Editor: Nguyen Hien.
Kế hoạch ôn lại mộng uyên ương trên du thuyền cuối cùng không thể nào được như ý nguyện.
Lăng Cận Dương đeo bám dai dẳng, nhưng Đồng Niệm không nhúc nhích chút nào. Anh cuối cùng cảm nhận được, đứa bé có sức ảnh hưởng lớn với cô thế nào, trong lòng có chút không ổn định.
Rõ ràng, anh đã bị thất sủng rồi. Hơn nữa còn thua trong tay một đứa bé vẫn còn nằm trong bào thai.
Từ du thuyền trở về, trên mặt anh vẫn mang vẻ buồn buồn không vui, môi lúc nào cũng mím chặt. Cho dù ai cũng nhìn ra được, bộ dáng đó có anh là đang nói với mình: Lăng Cận Dương anh đang rất tức giận.
Đồng Niệm cũng rất khôn khéo, dĩ nhiên biết anh tại sao mất hứng, nhưng loại chuyện này cô không thể thỏa hiệp. Vai diễn của cô hiện tại là mẹ, bảo vệ đứa con của mình là điều tất yếu, cho nên vì tiểu sinh mệnh trong bụng cô phải cứng rắn, đồng thời cũng phải an ủi Lăng Cận Dương.
Lúc ăn cơm tối, Đồng Niệm bưng chén đút cơm cho ba cô, thỉnh thoảng cô liếc nhìn người đàn ông đối diện. Thấy anh mắt xem mũi, mũi xem tâm ăn cơm, động tác ưu nhã lịch sự, mắt chỉ nhìn chằm chằm thức ăn, không nhìn cô một cái.
Đáy lòng có hơi mất mác, Đồng Niệm nhíu mày, ngoan ngoãn đút cơm cho ba cô, sau đó để cho người giúp việc giúp đỡ, rửa mặt cho ông, để cho ông đi ngủ đúng giờ.
Nhìn phòng khách trống rỗng, không thấy bóng dáng của anh. Đồng Niệm nhíu mày nhìn lên lầu, cất bước đi lên phòng ngủ. Cửa phòng không có đóng, lúc cô đi vào, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, trên tivi còn phát ra âm thanh.
Nhíu mày nhìn bóng dáng của người bên trong phòng tắm qua cửa thủy tinh trong suốt, đôi mắt Đồng Niệm lóe sáng, cô khẽ cười xoay người, lần nữa đi xuống lầu pha trà.
Bưng trà hoa lài đã châm trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đã thấy Lăng Cận Dương ngồi trên sofa xem tivi. Anh cầm điều khiển chuyển kênh, trên mặt hiện vẻ chăm chú.
“Anh uống trà đi.” Đưa ly trà trên tay cho anh, Đồng Niệm cười tủm tỉm đứng bên cạnh anh.
Lăng Cận Dương đưa tay nhận lấy, mím môi uống mọt hớp, trở tay đặt ở trên khay trà, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn hình tivi, tầm mắt bất thiên bất ỷ(*).
Bất thiên bất ỷ(*): Không nghiêng lệch.
Nhìn thấy thái độ này của anh, Đồng Niệm có chút thiếu kiên nhẫn, cô trầm mặt ngồi trước mặt anh, tức giận hỏi: “Tivi so với em tốt hơn sao?”
Đôi mắt Lăng Cận Dương hơi dao động, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, anh đứng thẳng dậy, ngược lại xoay mình lên giường, ưu nhã nằm trên giường, tiếp tục xem tivi, nửa chữ cũng không có nói.
Lần này Đồng Niệm giận thật, cô đi tới bên giường, xốc chăn lên, chống nạnh nhìn anh chằm chằm, giận dữ hét: “Lăng Cận Dương, anh hãy nói một câu xem, cuối cùng anh muốn thế nào?”
Nhíu mày nhìn cô, Lăng Cận Dương rũ mắt xuống, mắt chỉ nhìn chằm chằm tivi, giọng nói không mặn không nhạt: “Xem tivi.”
