“Đừng nghe, cái tên đó chẳng có gì tốt lành cả.” Diệp Hân Đồng trực tiếp quyết định thay Lee Yul.
Lee Yul từ chối trả lời Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên lại gọi.
Diệp Hân Đồng và Lee Yul liếc nhau, cô chẳng thèm để ý, chọn lấy một chỗ ngồi.
Lee Yul nghe điện thoại.
“Các người bây giờ đang ở đâu? Đưa điện thoại cho Diệp Hân Đồng, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.” Mặc Tử Hiên nói như ra lệnh.
Lee Yul cười nhạt, im lặng chờ anh nói xong.
“Anh cảm thấy tôi sẽ nói với anh chúng tôi đang ở đâu sao?”
“Đưa điện thoại cho cô ấy.” Mặc Tử Hiên quát.
“Anh cảm thấy tôi sẽ đưa sao?” Lee Yul vẫn cười nhạt, nho nhã nói.
“Cậu không cảm thấy mình quá hèn hạ à, tranh thủ lúc tôi với cô ấy cãi nhau chen chân vào, nói cho cậu biết, Lee yul, đừng uổng phí công sức, hôm qua cô ấy đã nói yêu tôi.”
Lee Yul cười khinh thường.
“Hôm qua, các người ở giữa ranh giới sống chết, cô ấy nói vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đừng nên quá tự tin, Mặc Tử Hiên. Anh phải đoạt được ngôi vị hoàng đế, tôi cho anh, nhưng anh không thể cầu toàn. Còn nữa, tôi cũng điều tra ra mục đích anh giữ Diệp Hân Đồng bên cạnh là gì, tôi cũng điều tra được giao dịch giữa anh và phụ thân tôi, ai chết trong tay ai, vẫn còn chưa rõ? Lee Yul bình tĩnh nói.
“Đừng làm tổn thương cô ấy.” Mặc Tử Hiên lo lắng quát.
“Yên tâm, tôi thực sự thích cô ấy. Ngôi vị hoàng đế anh muốn thì lấy đi, tôi bây giờ không sao cả, tìm được kho báu kia rồi, tôi và người phụ nữ mình yêu muốn làm gì cũng được.” Lee Yul cố ý kích thích Mặc Tử Hiên.
“Lee Yul, cậu không bao giờ như vậy, cậu là kẻ luôn ẩn giấu âm mưu. Ngôi vị hoàng đế cậu có nhường cũng chỉ là tình thế bắt buộc, chúng ta bây giờ nói chuyện chút đi.” Mặc Tử Hiên đột nhiên nói giọng hòa hoãn.
“Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi cúp đây, hi vọng anh đừng gọi tới nữa, nếu không tôi cho anh vào blacklist.”
Lee Yul cúp điện thoại.
Mặc Tử Hiên ảo não cúp máy, hơi thở gấp gáp, bóp chặt nắm đấm. Do dự hai phút, anh lại cầm điện thoại lên.
“Điều tra vị trí hiện tạo của Lee yul, tôi muốn có câu trả lời trong vòng 1 giờ.” Mặc Tử Hiên gọi điện cho tổ chức bí mật của mình.
Lee Yul trở lại vị trí, nở nụ cười nho nhã.
“Tôi gọi một chút món ngon mà tôi thích, Lee yul không ngại chứ?” Diệp Hân Đồng cười hì hì.
“Cô thích là tốt rồi.” Lee Yul dịu dàng nói.
Cậu dừng lại một chút, nhìn Diệp Hân Đồng, dịu dàng hỏi: “Tôi rất muốn biết về thời thơ ấu của Diệp Hân Đồng tiểu thư, có thể nói cho tôi biết được không?”
“Tôi ư? Lúc tôi còn bé chẳng có chuyện gì đáng nhớ cả. Nguyện vọng của cha tôi chính là tôi sẽ trở thành cảnh sát, kế thừa truyền thống gia đình, sau đó tôi liền cố gắng đi học, tập võ, thi vào trường cảnh sát, làm cảnh sát. Đây là toàn bộ.”
