Lúc gần tối, một chiếc McLaren chạy trên đường, quẹo cua vào bên trong một ngôi biệt thự hoa lệ.
Người đàn ông xuống xe trước rồi mở cửa xe dẫn một lớn một nhỏ đi ra.
Thời tiết đã ấm áp, gió nhẹ lất phất thoải vào mặt vô cùng thoải mái. Hôm nay lúc ra ngoài, Đồng Niệm cố ý lấy quần áo mới cho cả nhà mặt, màu hồng nhạt ưu nhã, cùng kiểu dáng phối hợp lên ba người bọn họ nhìn rất đẹp mắt.
Có người giúp việc đi tới, lễ phép chào hỏi rồi mời họ vào nhà, thuận tiện đi trước thông báo cho người bên trong.
Lăng Cận Dương dẫn một lớn một nhỏ vào bên trong, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, chợt nghĩ đến điều gì dưới chân dừng bước một chút: “Đợi chút.”
“Sao vậy?” Đồng Niệm không hiểu, quay đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi.
Giơ tay lên vuốt nếp nhăn trên áo sơ mi cô, Lăng Cận Dương móc di động trong túi ra, ôm bả vai của cô, đưa camera điện thoại nhắm ngay mặt ba người bọn họ: “Chúng ta chưa có ảnh gia đình đúng không?”
Hình như là chưa.
Đồng Niệm nhớ lại, trên môi nở nụ cười. Cô sửa quần áo ngay ngắn lại cho Yếm, đặt cô nhóc giữa hai người bọn họ, kề sát đầu lại với nhau, nói: “Cười một cái.”
Yếm nghe mẹ nói, cực kỳ nể tình cười lên, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, má lún đồng tiền ngọt ngào.
Tách tách ——
Một khắc kia khi ống kính lóe lên, khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Cận Dương cũng nở nụ cười, môi mỏng dâng lên độ cong hết sức mê người.
Anh nhìn tấm hình vừa mới chụp một chút, cẩn thận lưu lại.
Bà Lăng nghe bọn họ tới, vội vàng đi từ bên trong ra nghênh đón.
“Đi thôi.” Lăng Cận Dương cất di động, ôm người bên cạnh đi vào, lúc bước vào nhà anh nhìn thấy An Nhã ôm Tiểu Bảo đi ra ngoài, đôi mắt sắc bén dò xét nhìn cô một chút.
An Nhã không nghĩ tới là bọn họ, trong lòng hốt hoảng, vẻ mặt không tự chủ được cứng ngắc lại.
Thấy ánh mắt hốt hoảng lóe lên rồi biến mất của cô, đôi mắt thâm thúy của anh dao động, anh dắt Đồng Niệm đi vào bên trong, ý cười trên khóe môi ôn hòa lại: “Chị dâu.”
An Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, cả trái tim không kiềm được nhói lên. Đôi mắt kia vẫn như cũ, sắc bén như đao, dễ dàng có thể nhìn thấu lòng người.
Nhìn anh ôm sát lưng Đồng Niệm, An Hân hít sâu một hơi, kiềm chế lại đáy lòng đang hốt hoảng, cô ôm chặt Tiểu Bảo đi tới phòng khách, tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế sofa.
“Các con tới đây cũng không nói trước cho thiếm biết một tiếng.” Mẫn Chi mỉm cười, giơ tay ôm lấy Yếm, hết sức yêu thương.
Ánh mắt Lăng Cận Dương yên tĩnh, nhíu mày nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Chúng con muốn ăn cơm của thiếm nấu nên chạy đến ăn chực.”
“Được, Thiếm đây cầu còn không được. Đúng lúc tối nay có chuẩn bị món chân giò kho tàu, bồi bổ cho Niệm Niệm.” Mẫn Chi ôm Yếm một cái, dđl/q'd vẻ mặt dịu dàng: “Yếm như thế nào? Không có bị dọa sợ chứ?”
