Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 137: Chương 137: Có dám đánh cược không




Mặc Tử Hiên đi qua chỗ Diệp Hân Đồng, dừng lại, do dự rất lâu, tay giữ chặt nắm đấm cửa, một hồi lâu sau mới kéo cửa, đi vào.

Diệp Hân Đồng co quắp trên giường, đau đớn run rẩy.

Mặc Tử Hiên đau lòng, ánh mắt có thứ chất lỏng trong suốt long lanh, từ từ đi vào.

Diệp Hân Đồng cảm thấy có người đi vào, nhưng bụng quá đau khiến cô không thể nghĩ được gì.

“Đau quá” Diệp Hân Đồng buồn bực nằm trong chăn rên rỉ.

Mặc Tử Hiên rót cho cô một ly nước ấm.

“Uống nước đi” Anh dịu dàng nói.

Diệp Hân Đồng nghe thấy giọng Mặc Tử Hiên hơi sững sờ, ngơ ngác nhìn bóng tối trong chăn.

Mặc Tử Hiên vén chăn của cô lên, nhìn thấy trên đầu Diệp Hân Đồng đầy mồ hôi lạnh.

Anh cảm thấy đau lòng, đưa nước ấm cho cô “Em bị bệnh, anh có thể lập tức cho thuyền cập bờ”

Diệp Hân Đồng vẫn co quắp như cũ, không nhận nước anh đưa, không nói gì, từ chối sự giúp đỡ của anh.

Mặc Tử Hiên ngồi ở đầu giường “Có vài lời anh muốn rút lại, anh có tình cảm với em, không phải hoàn toàn đùa bỡn em”

Tình cảm, hắn có tình cảm là có thể tùy ý đùa giỡn tình cảm của người khác sao, phụ nữ hắn có tình cảm quá nhiều.

Diệp Hân Đồng trong lòng nghĩ vậy, nhưng co không thể nói ra được, không muốn cãi lại, không muốn dây dưa với anh nữa.

Mặc Tử Hiên khóa ánh mắt trên mặt Diệp Hân Đồng “Anh có nhiều điều bất đắc dĩ, nếu em tin tưởng anh, hãy cho anh 3 năm, lúc đó anh nhất định sẽ cho em cuộc sống em muốn”

Diệp Hân Đồng vẫn không hề cử động, trước đây, hắn đã từng nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, cô tin là thật, vui vẻ uống thứ thuốc độc của hắn, kết quả chịu tổn thương, bị phản bội, từ giờ cô sẽ không tin bất kỳ lời nói nào của hắn nữa.

Diệp Hân Đồng giơ tay kéo chăn, lần nữa vùi mình trong chăn, kết quả rất rõ, cô ra lệnh đuổi khách.

Mặc Tử Hiên thấy động tác của cô, nhíu mày, vô cùng ảo não.

Tính cách Diệp Hân Đồng quá quật cường, lúc anh nói, cô không nhìn mặt anh, không nghe những lời của anh, nhất định khiến anh phân tâm, cô mới vui vẻ.

Mặc Tử Hiên lại vén chăn lên, đỡ cô dậy.

Diệp Hân Đồng rất đau bụng, thật sự không muốn dây dưa với anh.

Mặc Tử Hiên kéo chăn ra “Uống đi, em ra mồ hôi như thế, phải bổ sung dưỡng khí, nếu không chịu đựng được thì nói, anh sẽ lái thuyền về”

Diệp Hân Đồng quay đi, từ chối nước anh đưa tới.

“Đừng làm loạn, anh thật sự bị bất đắc dĩ, áp lực của mẫu thân, áp lực từ Lão Kim, áp lực Lý trí vương, áp lực Kim Thụy Tường, cùng áp lực từ bốn phương tám hướng, nếu lần này có bất kỳ sơ xuất nào, em thật sự chỉ có thể đến trước mộ bái tế anh” Mặc Tử Hiên đau lòng nói, cảm giác lòng mình như bị dao cắt.

Diệp Hân Đồng nghĩ đến chuyện có thể mình thật sự không phải là Diệp Hân Đồng, nếu thực sự cô không phải, máu của cô sẽ là một quả bom.