“Ba cô trước đây là cảnh sát phải không?” Lee Yul hỏi tiếp.
“Ba tôi là quân nhân, giải ngũ xong về làm hộ vệ, vì một nhiệm vụ mà bỏ mạng ngoài ý muốn. Tôi sau này cũng muốn chết khi thi hành nhiệm vụ, như vậy mới không làm cha tôi mất thể diện.” Diệp Hân Đồng nhớ lại thời điểm ấy có chút thương cảm.
“Quân nhân?” Lee Yul như có điều suy nghĩ.
“Ngoài ra, không có gì đặc biệt nữa sao?” Lee Yul hỏi tiếp.
“Đặc biệt?” Diệp Hân Đồng hồ nghi nhìn Lee yul, hắn hỏi chuyện Hồng sắc Yên Nhiên ư? Không biết vì sao nhưng cô không muốn nói.
“Không có gì đặc biệt. Tôi cảm thấy mặc dù ba sớm rời bỏ tôi, nhưng tình yêu mẹ dành cho tôi là đủ rồi. Có thể coi như thế là hạnh phúc.” Diệp Hân Đồng cười hì hì.
Phục vụ bưng thức ăn lên.
“Ừ, nói vậy thì so với tôi cô vẫn hạnh phúc hơn, vì khó sinh tôi nên mẹ tôi qua đời, phụ thân thì xa cách, lại bận việc quốc sự, người thân duy nhất của tôi chỉ có Hồ Bưu. Đó là người đã tự nguyện vì tôi mà từ bỏ người thân.” Lee Yul nói với vẻ thương cảm.
“Hạnh phúc hay không chỉ là một loại cảm giác, hi vọng ít thì hạnh phúc nhiều, có nhiều người đã có tất cảm nhưng vẫn thấy không hạnh phúc vì họ vẫn chưa thấy đủ, có những người không có gì cả nhưng lại cảm thấy hạnh phúc vì họ chỉ muốn một thứ, có lẽ một bữa cơm cũng đủ khiến người ta hạnh phúc.” Diệp Hân Đồng cười.
“Cho nên Diệp Hân Đồng tiểu thư là một người hạnh phúc phải không?”
“Dĩ nhiên”
Điểm này cô rất hả hê, không tim không phổi không đầu óc, ít nghĩ ít lo lắng, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.
“Tối nay chúng ta đi chơi ở đâu?” Lee Yul bị lây tiếng cười của cô.
“Tôi nghe nói nhà tắm hơi rât nổi tiếng ở Hàn Quốc, tôi muốn đến thử.” Diệp Hân Đồng vẫn cười.
“Được, chỉ cần nghĩ đến Diệp Hân Đồng đi cùng, tôi đều thấy chơi gì cũng vui.”
Diệp Hân Đồng khẽ liếc hắn, không tức giận, ngược lại còn cười rộng hơn.
“Chơi vui? Tôi là món đồ chơi chắc?”
“Ý tôi không phải như vậy!” Lee Yul vội vàng giải thích.
“Vậy ý cậu tôi là người hài hước sao? Chúng ta cùng chơi một trò chơi được không Lee Yul?” Diệp Hân Đồng nói vẻ giảo hoạt, đôi mắt lóe ra một tia khôn khéo.
“Cho tôi một đồng xu. Cậu đoán xem nó ở bên tay nào của tôi. Cậu đúng tôi uống rượu, cậu sai thì tự uống.” Diệp Hân Đồng nói.
“Xem ra không khó lắm.” Lee Yul hỏi phục vụ lấy tiền xu cho Diệp Hân Đồng.
Lee Yul đoán tay trái, không có. Hắn uống rượu.
Liên tiếp 3 lần hắn đoán sai.
Diệp Hân Đồng cười hì hì nói “Nếu tôi nói lý do với anh. Bữa cơm này có thể do anh mời không, bởi vì tôi nhớ ra không mang tiền theo.”
“Hả? Tôi cũng không mang”
“Không phải chứ?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc kêu lên, cô nhìn cảnh vệ của Lee Yul “Hỏi mượn anh ta xem, về tôi sẽ trả lại cho hắn.”