“Không có.” Đồng Niệm mím môi cười, nghĩ thầm Yếm nhà cô không chỉ không có bị hù dọa mà còn lên 4 kg nữa, ai nghe được cũng sẽ cười.
Cùng bọn họ nói chuyện một lát, Mẫn Chi đi gọi điện thoại cho Lăng Thuấn, bảo ông và Lăng Thừa Nghiệp về nhà sớm, tối nay trong nhà có khách, “Tiểu Nhã, con ngồi chơi cùng với Cận Dương và Niệm Niệm, mẹ đi nấu cơm.”
“Dạ.” An Hân khéo léo gật đầu một cái, không nói thêm gì khác.
Đồng Niệm muốn theo bà Lăng đi vào phòng bếp phụ một tay, lại bị ngăn lại, để cho cô chơi cùng bọn nhỏ.
Tiểu Bảo rất thích Đồng Niệm, mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ chạy đến vây lấy cô.
Đồng Niệm cũng rất thích Tiểu Bảo, dẫn theo cậu và Yếm trở lại phòng khách chơi. Yếm có thể ngồi dậy, lấy hai bàn tay nhỏ bé giành đồ chơi với anh mình.
Cũng may Tiểu Bảo hào phóng, lấy hộp đồ chơi của mình kéo tới, ào một cái đổ đồ chơi ra, mặc cho Yếm chọn lựa.
Yếm cầm lấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đỏ, bỏ vào trong miệng ngậm, cũng may Đồng Niệm nhanh tay lẹ mắt thấy được, lấy lại không cho cô nhóc nhét vào miệng.
Ở phía bên này sofa, An Hân ngồi không yên, cô lo lắng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi chân. Mặc dù không có ngẩng đầu nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người đàn ông đối diện.
Người giúp việc bưng khai trà bánh và thức uống đi tới.
“Đại thiếu phu nhân, café của cô.” Người giúp việc đặt ly café ở trước mặt cô, lễ phép nói.
An Hân thở phào nhẹ nhõm, định bưng ly café lên, lại nghe người đàn ông đối diện mở miệng.
“Chị dâu, em nhớ là chị không uống café.”
Lăng Cận Dương cười nhẹ nhàng, lười biếng ngồi trên sofa, ngón tay móc nhẹ đầu gối, đôi mắt nhìn chằm chằm sắc mặt biến hóa của An Nhã, chỉ cười không nói.
Hai tay xuôi bên người nắm thật chặt, trong lòng bàn tay cô toát ra một lớp mồ hôi mịn, trấn định nói: “Đúng vậy, chị không thích uống café.”
Ngừng lại, cô ngửa đầu nhìn chằm chằm người giúp việc bên cạnh, giọng nói âm trầm: “Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Tôi uống gì cũng không biết sao, đổi cho tôi ly trà hoa hồng.”
Người giúp việc biến sắc mặt, bưng ly café đi, đáy lòng giận dữ khó dằn. Khẩu vị biến đổi liên tục như vậy, ai có thể biết rõ chứ, thì ra không uống café. Nhưng hai tháng nay rất yêu thích, hiện tại không uống, thật chết người.Lăng Cận Dương nhíu mày, vẻ mặt không nhìn ra biến hóa gì, anh nhìn điểm tâm đặt trên bàn, quay đầu nhìn về phía mọi người đang chơi đùa: “Niệm Niệm, dẫn bọn nhỏ đến đây.”
Nghe anh gọi, Đồng Niệm dẫn Yếm và Tiểu Bảo đi tới. Bọn nhỏ trong lúc chơi mệt mỏi, nhìn thấy đồ ăn vô cùng thích thú.
An Hân kéo Tiểu Bảo, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt. Trong lòng cô hốt hoảng, sau lưng rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Không xong rồi! An Nhã trước đây không uống café, sơ hở lớn như vậy bị Lăng Cận Dương nhìn thấy, hắn sẽ không nghi ngờ gì chứ?