Nếu thế, anh sẽ chết trên đường tìm kho báu, niềm mơ ước chính trị, người thân, những người đi theo mà anh muốn bảo vệ, tất cả đều tan thành mây khói.

Mặc Tử Hiên tính toán quá thông minh, kết quả chết như vậy, hài cốt cùng không còn.

Diệp Hân Đồng đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, cảnh tượng lúc này cũng chỉ là ngắn ngủi.

Mặc Tử Hiên cảm thấy được Diệp Hân Đồng có… vẻ mặt thương hại, anh cảm thấy cô vẫn còn tình cảm với mình.

“Chờ ba năm, anh sẽ xử lý tất cả các mối quan hệ đón em về, sau này, nhất định sẽ không để em bị tổn thương, anh nói được sẽ làm được” Mặc Tử Hiên cam kết.

Lời như vậy nghe nhiều lần rồi, anh khong làm được, tại sao còn nói nữa?

Nghĩ đến hành động lúc trước của Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng lại tức giận quay đi, tất cả sự thương hại đối với anh cũng tan thành mây khói.

Mặc Tử Hiên kinh ngạc với sự thay đổi nhanh chóng của Diệp Hân Đồng, đúng là lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, tâm trạng phụ nữ như thời tiết, mỗi lúc một kiểu.

“Em nói gì với anh đi được ko? Đừng hờ hững với anh như vậy”

Nói gì? Cô có một.

“Mặc Tử Hiên, tha cho Vũ Văn Thành, đừng lợi dụng anh ấy, hãy làm việc anh cần làm, thời gian của anh cũng không còn nhiều nữa” Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nói, bụng dường như không còn đau như vừa nãy nữa.

“Vậy em vẫn lấy Vũ Văn Thành sao?” Mặc Tử Hiên trong lòng hi vọng câu trả lời của cô sẽ là không, như vậy tim anh sẽ bớt đau đớn, bởi vì cô mà anh không làm sao tập trung làm việc được, lần này lên thuyền, ngoài mặt nói với lão Kim là dò xét Đinh Đinh Đang nhưng thực tế là vì cô, anh rất muốn rất muốn gặp cô, rất muốn ôm cô vào lòng, bởi vì cô, anh không thể đặt hết tâm tư vào việc tìm kho báu, mặc dù biết rõ chỉ cần một sơ xuất anh sẽ có kết quả thế nào.

“Chuyện đã quyết định, sẽ không thay đổi” Diệp Hân Đồng kiên định nói, cô không cảm thấy cô lấy Vũ Văn Thành thì Mặc Tử Hiên sẽ chịu tôn thương gì, có lẽ cũng chỉ có cảm giác mất mát với một món đồ chơi mà thôi.

“Nếu như em không lấy Vũ Văn Thành, anh sẽ không đối phó anh ta, chờ anh 3 năm không được sao?” Mặc Tử Hiên rối rắm nói.

“Tôi không biết trong vòng nửa năm anh sẽ biến Vũ Văn Thành thành dạng gì? Hơn nữa, có thể mạng của anh cũng chẳng giữ được đến nửa năm, tôi chỉ cần kiên nhẫn chờ, nếu anh thực sự có một ngày thành công, bất kể giàu nghèo, vinh nhục, tôi đều sẽ cùng anh ấy vượt qua, đây chính là tình cảm của tôi đối với anh ấy.” Diệp Hân Đồng nói năng hùng hồn.

Những lời của cô như mũi dao từng từ từng chữ đâm vào tim anh.

“Cho nên, anh chỉ có thể một mình cô độc đi tìm cái chết, ý em là thế sao?” Mặc Tử Hiên sầu não.

“Lúc anh quyết định chơi trò chơi này, thì đó là kết cục của anh, anh ra đi, tôi muốn nghỉ ngơi, sau này, hi vọng chúng ta có gặp nhau cũng xem như không hề quen biết.” Diệp Hân Đồng lại nằm lại lên giường.

