm: “Thấy cậu chủ đuổi tôi đi, chắc ông vui lắm đúng không?”

“Vú Dung.” Lăng Trọng từng bước đi về phía bà, “Bà đang nói cái gì vậy, bà ở nhà họ Lăng mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, tôi không có quên qua.”

Vú Dung cúi đầu, thấp giọng cười một tiếng, chỉ là trong đôi mắt một chút ý cười cũng không có.

Lăng Trọng cất bước đi tới bàn đọc sách, giơ ngón tay chỉ tấm hình đặt trên bàn, giọng nói mơ hồ lộ ra nụ cười, “Bà ấy an bài bà ở nhà họ lăng, không phải để cho bà từng giây từng phút nhắc nhở chú ý đến Cận Dương sao? Chỉ tiếc, con trai của tôi, không dễ dàng để cho người khác định đoạt.”

“Tâm huyết của phu nhân, cũng là vì cái nhà này, vì cậu chủ và ông chủ.” Vú Dung thở dài, trên mặt nhuộm đầy nỗi cô đơn, trong lòng bà nặng trĩu, có quá nhiều thứ chôn sâu ở trong đáy lòng.

Khóe mắt Lăng Trọng thoáng qua nụ cười, ông nhíu mày nhìn tấm hình trên bàn, ý cười trên khóe môi đột nhiên lạnh lùng: “Vì tôi sao? Lúc trước Du Thù Lan, vênh váo hung hăng như thế nào, bao nhiêu thủ đoạn đều dùng hết, tôi cả đời cũng sẽ không quên.”

“Ông chính là không quên được chuyện đã qua?” Vú Dung ngầm thở dài, trong lòng vô cùng buồn bã. Thì ra có rất nhiều chuyện, khó có thể xoa nhẹ lòng người theo thời gian.

Ánh mắt Lăng trọng buồn bã, trên vẻ mặt thoáng qua chút lo lắng. Ông nhíu mày nhìn chằm chằm tấm hình, lạnh lùng nói: “Cái nhà này, cho đến cùng có phải là họ Lăng.”

“Bốp ——”

Ánh mắt Lăng Trọng lạnh thấu xương, giơ tay lên đập mạnh khung hình xuống bàn.

“Lão gia!”

Vú Dung liền biến sắc mặt, nhìn ánh mắt tàn khốc của ông, trái tim nhói đau, nôn nóng nói: “Lão gia và phu nhân dù gì cũng là vợ chồng, lão gia đã đồng ý chuyện của phu nhân, nhất định phải làm đến cùng.”

Cất bước đi tới trước mặt bà, khóe miệng Lăng Trọng cười lạnh nhạt, lạnh giọng chất vấn: “Bà đang uy hiếp tôi đó à?”

“Không phải.” Vú Dung hốt hoảng khoát tay, “Ngược lại, chính bản thân tôi đang khẩn cầu ông.”

Thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt sáng quắc của Lăng Trọng nhìn chằm chằm bà, nhẹ nhàng ở bên tai bà nói nhỏ một câu, lập tức khiến vẻ mặt vú Dung khiếp sợ, thất thanh nói: “Ông ——”

Đôi tay bà run rẩy, cả người lâm vào kinh hãi, miệng nói không ra lời.

Sau đó, Lăng Trọng cũng không nói cái gì nữa, đi thẳng lướt qua người bà.

Cũng không biết trải qua bao lâu, vú Dung mới dần dần định thần lại, dđl/q'd đôi mắt bà nhuốm lệ, nhìn khung hình trên bàn, đáy lòng bách chuyển thiên hồi. Phu nhân, tâm huyết cả đời của phu nhân, cuối cùng vẫn có chỗ tính toán sai…

Bước chân tập tễnh đi xuống lầu, vú Dung xách theo hành lý đi ra ngoài, sắc mặt bà trắng bệch, còn chưa đi tới cửa lớn, cả người liền ngã xuống đất.

Gần tới sau khi tan làm trở về, Lăng Cận Dương dẫn theo Đồng Niệm về nhà ăn cơm, lúc đi qua tiệm bánh ngọt, anh dừng xe đi vào mua một hộp bánh xốp giòn.

“Anh thích ăn cái này sao?” Nhìn hộp bánh anh mua, Đồng Niệm mỉm cười hỏi anh.

Giơ tay khởi động xe, Lăng Cận Dương lái xe trở về Lan Uyển, cười nói: “Vú Dung thích ăn.” Anh mắt của anh nhìn về nơi xa, trầm giọng nói: “Anh không kiềm được tính khí của mình, làm cho bà đau lòng.”