Sắc trời dần tối, cha con Lăng Thuấn trở về, cả nhà hiếm khi ăn cơm cùng với nhau, Lăng Thuấn gác lại tất cả mọi xã giao, rất nể mặt mũi chạy về nhà.
Trên bàn ăn, Mẫn Chi sắp xếp bảo mọi người dùng bữa, tối nay thức ăn đều do một tay bà nấu, hương vị màu sắc đều có. Nhất là món chân giò kho tàu là sở trường của bà.
Thời điểm Mẫn Chi nấu bà đặc biệt có cho thêm một chút dược liệu, để lửa vừa vặn.
“Niệm Niệm ăn đi con.” Mẫn Chi tách chân giò ra, dđl/q'd gắp thức ăn lên chén cô, “Mùi vị thế nào?”
Đồng Niệm cắn một miếng, lập tức gật đầu một cái, cả khuôn mặt tươi cười: “Ăn rất ngon, so với bên ngoài ngon hơn rất nhiều.” Ngày trước ở nhà họ Lăng, cô luôn có cảm giác mình là người ngoài, cho nên không có gần gũi với bọn họ. Sau khi biết thân thế, thì ra mình cùng với những người bọn họ có huyết mạch tương thông. Những thứ ngăn cách kia cũng bị tình thân thay thế được.
Lăng Cận Dương ôm con gái, cũng không có ăn gì nhiều, chỉ câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Lăng Thuấn, hai người trong lời nói có nhiều dò xét.
Bị ba mình ép, Lăng Thừa Nghiệp cũng không có cơ hội nói chuyện, một mình uống rượu dùng bữa, lười phản ứng lại.
“Tiểu Nhã sao không ăn?” Mẫn Chi nhìn thấy con dâu không động đũa, gắp một miếng chân giò bỏ vào trong chén của cô, nói: “Không phải con thích món chân giò mẹ làm nhất sao, ăn nhiều một chút.”
Sắc mặt An Hân cứng đờ, cúi đầu nhìn miếng chân gì béo ngậy trong chén, chỉ cảm thấy ghê tởm, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét. Cô cắn môi định gắp bỏ đi, lại thấy người đối diện nhìn cô với ánh mắt dò xét, nhắm mắt cắn một miếng nhỏ.
Vị béo ngậy của nói làm An Hân suýt chút nữa phun ra, vội vàng bưng ly nước chanh lên uống một hớp cho trôi xuống.
Lăng Cận Dương cụp mắt, cúi đầu nhìn con gái trong ngực mình, khóe mắt chậm rãi thoáng qua vẻ lạnh lẽo.
Dùng qua cơm tối, Yếm đã buồn ngủ, ầm ĩ muốn về nhà. Lăng Cận Dương cũng không có khách khí, dẫn theo vợ con cáo từ, lái xe rời đi.
Sườn xe màu bạc lái khỏi biệt thự, vợ chồng Lăng Thuấn nhìn họ rời đi mới xoay người trở lại phòng khách. Bà Lăng nhìn cháu trai dụi mắt, cười nói: “Tiểu Nhã, bọn con cũng đi ngủ sớm một chút đi, Tiểu Bảo hôm nay chơi mệt rồi.”
“Dạ.” An Hân cầu cũng không được, vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo lên lầu trở lại phòng ngủ. Lăng Thừa Nghiệp uống hơi nhiều được người giúp việc đỡ lên lầu.
“Đỡ đại thiếu gia đến thư phòng.” An Hân không để cho anh vào phòng, bảo người giúp việc đưa đến thư phòng.
Người giúp việc không dám cãi lại, nghe theo lời của cô…, đỡ Lăng Thừa Nghiệp đến thư phòng sắp xếp chỗ ngủ cho anh.