Mặc Tử Hiên đau thương nhìn Diệp Hân Đồng “Được, có lẽ em nói có lý, có thể anh không thể sống đến ngày khiến Vũ Văn Thành thảm hại, nhưng mà, anh có thể quyết định rút ngắn thời gian chiếm đoạt công ty Vũ Văn. Nếu em muốn giữ được những lời này, trước mùng 5 tháng sau hãy ở bên anh”

Anh không chịu nổi sự đau khổ trong lòng, muốn phóng túng, mặc kệ lão Kim muốn bóc mấy lớp da của anh, anh cũng muốn giữ cô bên cạnh.

Diệp Hân Đồng nở một nụ cười nhạt, hơi châm chọc “Tiền tài đối với tôi chỉ là vật ngoại thân, Mặc Tử Hiên, tôi biết rõ một ngày bên cạnh, anh có thể sáng tác ra biết bao văn chương, tôi sợ sự sắp xếp của anh, sẽ không cho anh chút cơ hội nào để sắp xếp nữa. Đừng tốn công vô ích trên người tôi.”

Lòng Mặc Tử Hiên dâng lên sự chua xót tột đỉnh.

“Anh yêu em, là thật” Mặc Tử Hiên nói rất kiên định, đau lòng nhìn Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng sóng nước chẳng xao, vẻ mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt châm chọc.

“Anh thật sự yêu em” Mặc Tử Hiên nói lại lần nữa.

“Yêu tôi, mà lợi dụng tôi để tìm kho báu. Yêu tôi, mà cố gắng chia rẽ tôi và Vũ Văn Thành, yêu tôi mà bắt cóc mẹ tôi để uy hiếp tôi, yêu tôi mà trong lúc tôi yếu ớt rút 1l máu, nếu đó là yêu, tôi khó có thể chấp nhận, xin lỗi, anh đi yêu người khác đi.” Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nói, nước mắt lại tuôn rơi.

Bởi vì bây giờ cô vẫn cảm thấy bị tổn thương.

“Thật xin lỗi, mấy ngày đó anh không có lý trí, anh cũng không hiểu mình đã làm gì, sau này sẽ không như vậy nữa, thực sự.” Mặc Tử Hiên cũng rất đau lòng, nghe những lời tố cáo của cô, nghĩ lại anh cũng thấy mình rất tàn nhẫn với người mình yêu, ngày đó, trong lúc anh đang trầm tư, lão Kim đã bắt mẹ Diệp Hân Đồng. Anh vốn không muốn như vậy, nhưng lúc nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, anh điên cuồng. Sau đó, anh cũng rất hối hận, hối hận muốn chặt tay mình.

“Sau này, anh cho rằng tôi còn ngu ngốc cho anh cơ hội tổn thương tôi sau này nữa sao?” Diệp Hân Đồng không biết vì sao nước mắt của mình lại rơi xuống.

“Phải làm sao em mới tin tưởng anh?”

“Thật ra thì, anh không cần phải làm thế, nếu tôi ở bên cạnh anh, tôi sẽ cảm thấy phương pháp của anh đối với phụ nữ như vậy là cực kỳ sáng suốt, nhiều Quân vương ngày xưa đều như vậy, trừ ba của Khang Hi, không có ai vì phụ nữ bỏ qua ngôi vị hoàng đế, tôi rất hiểu. Tôi cũng sễ không thể đưa dao anh anh, không biết lúc nào sẽ bị anh đâm vào tim, lựa chọn tốt nhất cho chúng ta sau này chính là kẻ xa lạ. Đi đi, đi làm Quân Vương mà anh mơ ước, tôi sẽ làm một người vợ hiền”

Diệp Hân Đồng vẫn nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn chảy ra.

Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ than thở.

“Diệp Hân Đồng, em, anh sai rồi, là anh đã sai không được sao? Anh nhất định sẽ giữ em bên cạnh, bất kể lão Kim nói gì, anh cũng sẽ tìm một vị trí trong Hàn cung cho em, em chỉ cần chờ anh ba năm, ngôi vị hoàng hậu sẽ thuộc về em. Đừng hành hạ anh như vậy, anh không chịu nổi, đau lòng sẽ sinh ra hận hắn. Em có thể hiểu cho tâm trạng bây giờ của anh không?” Mặc Tử Hiên như đứa trẻ ăn vạ, lúc này anh cảm thấy vô cùng đau khổ, không có Diệp Hân Đồng, anh không làm được việc gì cả.