Lee Yul cười lộ cả hàm răng: “Cô lừa gạt, tôi cũng biết thừa là cô không để xu vào lòng bàn tay.”
“Hả? Vậy sao anh vẫn chơi. Biết rõ là sẽ thua?” Diệp Hân Đồng hơi ngượng ngùng.
“Tôi không phải muốn thua hay thằng mà chỉ muốn nụ cười của cô. Như thế tôi thấy thật vui vẻ.”
Những lời nói này khiến Diệp Hân Đồng thấy hơi quái đản.
Cô lúng túng cười, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Sau khi ăn uống xong, cô theo Lee Yul đến một nhà tắm hơi, bên trong rất nhiều nam nữ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, bên cạnh họ có đồ uống và trứng gà.
“Thực ra những người cao huyết áp và mỡ trong máu cáo không nên ăn nhiều trứng gà” Diệp Hân Đồng nói với Lee Yul.
“Ở nhà tắm hơi rất nóng, mất nươc trong thời gian dài, cho nên bổ sung trứng gà. Phòng thay quần áo nữ bên kia, chúng ta tắm xong gặp nhau ở đây.” Lee Yul dịu dàng nói.
“Ừ”
Mỗi người đi một ngả, lúc cô đi ra thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Sao Mặc Tử Hiên lại ở đây? Quá là trùng hợp chẳng lẽ hắn theo dõi mình?
============================
Diệp Hân Đồng muốn lẩn trốn nhưng không may Mặc Tử Hiên đã nhìn thấy, anh tức giận mấy bước đã đuổi kịp cô, ra sức kéo tay, đẩy cô vào tường.
“Em có phải muốn anh phát điên mới vui không?” Mặc Tử Hiên quát.
Diệp Hân Đồng sửng sốt. Cúi đầu nói: “Anh điên hay không chẳng liên quan gì đến tôi, bỏ ra nếu không tôi kêu lên đấy.”
“Kêu đi, dù sao bây giờ anh cũng đang điên rồi, em thích làm gì thì làm.” Mặc Tử Hiên không hề có ý định buông tay Diệp Hân Đồng ra.
Diệp Hân Đồng phiền não nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Nên hiểu rõ ràng mình muốn làm gì chứ?”
“Chúng ta có thể có tất cả” Mặc Tử Hiên nặng nề nói.
“Có tất cả? Anh nói có tất cả là cái gì? Là anh cưới Kim Lệ Châu, thừa kế ngai vàng, tôi làm tình nhân bí mật của anh, hay là anh từ bỏ ngôi hoàng đế cùng tôi trở về Trung Quốc.”
“Em nhận được tất cả tình yêu của tôi, như vậy còn không thỏa mãn sao?” Mặc Tử Hiên rối rắm nói.
Diệp Hân Đồng cười nhạt, có chút châm chọc cũng có chút bất đắc dĩ.
“Anh yêu tôi hay không không quan trọng, thực sự không quan trọng, hãy đối xử tốt với Kim Lệ Châu, cô ấy dường như cũng không phải người phụ nữ anh có thể nắm giữ.”
Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn Diệp Hân Đồng “Em đang ép tôi lựa chọn?”
“Không phải, tôi chưa từng muốn anh lựa chọn. Buông tôi ra, có người nhìn kia kìa.” Diệp Hân Đồng lại nói.
Mặc Tử Hiên tức giận hôn lên cái miệng quật cường của cô. Đột nhiên, Lee Yul kéo Diệp Hân Đồng ra.
“Cô không sao chứ?” Lee Yul dịu dàng hỏi Diệp Hân Đồng.
“Không sao. Chúng ta đi.” Diệp Hân Đồng nói với Lee Yul đi ra hướng đại sảnh.
Cô và Lee Yul vưa ngồi xuống, Mặc Tử Hiên quay đầu lại nhìn họ.
Hít sâu, hít sâu, anh hít sâu một hồi. Cợt nhả ngồi bên cạnh cô, chen giữa cô với Lee Yul.