Lăng Cận Dương kiệm lời đáp lại, khiến đáy lòng Đồng Niệm dâng lên lửa giận, cô đoạt lấy điều khiển tivi trong tay anh vứt bỏ, lạnh lùng nói: “Anh ngược đãi em.”
“Sao anh lại ngược đãi em?” Cuối cùng Lăng Cận Dương cũng ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người trước mặt, giọng nói bình tĩnh.
Hít một hơi thật sâu, Đồng Niệm giơ tay lên đỡ bụng, đôi mắt có chút buồn, u oán nói: “Anh không để ý đến em, mặt nặng mày nhẹ với em.”
Nghe vậy, Lăng Cận Dương chớp mắt một cái, môi mỏng mím nhẹ, nâng lên độ cong mê người: “Khi nào thì anh mặt nặng mày nhẹ với em hả?”
“Anh còn dám nói không có!” Đồng Niệm giận dữ, đưa tay nắm lấy mặt anh, vẻ mặt buồn bã: “Từ lúc về tới nhà đến giờ, anh không để ý tới em, cũng không nhìn em, bộ dáng luôn lạnh nhạt, không phải mặt nặng mày nhẹ với em thì là gì?”
Lăng Cận Dương nhỏ giọng cười, kéo hai tay cô đang giày xéo trên khuôn mặt mình xuống, trầm giọng nói: “Anh không dám nhìn em, sợ không nhịn được nhào tới thì làm thế nào đây?”
Đồng Niệm sững sờ, sau khi phản ứng kịp, không nhịn được “xì” một tiếng, ôm bụng cười lên.
“Lăng Cận Dương!” Đồng Niệm hơi mím môi, nhíu mày nhìn anh, thở dài nói: “Anh thật ngây thơ.”
Đưa tay kéo cô đến trên giường, chân mày buột chặt của anh thả lỏng xuống, hơi nhướng mày lên: “Mỗi ngày ôm em, lại chỉ có nhìn không thể đụng, em có thể hiểu được cảm giác đó sao?”
“Ách…” Đồng Niệm cứng họng, nụ cười trên mặt dịu xuống, tựa mặt vào đầu vai anh, giọng nói dịu dàng: “Ông xã, em biết anh khó chịu, nhưng vì con, anh ráng chịu cực chút đi.”
Cô có thể hiểu, kiềm chế dục vọng nhất định là rất khó chịu.
Lăng Cận Dương thở dài, ôm cô vào trong ngực, anh cúi đầu lên khóe miệng của cô, cười nói: “Đồ ngốc, anh không khổ cực, anh chỉ nhớ em.”
Nghe anh nói, tâm tình khó chịu của Đồng Niệm cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô mím môi cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn mắt anh, gắt giọng: “Em hiểu, thật ra thì em cũng nhớ anh.”
Khuôn mặt Lăng Cận Dương cứng lại, vội vàng giơ tay lên che mắt cô, không dám nhìn đôi mắt sáng rực của cô nữa. Anhsợ bản thân mình khống chế không được, nhanh như hổ đói vồ mồi đè cô dưới người mình.
Lôi cô xuống nằm trong chăn, Lăng Cận Dương để cho cô nằm đối diện lưng với mình, áp sát mặt vào cổ cô, bắt buộc mình không được nghĩ, “Em đừng có quyến rũ anh, được không?”
Đồng Niệm bĩu môi, có chút uất ức, nghĩ thầm quyến rũ anh chỗ nào chứ. Cô xoay tròng mắt, mỉm cười kéo tay anh, đặt ở trước ngực mình, giọng nói mang theo nụ cười: “Được rồi, thấy anh đáng thương như vậy, em cho anh một chút phúc lợi vậy.”
Xúc cảm dưới lòng bàn tay so với trước có khác biệt, Lăng Cận Dương trằn trọc vuốt ve, trên khuôn mặt chứa đựng nụ cười xấu xa: “Nó đã trở nên lớn hơn.”