“Lý trí lên đi, Điện hạ, anh muốn lên ngôi hoàng đế, muốn ổn định căn cơ, vợ anh chỉ có thể là Kim Lệ Châu, không cần phải trở lại lừa gạt một người ngu ngốc như tôi, tình yêu nam nữ chỉ cần chia cắt sẽ biến mất, tôi không thể chờ được 3 năm, 3 năm quá nhiều biến cố, tôi bị lừa gạt sẽ không thể dậy nổi cũng không trốn thoát.” Diệp Hân Đồng bước xuống giường, tự rót nước cho mình.

Lúc này cô lại trở nên rất tỉnh táo, bởi vì tỉnh táo, bụng cũng đau, uống một cốc nước, càng thêm bình tĩnh.

Coi như lúc đầu yêu đến chết đi sống lại, theo thời gian, cũng sẽ mất đi, sự tổn thương của cô cũng vì thế mà biến mất. Có sự trợ giúp của Vũ Văn Thành sẽ càng biến mất nhanh hơn.

Bây giờ cô chẳng cần lo lắng điều gì, có vài người cái gì cũng có nhưng cả ngày buồn bực không vui, có vài người không có gì cả nhưng chỉ vì một món quà nhỏ mà vui vẻ mấy ngày.

Diệp Hân Đồng nhớ lại những đứa trẻ trong cô nhi viện.

Không có gì. Kể cả Vũ Văn Thành chỉ còn hai bàn tay trắng, cô cũng sẽ sống bên anh không xa rời, bởi vì trong lúc cô bất lực nhất, anh đã cho cô tất cả tình yêu.

=====================================

Cửa phòng Diệp Hân Đồng lần nữa bị đẩy ra, cuộc đối thoại giữa bọn họ bị cắt đứt.

Đinh Đinh Đang lại đi vào, thấy Diệp Hân Đồng đang nói chuyện với Mặc Tử Hiên thì rất kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ vì việc đã thành.

“Tỷ tỷ, mau ra đây xem chút, Vũ Văn Thành đang gây gổ với anh trai, có vẻ không xong rồi.” Đinh Đinh Đang nói.

Diệp Hân Đồng lập tức xông ra.

“Anh, bọn họ thực sự lừa gạt hại anh thì sao? Anh xem Đề Na ra dấu tay nhiều như vậy, cô ta làm ám hiệu với đối phương, lật tẩy quân bài của anh.” Vũ Văn Thành nói với Vũ Văn Quốc.

“Lừa gạt, vậy tôi hi vọng họ lừa gạt nhiều hơn, bây giờ anh đang thắng năm trăm vạn rồi, không giúp một tay thì đừng quấy rồi. Tiền của cậu tôi sẽ trả lại.” Vũ Văn Quốc nói xong nhét chi phiếu 10 triệu vào túi Vũ Văn Thành.

“Anh, đừng chơi với họ nữa, ba nói lần này thật sự sẽ đưa anh ra nước ngoài đấy” Vũ Văn Thành ra sức giải thích.

“Đó chẳng phải là chuyện chú nên vui sao? Tôi đi, Vũ Văn gia tất cả đều thuộc về chú, chú từ nhỏ đến lớn cái gì cũng tốt, tôi cái gì cũng kém, lão già luôn lấy cậu ra để so sánh với tôi, so sánh cái quái gì, tôi cũng không cần phải học hành làm gì, bị lão cha già chối bỏ trước thời gian, đường tôi tôi đi, đường chú chú đi, không ai phải xía vào ai, tôi cũng không muốn nhìn tấm mặt mo của cha sống qua ngày.” Vũ Văn Quốc hùng hổ nói, xem ra anh rất có thành kiến với Vũ Văn Thành.

Diệp Hân Đồng nhìn hai an hem Vũ Văn Thành, tướng mạo Vũ Văn Quốc là tập hợp những khuyết điểm của cha mẹ trong khi Vũ Văn Thành lại thừa hưởng toàn ưu điểm, trong cuộc sống, Vũ Văn Quốc cũng thừa kế những điều xấu còn Vũ Văn Thành lại toàn điểm tốt, hai anh em quả thật một trời một vực.

