“Muốn đàn ông, anh lập tức đáp ứng em”. Mặc Tử Hiên tức giận nói với Diệp Hân Đồng vẫn đang say ngủ.
Trả lời anh vẫn là sự im lặng như cũ.
Mặc Tử Hiên cúi người, nhanh chóng cởi móc áo ngực cuả cô.
Cảnh tượng thân quen lại tràn về, nhớ lần đầu gặp mặt, cô cũng say bí tỉ. Lúc ấy anh chỉ muốn chơi cô, khác hẳn với tâm tình tức giận lúc này.
Mặc Tử Hiên nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, thật là trầm lặng.
Anh nâng cơ thể cô dậy, cởi mọi thứ trên người.
Diệp Hân Đồng ưm hừ một tiếng, không biết gì cả.
Mặc Tử Hiên nhanh chóng đặt xuống một nụ hôn.
“ưm” Diệp Hân Đồng lại vô thức rên lên một tiếng, không khác tiếng mèo kêu là mấy nhưng lại quyến rũ mê người.
“Nếu bây giờ người làm thế này với em là Lee Yul, em cũng phản ứng như thế này sao?” Cứ nghĩ đến khả năng cô bị Lee Yul động vào, anh lại bốc hỏa.
Anh nhanh chóng ném quần áo của cô, nghiêng người phủ lên.
Mặc dù rất tức giận nhưng anh cũng không hung bạo đi vào như lần đầu tiên, không thèm để ý đến sự đau đớn của cô.
Anh vẫn triền miên hôn lên đôi môi không chút phản ứng của cô, vẫn căng cứng như thế, ngón tay anh dò xét xem khả năng tiếp nhận của cô thế nào.
“ưm”
Mặc Tử Hiên dù vẫn nhẹ nhàng nhưng đột nhiên thăm dò khiến cho cô thở nhẹ, nhưng vẫn không hề tỉnh lại.
Mặc Tử Hiên có chút thương tiếc “Em đó, thực sự là quá đơn thuần sao? Thế mà cũng không tỉnh, em ngầm cho phép hay là…” Anh vừa yêu lại vừa tức.
Tăng nhanh động tác ngón tay, thân thể anh vẫn không thể bỏ qua giai đoạn sưng đau.
Anh hổn hển tiến vào.
“Cộc cộc cộc” Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Mặc Tử Hiên không có tâm trạng mà để ý tới.
“Điện hạ?” Là giọng lão Kim.
“Hả?” Mặc Tử Hiên thở hổn hển.
Lão Kim có vẻ nghe ra âm thanh bất thường bên trong.
“Tôi chờ trong phòng điện hạ” Lão biết điều rời đi.
Trong phòng, thân thể kiện mỹ dùng tiết tấu thích hợp ra vào, không giống lần đầu tiên, lần này trên mặt anh vẫn mang theo cảm xúc thỏa mãn, hoàn toàn hưởng thụ sự ấm áp của cô.
Đang lúc không ngừng duy trì tiết tấu, anh đỡ Diệp Hân Đồng dậy, ôm cô ngồi trong lòng.
Cô không có cảm giác, thân thể ngửa ra sau.
Anh ôm để cô nằm trên bả vai mình.
Vừa thương tiếc, vừa dịu dàng, rất nhiều loại cảm giác trong lòng.
Mặc Tử Hiên hôn lên trán, khóe mắt, đôi môi cô.
“Anh phải làm sao với em đây?”
Anh nhắm mắt lại gầm nhẹ.
Mệt mỏi đặt Diệp Hân Đồng xuống.
Cô trượt xuống, vẫn mê man như cũ.
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng lau giúp cô.
Rồi xoay người, đi vào phòng tắm.
Nước xối từ trên đầu xuống, lời nói của Lý trí vương quanh quẩn bên tai, đáy mắt thâm thúy của Mặc Tử Hiên như hắc ám, không thấy rõ, không đoán ra, chỉ có điều nhìn anh nhíu chặt chân mày cũng có thể đoán được anh gặp chuyện phiền phức rồi.
Mặc Tử Hiên lấy tay ôm mặt, nhắm mắt, trầm tư. Thở dài thườn thượt, kéo lê thân thể mệt mỏi ra ngoài.
Ngoái đầu nhìn lại Diệp Hân Đồng vẫn đang say ngủ, cắn răng.
Anh nhanh chóng mặc lại quần áo, mở cửa, đi ra ngoài, trở về phòng mình.
Lão Kim ngồi trên ghế sofa chờ anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Điện hạ, thần có chuyện không rõ, mấy ngày trước đây người nói, đối tốt với Diệp Hân Đồng chỉ là muốn đoạt được tình yêu của cô ấy, đổi lấy bí mật về kho báu, vậy mà bây giờ, đã đạt được, vì sao lại không đưa cô ấy đến trước mặt Diệp Tuyền, lấy kho báu rồi trở về cưới Kim Lệ Châu.” Lão Kim có chút bất mãn.
Mặc Tử Hiên cười lạnh “ông cảm thấy tôi chẳng mấy chốc sẽ trong thân phận chồng của người khác, Diệp Tuyền sẽ nói ra bí mật sao?”
“Nhưng, với tổng thống, hai ngày nữa chúng ta đã phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn, không cưới Kim Lệ Châu đồng nghĩa với không được ủng hộ về mặt quân sự” Lão Kim cau mày.
“Vốn mọi thứ nằm trong lòng bàn tay tôi, khiến Diệp Hân Đồng yêu, lấy được bí mật kho báu, trở về Hàn Quốc, cưới Kim Lệ Châu, nhưng các người đã đốt cháy giai đoạn.” Mặc Tử Hiên phiền não đặt mình vào ghế salon, nhắm mắt lại.