Đồng Niệm len lén nở nụ cười, nhớ tới lúc mình soi gương thấy cảnh tượng này, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Nó đã lớn hơn, kể từ lúc cô mang thai giống như có sự thay đổi.
Dùng sức ôm chặt cô trong ngực, tay Lăng Cận Dương vững vàng đặt cố định ở trước ngực của cô, nhưng càng lúc càng thấy khó chịu. Trong đầu không kiềm chế được nhớ tới những hình ảnh triền miên nóng bỏng, cả người đặc biệt khô nóng.
Cuối cùng không nhịn được, anh vén chăn xuống giường, chạy thẳng đến phòng tắm. Ngay sau đó âm thanh từ tiếng nước chảy truyền đến, từng trận từng trận như tưới vào trái tim cô.
Đồng Niệm thở phào một cái, ánh mắt buồn bã, biết rõ anh tắm nước lạnh. Bây giờ cho đến đứa bé ra đời còn tới mấy tháng nữa, chẳng lẽanh muốn tắm nước lạnh như vậy hoài sao? Anh không phải muốn giày vò đến bệnh sao?
Lúc mơ mơ màng màng ngủ, Đồng Niệm cảm thấy vị trí bên cạnh lõm xuống, sau đó có một thân thể lạnh ngắt tiến đến gần.
Đồng Niệm không có mở mắt, rụt cổ chui vào lòng anh, đưa tay ôm chặt eo anh, theo bản năng dán sát mặt vào trong ngực anh, mơ hồ nói: “Ông xã, thật xin lỗi…”
Đầu tiên, Lăng Cận Dương sững sờ, sau đó thấy cô nhắm mắt lại, ngủ say sưa, môi mỏng nâng lên tạo thành một đường cong xinh đẹp. dđl/q'd Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, ánh mắt vẻ mặt dịu dàng.
Mặc dù nhịn rất vất vả, nhưng cô mang thai cực khổ hơn, Lăng Cận Dương nhìn cái bụng hơi nhô ra của cô, vẻ mặt càng ngày càng yên tĩnh.
Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của cô, Lăng Cận Dương nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng dừng lại, lẳng lặng cảm nhận tiểu sinh mệnh thuộc về anh.
Đột nhiên ở giữa bụng, dưới lòng bàn tay, cái bụng hơi rung nhẹ, Lăng Cận Dương mở mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Anh chống nửa người lên, quay đầu nhìn chăm chú cái bụng của cô, lúc lòng bàn tay dán sát lên bụng cô lần nữa, rất nhanh lại cảm nhận được trận rung nhẹ kia.
“Ưmh ——”
Đồng Niệm đang ngủ, có lẽ cảm thấy không thoải mái rên lên một tiếng. Cô cau mày, theo bản năng giơ tay lên che trên bụng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa mấy cái, trong miệng thì thầm: “Cục cưng, đừng làm rộn.”
Tiếng nói của cô vừa ngừng không lâu, Lăng Cận Dương thấy cái bụng hơi rung nhẹ dần dần ngừng lại, lúc anh đặt tay lên bụng lần nữa, thì không còn thấy động tĩnh nữa.
Kích động và vui mừng chiếm tràn đầy trái tim Lăng Cận Dương. Lần đầu tiên anh cảm nhận được kỳ tích của sinh mạng, từng rung động nhẹ truyền tới lòng bàn tay anh, rõ ràng cho anh biết có một sinh mạng đang sống, đang tồn tại rất chân thực.
Ánh mắt Lăng Cận Dương dao động, anh nhìn cái bụng hơi nhô ra của Đồng Niệm không hề chớp mắt, ánh mắt vẻ mặt nở nụ cười ấm áp. Anh cúi mặt xuống gần sát bụng của cô, nhẹ nhàng hôn xuống.
Đột nhiên, anh muốn đứa bé này là con gái, như vậy anh có thể yêu thương cả đời, vĩnh viễn là bảo bối trong lòng bàn tay anh.