Đuổi người giúp việc đi, An Hân ôm Tiểu Bảo trở lại phòng ngủ, hơn nữa còn khóa trái cửa phòng. Cô đặt đứa bé trên giường, sau đó cầm di động lên, nhanh chóng gọi điện thoại.
Điện thoại tiếp thông, An Hân nhìn về phía cửa, sau khi xác định không có ai mới nhỏ giọng nói: “Chử Tuấn, hắn giống như là đã nghi ngờ tôi…”
Hồi lâu, An Hân cúp điện thoại, đi tới đi lui trong phòng.
Trong buồng xe yên tĩnh, hai tay Lăng Cận Dương nắm tay lái, nhìn Yếm trong ngực Đồng Niệm, trên môi nở nụ cười dịu dàng: “Ngủ thiếp đi rồi sao?”
“Uhm.” Đồng Niệm giơ tay lên sờ con gái, ánh mắt dịu dàng: “Con chơi mệt rồi.” Tính tình của Yếm hướng ngoại, nhìn thấy mọi người không ngừng làm nũng. Tối nay, thấy cái này cầm, cái kia nắm, làm cô nhóc chơi đùa mệt đến chết rồi, vừa lên xe đã gục trong lòng mẹ ngủ.
Lăng Cận Dương mím môi cười, trong đầu chợt thoáng qua cái gì, nhỏ tiếng hỏi người bên cạnh: “Niệm Niệm, em nói xem dưới tình huống nào, dđl/q'd người ta sẽ biến đổi cuộc sống của mình thành thói quen?”
Đồng không hiểu nhìn anh, sau khi suy nghĩ một chút liền nói: “Cái này không dễ dàng đâu, sinh hoạt tập quán đều là từ nhỏ dưỡng thành, nào có thể dễ dàng thay đổi như vậy? Trừ khi là biến đổi thành người khác.”
Cô vô tâm trả lời lại làm cho ánh mắt Lăng Cận Dương sáng lên, anh híp mắt lại một cái: “Biến thành người khác sao?”
Đồng Niệm gật đầu một cái, cũng không có tra xét lời nói của anh, cúi đầu hôn con gái đang ngủ.
Trở lại Lan Uyển, Đồng Niệm ôm Yếm trở về phòng ngủ, sau khi Lăng Cận Dương tắm rửa qua, lại muốn đi thư phòng xử lý công việc: “Em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
“Uhm.” Đồng Niệm biết anh gần đây rất bận, cũng không muốn làm phiền đến anh, chỉ là đau lòng nói: “Không nên quá muộn.”
“Anh biết rồi.” Anh xoa đầu của cô, liếc nhìn con gái, rồi nhẹ nhàng đi tới thư phòng.
Trước bàn làm việc, chiếu sáng bởi một chiếc đèn bàn. Laptop được mở ra, Lăng Cận Dương mở dữ liệu trợ lý gởi đến, một đoạn video được phát ra từ nơi nhập cảnh.
Đoạn video này ghi lại quá trình An Nhã nhập cảnh, Lăng Cận Dương ngồi trước bàn, lẳng lặng quan sát, hai mắt sáng lên.
Bỗng chốc trong video xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, đi phía trước là An Nhã, cách phía sau không quá 5 thước là người đàn ông nhập cảnh cùng thời điểm với cô lại là Chử Tuấn.
An Nhã? Chử tuấn?
Sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ, anh có suy đoán quá mức như vậy, hình như có thể giải thích được tất cả hoang mang trong lòng.
Cầm điện thoại trên bàn lên, Lăng Cận Dương hơi cúi đầu, anh mím môi, giọng nói căng thẳng.
Không lâu sau đó, anh giơ tay lên tắt đèn, đứng dậy định rời đi, nhưng không nghĩ tới đùi phải bị tê cứng một hồi, anh vừa mới cương người đứng dậy lập tức trở lại bên trong ghế xoay.