Ánh mắt Đồng Niệm tối sầm xuống, nụ cười thoáng qua vẻ cô đơn, “Cận Dương, em biết anh khó xử, nhưng vú Dung cũng vì muốn tốt cho anh. Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm cho vú thích em.”

Giơ tay lên ngắt mũi cô, ánh mắt yên lặng của Lăng Cận Dương dâng lên ý cười: “Anh có lòng tin với em.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt có những mảnh vỡ nhỏ vụn thoáng qua.

Lái xe trở lại Lan Uyển, Lăng Trọng cũng không có ở nhà, Lăng Cận Dương dẫn theo Đồng Niệm đi tới phòng của vú Dung, nhưng chỉ thấy hành lý của bà, không thấy người.

Trong lòng mơ hồ thoáng qua cái gì đó, anh kéo Đồng Niệm đi ra ngoài, vội vàng hỏi người giúp việc: “Vú Dung đâu?”

Người giúp việc nghe anh hỏi, không dám giấu giếm, lập tức nói thật: “Buổi sáng lúc cậu chủ đi không bao lâu, vú Dung cũng sắp xếp hành lý muốn rời khỏi, nhưng bà còn chưa đi đến cửa, cả người liền té xỉu, hiện tại đã được con của bà chở đi bệnh viện rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, kéo Đồng Niệm đi tới bệnh viện.

Đi tới bệnh viện trong thành phố, Lăng Cận Dương chạy một hơi đến lầu ba. Ngoài phòng bệnh anh nhìn thấy con trai của bà đang đứng nói chuyện với thầy thuốc.

“Vú Dung thế nào rồi?” Lăng Cận Dương thở hổn hển chạy tới, sốt ruột hỏi.

Hạ Đào nhìn thấy anh chạy tới, vui mừng cười, chỉ là sắc mặt có chút khó coi: “Bác sĩ nói mẹ tôi đột nhiên chảy máu não, chỗ xuất huyết không được tốt lắm, hiện tại bà còn hôn mê.”

Đồng Niệm đuổi theo đứng ở phía sau, nghe nói thế, sắc mặt cũng tối xuống.

Giơ nắm tay lên đánh mạnh một cái vào tường, Lăng Cận Dương mím môi, thầm trách mắng: “Tất cả là do tôi, buổi sáng đã làm cho vú tức giận.”

“Lăng thiếu!”

Hạ Đào giơ tay lên đè vai anh lại, vẻ mặt ôn hòa, cũng không có ý trách mắng: “Cậu không cần nói như vậy, bình thường cậu đối xử với nhà chúng tôi thế nào, trong lòng tôi hiểu. Mẹ tôi trước khi hôn mê, trong miệng còn kêu tên của cậu, cậu không cần tự trách bản thân mình.”

Lăng Cận Dương cúi đầu, trái tim đau nhói, anh nhớ đến câu cuối cùng anh nói với bà vào lúc sáng, hốc mắt không nhịn được đỏ lên. Gần đây trong khoảng thời gian này, vì chuyện của An Hân, anh đã mấy lần làm cho bà thương tâm, hôm nay nhớ lại, thật là rối rắm.

Nán lại bệnh viện đến khuya, cuối cùng bác sĩ vẫn đưa ra phương án điều trị, bởi vì vị trí xuất huyết không được tốt, hơn nữa người bệnh cũng đã có tuổi, cho nên chỉ có thể áp dụng phương pháp trị liệu thông thường, không thể phẩu thuật.

Lăng Cận Dương ngồi ở bên giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà, nơi cổ họng dâng lên một cỗ chua xót, “Vú Dung, vú đừng giận con, con đã sai rồi.”

Đồng Niệm lấy đôi tay ôm chặt cổ anh, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, vú nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Không lâu sau đó, con trai vú Dung về nhà lấy đồ trở lại, thấy trời đã rất khuya, liền bảo bọn họ trở về nhà.

Nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười hai giờ, Lăng Cận Dương không thể làm gì khác hơn là đứng lên, dẫn Đồng Niệm rời đi trước. Trước khi đi, anh nói với Hạ Đào, ngày mai anh sẽ sắp xếp mấy chuyên gia tới, tiến hành hội chuẩn lại.

Sau khi rời bệnh viện, Lăng Cận Dương lái xe chở Đồng Niệm trở về nhà cô, rồi sau đó mởi trở lại Lan Uyển.