Anh đặt xuống trứng gà vừa mua. Xoay người cười hì hì về phía Diệp Hân Đồng, như thể sự tức giận lúng túng vừa rồi chưa hề có.
“Được rồi, chúng ta chỉ là bạn.”
Diệp Hân Đồng sững sờ nhìn Mặc Tử Hiên, sắc mặt hắn thay đổi cũng quá nhanh đi.
Cô cười khổ, một giây sau, cô cầm trứng gà đập mạnh lên đầu Mặc Tử Hiên.
“A” Mặc Tử Hiên ôm lấy đầu.
“Anh sớm như vậy có tốt hơn không, đừng có trở lại như trước, tôi sợ sẽ không thể ở cạnh anh được.” Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.
Mặc Tử Hiên nhìn sang Lee Yul, cầm một quả trứng đập lên đầu cậu ta.
“A” Lee Yul ôm đầu.
“Anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng hỏi Mặc Tử Hiên.
“Hôm nay không muốn so đo chuyện lúc trước với em, hôm nay chúng ta chỉ đơn thuần là bạn bè, Lee Yul, căn cứ vào tuổi tác, cậu phải gọi tôi là anh trai.” Mặc Tử Hiên ngây thơ cười nhìn Lee Yul.
Lee Yul cười khinh thường, cũng nhanh chóng cầm trứng đập lên đầu Mặc Tử Hiên.
“A” Mặc Tử Hiên bị trúng đầu.
“Mặc Tử Hiên, anh mơ đi, tôi là Thái Tử, vai vế của anh cao hơn tôi, nhưng danh hiệu của tôi cao hơn anh.” Lee Yul cười.
“Không cần biết, hôm nay không xem xét những cái đó.” Mặc Tử Hiên la ầm lên như một đứa trẻ cáu giận.
Không khí lúc này thật tốt, bọn họ như là anh em thật sự.
Trong lòng Diệp Hân Đồng rõ ràng, lần này có lẽ là lần duy nhất họ hòa thuận ở bên cạnh nhau, về sau dù có là nguyên nhân gì, bọn họ cũng không thể như vậy được nữa.
Diệp Hân Đồng nằm xuống sàn nhà ngủ, Lee Yul nằm bên cạnh cô.
“Có thể nằm cạnh cô cảm giác rất kỳ lạ.” Lee Yul dịu dàng mỉm cười nói với cô.
Vừa nói xong, Mặc Tử Hiên cầm ba cốc đồ uống ngồi giữa họ, đưa cho Diệp Hân Đồng một cốc, đưa cho Lee yul một cốc.
Lee Yul hơi do dự.
“Sao? Sợ tôi hạ độc? Không uống thì trả lại tôi.” Mặc Tử Hiên cướp lại.
Lee Yul quay đi: “Không phải, tôi đang nghĩ, đây là lần đầu tiên uống đồ của anh, lần sau tôi sẽ mời lại.” Lee Yul nói xong hít một hơi.
Diệp Hân Đồng ngồi dậy uống.
“Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ không ngủ được. Chúng ta đánh bài đi.” Diệp Hân Đồng đề nghị.
“Trò này chẳng có hứng thú gì. Tôi vẫn muốn có cơ hội tỉ thí với Lee Yul, ở đây chúng ta bắt đầu đi.” Mặc Tử Hiên nói với Lee Yul.
Lee Yul suy nghĩ một chút cười nói: “Đánh nhau chán chết. Trên lầu có tennis, tỷ thí cái này, anh dám không?”
Mặc Tử Hiên cười: “Được, nếu thua thì cách xa người phụ nữ của tôi một chút.”
“Thắng, sẽ để Diệp Hân Đồng ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung” Lee Yul cũng nói.
Ngất, không khí vừa tốt được một tí, bây giờ lại nhắc tới cô, cô là đồ vật chắc?
“Này, đừng có lôi tôi ra làm phần thưởng đi. Các người thắng hay thua không thay đổi được suy nghĩ của tôi.” Diệp Hân Đồng quát lên với bóng lưng của bọn họ.