Vũ Văn Thành bị anh trai nói một câu không nói nên lời, không phải vì anh cam chịu mà anh không biết diễn đạt thế nào, có lẽ đây là khuyết điểm duy nhất của anh (Nói thật mấy chương này, mình chả thấy anh Thành này thể hiện được sự thông minh kiệt xuất nào, haizz)

Diệp Hân Đồng đến bên cạnh Vũ Văn Thành, dịu dàng nhìn anh.

“Sếp, anh cãi nhau với người khác, đến đứa trẻ 3 tuổi anh cũng nói không lại, đi thôi…, rất nhiều người đang nhìn kìa.” Diệp Hân Đồng mỉm cười trêu đùa.

Vũ Văn Thành không muốn làm náo loạn, theo Diệp Hân Đồng về.

Mặc Tử Hiên nhìn những ám hiệu ngầm giữa bọn họ, tim từng đợt đau đớn.

Vũ Văn Thành vào phòng Diệp Hân Đồng vừa nghỉ lúc trước, nhíu chặt mày.

“Không ngờ Mặc Tử Hiên lại ra đòn như vậy, tiểu tử này quả nhiên ngoan độc” Vũ Văn Thành rối rắm nói.

Diệp Hân Đồng dịu dàng cười, giúp anh cởi áo vest treo lên.

Vũ Văn Thành thấy Diệp Hân Đồng dịu dàng như thế, cũng trở nên mềm mại, nhu tình hỏi “Bụng em còn đau không?”

“Không đau nữa”

“Muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút không?” Vũ Văn Thành quan tâm.

“Không cần, lúc trước tâm trạng em quá căng thẳng, bây giờ tốt rồi. Đề cho anh trai anh đi đi, lòng dạ Mặc Tử Hiên lộ rõ trên mặt, chỉ cần chúng ta không để ý đến, tự nhiên hắn sẽ cảm thấy không còn ý nghĩa, chờ khi anh ta tìm được kho báu còn phải vội vàn ổn định quyền hành trong nước. Nhưng đảng phái đối địch đối phó không kịp sẽ không còn ý định đối phó với những người bình dân như chúng ta.

“Nhưng mà, anh lo là anh trai cứ khăng khăng làm vậy, cha anh sẽ thực sự tước quyền hành của anh ấy.” Vũ Văn Thành lo lắng.

“Đổi lại cách nhìn, bây giờ có bao nhiêu người không những kiếm tiền cho bản thân còn phải trả nợ cho gia đình, có câu, khi bị đói lạc đà cũng thành ngựa, ba anh có tuyệt tình đến đâu cũng vẫn quan tâm đến anh trai anh, còn nữa, tính cách của anh trai anh, kể cả anh bảo vệ được anh ấy lúc này, cũng không thể bảo vệ anh ấy cả đời. Anh đến thất bại đến một lúc nhất định, sẽ biết đường hối cải. Khi đó, anh kéo anh ấy lên là được.” Diệp Hân Đồng phân tích.

“Nhưng mà, anh trai ra nước ngoài với cái tính cách đó, anh sợ anh ấy không chịu nổi càng cực đoan hơn,” Vũ Văn Thành vẫn băn khoăn.

“Không thể biết trước ngày mai ra sao, anh lo lắng chuyện của tương lai thế nào cũng vô ích. Sếp, bình thường anh xử án rất khôn khéo, thế nào khi gặp phải chuyện của bản thân mình lại trở nên hồ đồ như vậy?” Diệp Hân Đồng nũng nịu trêu trọc (Câu này vớt vát cho em Thành, nhưng mình vẫn thấy khó chấp nhận).

“Anh đối với người nhà cũng hồ đồ như đối với em, mọi người chính là vết thương trí mạng của anh” Vũ Văn Thành cảm thán rồi nói tiếp “Em nghỉ ngơi đi, anh sang phòng bên”

Vũ Văn Thành nói em là vết thương trí mạng của anh, theo tính cách trầm lặng của anh, có thể nói đây là những lời tâm huyết.

Diệp Hân Đồng bước nhanh theo sau, ôm lấy lưng Vũ Văn Thành.