Lúc Đồng Niệm mang thai được 5 tháng, Lăng Cận Dương để cho cô nhàn rỗi ở nhà dưỡng thai, không được đến công ty làm việc.
Ở nhà nghỉ ngơi, không phải lo lắng chuyện gì, mỗi ngày Đồng Niệm ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc. Lúc mở mắt,người giúp việc đã chuẩn bị xong thức ăn, mọi thứ đều đầy đủ, tùy cô lựa chọn.
Cuộc sống y như một nữ hoàng, thật khiến người ta say mê. Đồng Niệm mỗi ngày phải suy nghĩ, làm thế nào đề cho thời gian qua mau, không làm cho bản thân cảm thấy buồn chán là được.
Tan việc Lăng Cận Dương về đến nhà, bước vào phòng khách liền thấy Đồng Niệm đang nằm trên ghế dài đọc sách, anh mỉm cười, đi về phía cô.
Nằm thoải mái trong ghế, tay trái Đồng Niệm cầm sách, tay phải cầm quả táo, chăm chú nhìn, mắt không hề chớp, vừa nhìn vừa gặm táo.
Ánh trời chiều rũ xuống, xuyên qua của sổ sát đất chiếu vào, chạm vào đầu vai Đồng Niệm, tạo thành màu sắc ấm áp.
Lăng Cận Dương khom lưng ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay đặt lên bắp chân cô, dịu dàng nói: “Em xem cái gì mà chăm chú thế”
Đưa quả táo trong tay hướng về phía anh, Đồng Niệm cũng không quay đầu nhìn, sau khi anh cúi đầu cắn một miếng, tiếp tục xem tiếp.
Lăng Cận Dương nhíu mày, liếc mắt nhìn nội dung bên trong, thời điểm nhìn thấy những lời lãng mạn trong tiểu thuyết, khuôn mặt lập tức trầm xuống.
Kéo sách trong tay của cô, Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Em xem những thứ này, không sợ đứa bé trưởng thành sớm hay sao?”
“Stop!”
Đồng Niệm bĩu môi không đồng ý, chế nhạo nói: “Em muốn cục cưng xem nhiều một chút, tránh sau này bị nhiều đàn ông lừa gạt.”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn cô, dđl/q'd ý cười trên khóe môi mờ mịt: “Nếu như là con trai thì sao?”
Vứt bỏ sách trong tay, Đồng Niệm cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ mặt yên tĩnh, sau đó cô mím môi cười một tiếng, ánh mắt giảo hoạt: “Vậy để cho con học thêm một chút thủ đoạn tán gái.”
“. . . . . .”
Lăng Cận Dương ngơ ngẩn không nói gì, khóe miệng căng thẳng. Có người làm mẹ như vậy sao?
Lúc cơm tối, người giúp việc mang thức ăn lên bàn, món ăn không ít. Sau bốn tháng kể từ Đồng Niệm mang thai, cô muốn ăn nhiều hơn, mỗi ngày muốn ăn 4 đến 5 bữa cơm, sức ăn của cô giống như dành cho hai người.
Điều kinh ngạc là, trọng lượng của cô cũng không có tăng nhiều. Mặc dù đã mang thai 5 tháng, nhưng vóc người vẫn còn rất mảnh khảnh, chỉ là bụng hơi nhô ra, nhìn từ xa cũng không phát hiện cô là phụ nữ có thai.
Dùng qua cơm tối, Lăng Cận Dương đi tản bộ trong hoa viên với cô. Bởi vì cô mang thai, mà Rella đáng thương đã bị đưa đi nhờ người nuôi, sau khi Đồng Niệm sinh em bé, mới có thể đưa nó về nhà.
Hiện tại là đầu hè, trong Lan Uyển, hoa Tường Vi nở rực rỡ, đua nhau khoe sắc, tỏa hương thơm mê người.
Hít sâu một hơi, khuôn mặt Đồng Niệm tràn ngập hạnh phúc, cô kéo tay Lăng Cận Dương bên cạnh, môi nở nụ cười ngọt ngào. Ánh mắt nhìn về một khoảng sân, trong mắt lóe lên rất nhiều hình ảnh, làm cho cảm xúc trong lòng cô cuồn cuộn lên.