Trở lại Lan Uyển, Lăng Cận Dương cất bước đi vào phòng khách, nhìn thấy đèn lắp dưới sàn nhà đã tắt, đôi mắt thâm thúy không nhịn được tối xuống. Anh xoay người ngồi trên sofa, lấy tay mở đèn lên.

Nhìn thấy anh trở về, có người giúp việc đi tới, “Cậu chủ, cậu đã trở về, ông chủ hỏi mấy lần, mới vừa lên lầu nghỉ nghơi.”

“Ừ.” Giơ tay lên xoa chân mày chua xót, Lăng Cận Dương thấp giọng đáp.

“Cậu muốn ăn chút gì không?”

Lăng Cận Dương mím môi, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi, “Không cần.”

Người giúp việc thấy sắc mặt anh không tốt, cũng không dám nhiều lời, xoay người rời đi.

“Đợi đã…” Lăng Cận Dương bảo người giúp việc đứng lại, chợt mở hai mắt ra, giọng nói căng thẳng: “Vú Dung trước khi té xỉu, có làm việc gì khác không?”

Người giúp việc ngẩn người, cẩn thận nhớ lại, “Vú Dung sắp xếp hành lý xong, hình như có đi lên lầu.”

Hồi lâu, Lăng cận Dương vẫy tay cho người giúp việc rời đi, trên mặt không có chút biểu hiện gì, đứng lên trở về phòng ngủ.

. . . . . .

Bên trong trại giam, tất cả mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, xếp hàng bước từng bước đi lấy cơm.

An Hân cúi đầu, tóc dài được kẹp lại bằng cái kẹp tóc, trên tay cô bưng một cái mâm, đợi tới lượt lấy cơm.

Vừa mới bưng mâm cơm ngồi xuống, thức ăn trong mâm liền bị người khác cướp đi một nữa: “Này! Ngươi làm gì đấy?”

Người phụ nữ ngồi đối diện, cười tủm tỉm nhìn cô, khinh thường nói: “Thức ăn này cô có thể ăn hết được sao? Tôi đây là giúp cô ăn, tránh khỏi bị lãng phí.”

An Hân nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình, khuôn mặt tức giận, cầm muỗng đoạt lại thức ăn, nhưng tay còn chưa có vươn ra, liền bị người khác chặn cánh tay lại.

“Thế nào, còn dám giành lại hả?” Có người níu lấy tóc của cô, hung hăng đè mặt của cô xuống bàn.

An Hân giãy dụa không thoát, tức giận quát: “Những người các ngươi thật thối nát, buông tôi ra.”

Bốp ——

Trên mặt bị đánh xuống một bạt tay, An Hân cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, má phải đã bị đánh đến đau rát.

“Cô là một con điếm, còn dám chửi chúng tôi sao.” Người phụ nữ đối diện thu tay lại, hiển nhiên là những người này lúc đầu, ai cũng nhìn sắc mặt của cô mà làm việc.

Đặt tờ báo cầm trên tay bỏ xuống bàn, người phụ nữ lấy tay đề đầu An Hân lại, lạnh lùng nói: “Cô còn tưởng rằng mình là tiểu thư nhà họ An hả? Tôi khinh! Xem cho kỹ một chút, tất cả các người trong nhà cô đều như vậy, còn ai có thể tới cứu cô chứ? Về sau bớt sĩ diện trước mặt chúng tôi đi, bằng không bà đây mỗi lần nhìn thấy cô thì sẽ đánh cô.”

Gáy bị người khác hung hăng đặt trên mặt bàn, tựa đề to lớn giọi vào đáy mặt An Hân, đôi mắt kịch liệt co rút lại.

Rầm rầm rầm ——

Bên ngoài truyền đến giọng nói sắc bén của quản giáo: “Tất cả đều ngồi xuống ăn cơm đi, bằng không tất cả sẽ bị bỏ đói.”

“Vâng!”

Mọi người vội vàng trở về chỗ cũ, an tĩnh cúi đầu ăn cơm. Thấy không còn ai gây sự nữa, quản giáo liền xoay người tránh ra.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ báo, cả khuôn mặt An Hân trắng bệch, không có chút huyết sắc nào. Hai tay cô xuôi bên người hung hăng buộc chặt, mặc cho móng tay hãm sâu vào trong thịt, rỉ ra vết máu.

Lăng Cận Dương, anh cuối cùng là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.