Nhưng, họ đã biến mất rồi.
===============================
Diệp Hân Đồng nằm ra sàn, muốn ngủ cũng không ngủ được.
Cô bò dậy, đi lên lầu, qua vách tường thủy tinh thấy hai người mồ hôi đầm đìa.
Bọn họ có vẻ ngang sức ngang tài, kẻ phản công người đỡ, Diệp Hân Đồng nhìn đến hoa cả mắt.
“Đừng đánh nữa, có cần thiết phải làm thế không?” Cô gào lên sau vách thủy tinh nhưng bên trong hình như chẳng nghe thấy cô nói gì.
Mặc Tử Hiên bị phân tâm nhìn về phía Diệp Hân Đồng, không đỡ được bóng, bị bóng rơi vào mặt.
Diệp Hân Đồng muốn chạy vào xem sao nhưng không ngờ họ lại khóa cửa bên trong.
Ở đây cũng vô ích, cô đi ra.
Diệp Hân Đồng ra khỏi nhà tắm hơi, hỏi mượn tiền cảnh vệ của Lee Yul, về Nguyệt Hàng Hành cung.
Vừa về đến nơi đã thấy sắc mặc rất tệ của Cổ Phi.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng muốn né tránh.
“Cảnh vệ Diệp, có thể hàn huyên một chút không?” Cổ Phi nghiêm nghị nói.
Diệp Hân Đồng đứng lẳn lẳng như đứa trẻ chờ bị trách phạt.
Cổ Phi khí phách hiên nganhg bước đến trước mặt Diệp Hân Đồng, đưa cho cô tập tài liệu cầm trên tay. “Ta biết rõ Tử Hiên đối với cô không đơn thuần chỉ là ĐIện hạ, ta cũng biết rõ cô là một cô gái hiểu đạo lý, đây là thời điểm mấu chốt của Tử Hiên, mỗi nước cờ đều không thể sai sót. Đặc biệt trong việc xác định mối quan hệ với Kim Lệ Châu, ta muốn chúng nó tiến tới việc kết hôn, cô có thể giúp takhông?”
Cổ Phi nhìn cô đầy áp lực, Diệp Hân Đồng nhất thời cảm thấy như một tảng đá lè lên tim.
Lòng cô vô cùng đau đớn. Cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, ngay trang đầu tiên là ảnh Mặc Tử Hiên hôn Kim Lệ Châu, cô cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu, buồn bã.
Tờ thứ hai họ cùng nhau xuất hiện trong cửa hàng áo cưới.
Tờ thứ ba Kim Lệ Châu và Mặc Tử Hiên cùng nằm trên giường, Diệp Hân Đồng cảm giác như một mũi dao đâm vào tim mình, trong đầu cô lúc này trừ đau khổ chỉ còn trống rỗng.
Cổ Phi lạnh lùng nhìn phản ứng của Diệp Hân Đồng.
“Con trai ta biết rất rõ, nó sẽ không thích cô, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, vì cô nắm giữ một bí mất nên nó mới muốn giữ cô bên cạnh, nếu không thì cô chẳng có chút ý nghía nào.”
Diệp Hân Đồng nhìn Cổ Phi.
“Bí mật? Tôi giữ bí mật gì?” Mặc dù đã gạt tâm tư sang một bên nhưng tim vẫn mơ hồ nhói đau.
Cổ Phi cười quái dị: “Sau này con trai tôi sẽ nói cho cô biết. Bây giờ tôi nhờ cô giúp một việc.”
“Việc gì ạ?”
“Tài liệu này tôi muốn đưa cho các tòa soạn báo, nhờ cảnh vệ Diệp làm giúp.” Lời nói của Cổ Phi kèm theo một nụ cười kỳ quái.
Diệp Hân Đồng cười lạnh: “Tài liệu này tung ra ngoài, Cổ Phi có biết những ảnh hưởng đối với Mặc Tử Hiên không, dư luận sẽ nói thế nào? Mặt trái của những tin tức này đối với tương lai của Mặc Tử Hiên là tốt hay xấu? Tôi dám cam đoan khi anh ta lên ngôi hoàng đế, những thứ này sẽ trở thành đề tài cho dân chúng buôn bán lúc trà dư tửu hậu, kính xin Cổ Phi hãy cân nhắc cho kỹ.”