Nắm tay của anh đi tới bàn xích đu, Đồng Niệm mỉm cười ngồi xuống, đôi tay nắm lấy dâythừng: “Đẩy em.”
Lăng Cận Dương nhìn bụng cô, trên khuôn mặt có chút khó xử, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cô, không đành lòng cự tuyệt. Anh cất bước đi tới bên cạnh cô, bàn tay nắm chặt dây thừng, khẽ dùng lực, xích đu chậm rãi đong đưa.
Xích đu tạo nên độ cong không lớn, cả người anh khẩn trương, trong tay cũng toát ra mồ hôi. Anh đứng yên bên cạnh, giữ nguyên tính cảnh giác, phòng hờ có chuyện sơ xuất gì xảy ra.
“Ha ha…” Đồng Niệm nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh, môi nở nụ cười, cô giơ tay lên sờ bụng mình, nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng, vui không?”
Xích đu chuyển động lên xuống, Đồng Niệm đung đưa theo xích đu, tiễn đồng đen nhánh lóe sáng, ánh trời chiều còn sót lại rơi trên sườn mặt lạnh lùng của anh, phác họa nên bóng râm lạnh lẽo.
Đồng Niệm chăm chú nhìn Lăng Cận Dương, trái tim ngũ vị tạp trần. Mười mấy năm qua theo đuổi, đến giờ phút này, cô mới cảm thấy tất cả điều chân thật. Hiện tại anh và cô còn có đứa con trong bụng, tất cả sẽ liên kết bọn họ lại với nhau, cả đời ràng buộc.
Chiều chuộng để cho cô ở trên xích đu chơi một lát, tâm tình của Lăng Cận Dương đã được khảo nghiệm cực lớn, anh kéo cô xuống, không để cho cô gây rối nữa.
Giơ tay lên lau mồ hồ trên trán cô, Lăng Cận Dương ôm cô trở về.
“Chủ nhật chúng ta đi thăm ba một chút được không?” Đồng Niệm kéo cánh tay anh, mở miệng cười. Kể từ lúc cô mang thai, cũng chưa có đi thăm Hàn Hứng Kiều.
Nghe vậy, Lăng Cận Dương hơi dừng bước, anh trầm mặt, môi mím chặt: “Qua thời gian ngắn nữa rồi đi.”
Giong anh có chút lo lắng và trả lời cho lấy lệ, Đồng Niệm nhếch môi cười: “Không cần, cuối tuần này chúng ta đi đi.”
“Niệm Niệm!”
Lăng Cận Dương dừng bước lại, sắc mặt có chút âm trầm: “Không phải em rất nghe lời anh sao?”
Cười cười lắc đầu, ánh mắt Đồng Niệm sáng ngời: “Em biết anh lo lắng cái gì.” Ngừng lại, cô đưa tay nắm lấy tay Lăng Cận Dương, dđl/q'd đặt ở trên bụng mình, giảo hoạt nói: “Anh quên sao? Em hiện có Hộ thân phù.”
Lăng Cận Dương ngẩn ra, nhìn chằm chằm bụng cô, chân mày nhíu chặt chậm rãi thả lõng ra. Anh nổi giận nhìn cô, cái gì cũng không nói.
Tại một ngôi biệt thự sang trọng, được xây đựng trên đỉnh núi, ban đêm cảnh vật tuyệt đẹp.
Sau khi Trầm Phái Ngao lái xe trở lại, cất bước đi tới vườn hoa ngắm cảnh trong sân, nhìn cảnh sắc phía xa, trên khuôn mặt khẽ lướt qua một nụ cười. Anh thích cảm giác trên cao nhìn xuống như thế này, có thể làm cho anh có khoái cảm chinh phục.
Giây lát anh xoay người trở lại phòng khách, thấy trước quầy rượu còn sáng đèn, người ngồi ở trên ghế cao, trong tay cầm ly rượu.