“Vũ Văn Thành, ở lại đây đi”

Cả người Vũ Văn Thành cứng ngắc, hô hấp trở nên dồn dập “Có thật là được không?”

“Dù sao tháng sau chúng ta cũng kết hôn rồi, có gì mà không thể. Hơn nữa, anh ở lại đây, mọi người mới không nói chuyện linh tinh về đứa con trong bụng em chẳng phải sao?” Diệp Hân Đồng áp má vào lưng anh, nghe tiếng tim anh đập thình thịch.

Vũ Văn Thành xoay người lại nhìn khuôn mặt ửng hồng của Diệp Hân Đồng.

“Anh có thể hôn em không?” (Bó tay =)), lần thứ 2 rồi đấy)

Diệp Hân Đồng sửng sốt, cô hơi bài xích. Nhưng nghĩ đến những gì Vũ Văn Thành hi sinh vì cô, đối tốt với cô, cô không thể cự tuyệt, hơn nữa, chính cô yêu cầu anh ở lại.

Diệp Hân Đồng nhắm mắt lại, hơi nâng mặt lên.

Cô có thể cảm thấy hơi thở Vũ Văn Thành mỗi lúc một gần, cô lại kích động muốn chạy trốn.

Nhưng chân không thể nhúc nhích.

Phải, cô không thể chạy, cô muốn quên Mặc Tử Hiên, quên hoàn toàn.

Vũ Văn Thành chạm vào môi cô, hôn dịu dàng.

Diệp Hân Đồng vẫn nhắm chặt mắt, hôn đáp lại.

Hơi thở trong phòng trở nên mập mờ, nặng nề.

Cửa phòng đột nhiên bị đấy ra, Mặc Tử Hiên bắt gặp cảnh này, tức giận đỏ cả mắt. Anh cảm giác ruột gan phèo phổi đều nổi giận, tức đến nỗi không nói được gì, tay run rẩy, chân không thể cất bước.

Anh hít vào, thở ra, hít vào, lại thở ra.

Ánh mắt anh nhìn Diệp Hân Đồng chằm chằm như sói đói, Diệp Hân Đồng lại nhắm mắt đáp trả, sử dụng kỹ thuật hôn anh dạy cô để lấy lòng Vũ Văn Thành.

Bây giờ cô ấy học được cách lấy hơi rồi sao? Hai bọn họ hôn lâu như vậy rồi, định hôn đến trời đất mù mịt chắc, anh thật muốn xem họ sẽ hôn đến khi nào.

Mặc Tử Hiên thu tay trên nắm đấm cửa lại, đút vào túi, lạnh lùng nhìn hai người.

Rất lâu sau, Vũ Văn Thành không nỡ buông Diệp Hân Đồng ra, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, anh không tự chủ đỏ mặt.

Diệp Hân Đồng rốt cuộc mở mắt, nhưng vừa mở đã thấy Mặc Tử Hiên đứng ở cửa.

Diệp Hân Đồng lạnh nhạt nhìn anh.

Vũ Văn Thành cảm thấy ánh mắt của Diệp Hân Đồng, quay đầu lại, thấy ngay khuôn mặt lạnh lùng gian ác của Mặc Tử Hiên.

“Không được sự đồng ý mà tự tiện xông vào phòng người khác thật mất lịch sự” Vũ Văn Thành chẳng thích gì Mặc Tử Hiên, không cần phải giữ ý.

“Đây là thuyền của tôi, ai là chủ nhân đã rõ ràng, tôi có thể vào bất kỳ phòng nào tôi muốn, anh có ý kiến gì không?”Giọng Mặc Tử Hiên cũng chẳng tốt lành gì.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Vũ Văn Thành bất đắc dĩ.

“Tôi không tìm anh” Mặc Tử Hiên nói thẳng. Ánh mắt anh sắc bén nhìn Diệp Hân Đồng, “Vừa rồi không phải em nói trước khi kết hôn sẽ lên giường 1 lần với anh hay sao, anh đáp ứng em. Hai ngày không được, anh chỉ có thể cho em một lúc thôi”

Diệp Hân Đồng nhíu mày “Cái gì?”