“Ta hiểu rõ con trai mình, nếu ta phát tán đi, không biết nó sẽ làm ra những chuyện phản nghịch gì, cho nên tôi mới hi vọng cô làm việc này, để nó cắt đứt hoàn toàn tâm nhiệm với cô.” Cổ Phi lãnh ngạo (lạnh nhạt + kiêu ngạo) nói.
“Tôi vẫn cho rằng Cổ Phi rất giỏi mưu kế, sẽ thông minh một chút, ai ngờ lần này lại ngu muội như vậy. Kể cả tôi có phát tán những thứ này, Mặc Tử Hiên cũng biết bà đằng sau thao túng. Bà đúng là tiểu nhân.”
“Ít ra cũng làm cho hắn cắt đứt tâm niệm với cô.” Cổ Phi thẳng thắn. Như vậy Mặc Tử Hiên sẽ không che chở Diệp Hân Đồng nữa, cũng sẽ không phản đối việc dùng cô làm con tin để trực tiếp uy hiếp Diệp Hân Đồng Tuyền.
“Nhưng tại sao tôi phải giúp bà. Làm chuyện này chẳng có gì tốt lành cho tôi cả.” Diệp Hân Đồng nhạt nhẽo nói xong quay về phòng mình.
“Chẳng phải cô cũng hi vọng Mặc Tử Hiên sẽ đường hoàng ngồi vào ngai vàng hay sao? Chúng ta đều vì tốt cho nó.” Cổ Phi nóng nảy nói.
“Làm hoàng đế hay không là chuyện của các người, không liên quan đến tôi.” Diệp Hân Đồng nói xong chẳng thèm quay đầu đi thẳng về phòng.
Trở về phòng, đóng cửa lại, cô ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Mở đống ảnh cầm trong tay ra.
“Không phải nói yêu em sao? Vẫn hôn, vẫn lên giường với người con gái khác, Mặc Tử Hiên, rốt cuộc anh có bao nhiêu trái tim?” Một giọt nước mắt lăn vào miệng, mặn chát.
Diệp Hân Đồng vứt tập ảnh lên ghế salon, giữ lại nước mắt đi tới bên giường.
“Cũng may, tôi không tin anh, không phải vậy…” Diệp Hân Đồng không nói nổi nữa, kể cả những lời hắn nói không thật lòng, cô cũng đã yêu hắn rồi, nhưng cô đảm bảo, sẽ không để cho mình lún sâu hơn nữa.”
“Chỉ là một tháng yêu thôi mà, không có gì. Trở về Trung Quốc, cả đời chúng ta sẽ không gặp lại nữa, anh cứ ôm lấy ngai vàng của anh đi.” Diệp Hân Đồng nói với không khí, vùi mình vào trong chăn.
“Tạch…” Tiếng khóa cửa mở.
Diệp Hân Đồng thò đầu ra.
Mặc Tử Hiên hả hê đi tới, nở nụ cười tà mị “Aizz, nếu không phải tại em làm anh phân tâm anh đã thắng rồi, bây giờ chỉ hòa thôi.”
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, trùm chăn lên đầu.
“Sao thế? Vì không cho em vào sao? Không cho em vào vì không muống em bị ngộ thương, lúc bọn anh đi ra thì em đã đi rồi, anh lập tức trở về, đừng giận mà. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao?” Mặc Tử Hiên ngồi cạnh giường kéo chăn của cô.
Bạn bè? Phải rồi, bọn họ chỉ là bạn bè, hắn hôn ai, ngủ với ai chẳng liên quan đến cô, cô tức cái gì, cáu cái gì.
Diệp Hân Đồng ló đầu ra “Tôi hơi mệt nên về sớm chút để ngủ.”
Mặc Tử Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Hân Đồng, hơi kinh ngạc “Tại sao em khóc?”