“Mấy giờ rồi mà em còn chưa ngủ?” Trầm Phái Ngao ngồi đối diện em gái, ngửi thấy cô đầy mùi rượu, không nhịn được cau mày: “Bái Ny, tại sao em lại uống nhiều rượu như vậy?”
Trầm Bái Ny rót đầy ly rượu, vẻ mặt yên tĩnh: “Anh, anh đừng xía vào chuyện của em.”
“Nói nhảm!” Cầm lấy ly rượu trên tay cô, sắc mặt Trầm Phái Ngao trầm xuống, giọng nói mang theo vẻ tức giận: “Anh là anh em, có thể không quan tâm em được sao?”
Xoay người rót cho cô ly nước, anh mím chặt môi, dịu dàng nói: “Nếu em thấy sống ở đây không vui, anh sẽ đưa em trở về Mỹ.”
“Đừng!”
Một tay Trầm Bái Ny chống cằm, lắc đầu một cái.
Thấy bộ dáng này, Trầm Phái Ngao khe khẽ thở dài, giọng nói ôn hòa xuống: “Em gái ngốc, Lăng Cận Dương sắp làm ba rồi, em không có cơ hội nữa đâu.”
Ngón tay nắm chặt mép ly, đáy mắt Trầm Bái Ny thoáng qua tia lạnh lẽo, kích động nói: “Vậy thì thế nào? Anh nói xem, Lăng Cận Dương thật sự có thể bỏ xuống tất cả sao?”
Nhắc tới cái này, vẻ mặt cuồng ngạo của Trầm Phái Ngao cũng thoáng qua một tia chán nản. Những năm này ở trên thương trường, anh gặp không ít đối thủ, người bình thường anh không để trong mắt. Thế nhưng đối với Lăng Cận Dương, anh lại nhìn không ra.
Nếu như cậu ta muốn trả thù, tại sao chậm chạp không có động tĩnh? Nhưng nếu như không nghĩ, tại sao lại lấy cổ phần nhà họ An đi, đồng thời cùng nhà họ Thẩm giữ vững mối quan hệ tốt đẹp.
Trầm Bái Ny nhỏ giọng cười một tiếng, khóe mắt lạnh lẽo: “Em không tin.”
Cô nhìn chằm chằm mặt anh trai mình, trầm giọng nói: “Coi như anh ấy có thể quên, nhưng bác Hàn không thể quên được. Anh , em còn có cơ hội, đúng không?”
Đáy mắt Trầm Phái Ngao biến đổi, sâu thẩm hai mắt yên tĩnh lại: “Bái Ny, nghe anh nói, buông tha đi, cậu ta không thích em.”
Trầm Bái Ny đứng bật dậy, trong nháy mắt cảm xúc bị kích động: “Không, em không thể.”
Giơ tay lên che ngực, ánh mắt Trầm Bái Ny nhuộm đầy nước: “Nếu như em buông tha anh ấy, đời này không bao giờ có thể tìm được một người giống như Cố Diệp nữa.”
Nhìn cô xoay người chạy đi, vẻ mặt Trầm Phái Ngao trầm thấp xuống, anh rót một ly rượu, khẽ nhấp một hớp.
Từ đầu đến cuối anh cũng không hiểu được, cuối cùng Cố Diệp có cái gì tốt, có thể làm cho Bái Ny như vậy.
Theo anh, không chân thật nhất, nham hiểm nhất chính là tình cảm của con người. Cái gì là tình yêu, căn bản không đáng giá, chỉ có lợi ích mới đáng dựa vào.
Người ngoài đều nói Trầm Phái Ngao anh là một người lạnh nhạt, thủ đoạn tàn khốc. Vô luận ở trên thương trường, đối xử với đối thủ hay là đối xử với phụ nữ ở trên giường, anh luôn lãnh khốc vô tình. Bởi vì theo anh, nương tay với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình. Mà phụ nữ đối với anh mà nói, chỉ là đồ chơi để giải trí, không hơn.