Cô nói thế khi nào, cái tên Mặc Tử Hiên cũng quá vô lại “Xin lỗi, một giờ tôi cũng không muốn ở cạnh anh, anh có thể ra ngoài”

Diệp Hân Đồng trực tiếp cự tuyệt.

“Chẳng phải vừa rồi em còn ôm tôi cầu xin hãy cho em một cơ hội sao? Có thêm Vũ Văn Thành ở đây, em đã thay đổi rồi, không cần phải vậy, tôi cũng không hi vọng gì ở một cô gái họ Dương hoa.” Mặc Tử Hiên ăn nói lung tung.

“Cái gì?” Diệp Hân Đồng nhíu chặt mày, tại sao hắn có thể nói láo không chớp mắt như vậy, quả là vô liêm sỉ.

“Không cần phải dùng kế ly gián, tôi hết sức tin tưởng Diệp Hân Đồng, cô ấy không làm những chuyện như vậy, Mặc Tử Hiên, anh cũng thật nhàm chán.” Vũ Văn Thành châm chọc cười.

Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành, cô khoác tay lên khuỷu tay anh “Anh còn chuyện gì nữa không? Chúng tôi muốn ngủ”

“Các người ngủ cùng nhau?” Mặc Tử Hiên trợn mắt, không thể bình tĩnh.

Anh thừa nhận lúc này hoàn toàn không có lý trí.

“Nếu không phải anh đi vào, thì đã lên giường rồi, kết quả này anh hài lòng chưa, mau đi ra đi, gian phòng này không hoan nghênh anh” Diệp Hân Đồng thản nhiên nói.

Mặc Tử Hiên nắm chặt nắm đấm. Anh giơ ngón tay về phía Vũ Văn Thành “Anh ra ngoài, chúng ta đánh cuộc, nếu anh thắng, tôi bỏ qua cho cả nhà anh, bỏ qua cho anh trai anh, nếu anh thua, đừng cưới cô ấy.”

“Tôi không đặt những chuyện như vậy vào trò cá cược, tôi đặt cược sự thành tâm thành ý của mình” Vũ Văn Thành thâm tình nói.

“Thành ý là gì, tôi sẽ đánh cược với thành ý của anh” Mặc Tử Hiên rút súng lục từ trong túi ra.

“Desert Eagle, đây là chiếc điện thoại di động tôi thích nhất, để một viên đạn, nếu người chêt không phải anh thì là tôi, anh dám đánh cuộc với tôi không?” Mặc Tử Hiên hoàn toàn không muốn đếm xỉa gì nữa rồi.

Anh không ngờ Diệp Hân Đồng lại quan trọng với mình như vâyh, nếu có thể lường trước tình huống hôm nay, anh nhất định sẽ không nghe theo lời Lão Kim buông cô ra.

Vũ Văn Thành bị anh lôi kéo có vẻ kích động, đang muốn tiến lên cầm lấy cây súng.

Diệp Hân Đồng kéo tay anh lại.

“Chúng tôi vì sao phải đánh cuộc với anh? Chẳng việc gì phải cá cược với loại cuồng mệnh như anh, anh muốn làm gì thì làm.” Diệp Hân Đồng vẫn thản nhiên như cũ.

“Nếu chán ghét tôi như vậy, để tôi biến mất chẳng phải tốt sai, Diệp Hân Đồng, chẳng phải em luôn muốn thoát khỏi sự dây dưa với tôi sao, một viên đạn giải quyết tất cả.” Mặc Tử Hiên đau lòng nói với Diệp Hân Đồng.

Lòng cô đau đớn, nhưng đau đến mấy cô cũng không muốn tin lời anh.

“Biến mất cũng có khả năng là người tôi yêu, chúng tôi không muốn cá cược gì với anh, anh cho rằng có thể đối phó được với Vũ Văn gia, vậy thì đi đối phó đi, tùy anh.” Diệp Hân Đồng xoay người, nhìn Vũ Văn Thành, dịu dàng nói: “Đừng chấp nhặt với anh ta, những kẻ không thông minh luôn muốn kéo người khác xuống cùng trình độ với mình, sau đó dùng kinh nghiệm nhiều năm để thuyết phục người ta.”

================


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.