“Cựu thần còn có một chuyện không hiểu, tình cảm của Điện hạ đối với cảnh vệ Diệp là thật hay giả?” Lão Kim lo lắng nói.
Mặc Tử Hiên đột nhiên mở mắt, tròng mắt sâu hiện lên tâm tình phức tạp.
Anh lần nữa cắn chặt răng “Chuyện của tôi không cần ông phải hỏi tới”
“Nếu là giả vờ, thì ở mức độ này là đủ rồi, cô ấy đã yêu điện hạ, nếu là chân tình, càng nên biết chừng mực, Điện hạ vô cùng hiểu, thê tử tương lai của người chỉ có thể là Kim Lệ Châu”
“Tôi biết rõ nên làm thế nào” Mặc Tử Hiên ngăn cản ông nói tiếp, nghĩ đến vấn đề này anh thật thấy điên đầu.
“Điện hạ, nếu người muốn phụ nữ, Lão Kim có thể sắp xếp, kính xin người đừng gặp mặt cảnh vệ Diệp nữa.” Lão Kim cả gan nói tiếp.
Ánh mắt sắc bén của Mặc Tử Hiên quét qua mặt Lão Kim “Tôi muốn dạng phụ nữ nào không đến lượt ông quyết định, đừng để tôi tiếp tục lâm vào cảnh khó cả đôi đường, tôi đã nói, tôi tự biết tính toán, kết quả cuối cùng là sẽ lấy Kim Lệ Châu, mà bây giờ, tôi cũng không thể không cưới cô ấy.”
“Điện hạ hiểu là tốt rồi, lần này Lý trí vương tuyên gọi người là có mục đích gì?” Biểu cảm của lão Kim vẫn rất nặng nề.
Anh lao tâm khổ tứ như vậy mà không cách nào thay đổi được, cười lớn
“Ôn ấy nói, điều kiện duy nhất để truyền ngôi cho tối chính là tìm được kho báu, nếu không tìm ra, ông ấy sẽ không truyền.”Trong mắt Mặc Tử Hiên xuất hiện một ánh sát khí mơ hồ.
“Lão hồ ly, cuối cùng cũng lộ rõ đuôi hồ ly” Lão Kim châm chọc nói tiếp “Ngoài mặt, coi người như con đẻ, âm thầm cho phép nhận ngôi hoàng đế, thật ra thì, ông ta muốn hạn chế liên lạc giữa người với nhà tổng thống. Lần này bảo Điện hạ đi tìm kho báu, nhưng lại để Lee Yul thay mặt, thực ra là sớm sắp xếp con đường cho Lee Yul, thần cảm thấy không thể không đề phòng con người này”
Lão Kim phân tích.
Mặc Tử Hiên nhếch miệng, cười nhạt “Ông ta cảm thấy Mặc Tử Hiên tôi dễ gạt lắm sao?”
“Mặc dù Điện hạ đã cài người của mình vào quân đội, cũng âm thầm huấn luyện một tổ chức bí mật, nhưng rất nhiều thứ danh không chính, ngôn bất thuận, không cách nào trấn an lòng dân.”
Mặc Tử Hiên nhìn ra xa, có vẻ trầm tư.
“Tôi muốn vui vẻ chơi hai ngày, tất cả vấn đề hãy đợi đến ngày mà Kim Thụy Tường nói đi.” Mặc Tử Hiên bướng bỉnh, đáy mắt ánh lên sự châm chọc với sự đời.
“Điện hạ, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc mà người vẫn còn tâm trạng để chơi sao?” Lão Kim nóng nảy nói, thanh âm tăng mức dB
“Tôi đã đồng ý với cô ấy, tôi không muốn nuốt lời”
“Nếu trong hai ngày này mà người không nghĩ ra đối sách, thần sợ rằng chúng ta sẽ rơi vào bẫy của bọn họ đến hài cốt cũng chẳng còn” Lão Kim chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nếu bọn họ có mưu kế, chúng ta cũng sẽ tương kế tựu kế” Mặc Tử Hiên nở nụ cười tự tin.
Lão Kim không hiểu.
“Ý của điện hạ là?”
“Mới vừa rồi, tôi đã nghĩ ra một kế sách hoàn hảo là lợi dụng Kim Thụy Tường ổn đỉnh hoàng quyền, lại có thể lấy được kho báu bí mật. Chỉ có điều…” Ánh mắt Mặc Tử Hiên lóe lên, trong lòng có một chút nghi ngờ.
“Chỉ có điều làm sao?” Lão Kim hồi hộp.
“Tôi lo lắng Lý trí vương nuốt lời, những lời hứa này chỉ là ám hiệu, nhưng tôi e là đến cuối cùng, hắn vẫn sẽ truyền ngôi cho Lee Yul.”
“Lão hồ ly, muốn dùng vẻ bề ngoài nhân từ để trấn an chúng ta, ổn định thiên hạ của Lý gia, ông ta tưởng người khác cũng nghĩ đơn giản.” Lão Kim bất bình tức giận.
Mặc Tử Hiên liếc mắt nhìn ông “Mẫu thân nhờ ông xoa dịu cho tốt, đừng hành động thiếu suy nghĩ làm hỏng kế hoạch của tôi”
“Điện hạ yên tâm”
“Tôi muốn nghỉ ngơi, ông ra ngoài đi” Mặc Tử Hiên mệt mỏi nói.
“Vâng, điện hạ” Lão Kim xoay người đi ra ngoài.
Mặc Tử Hiên nhắm mắt lại, đặt ngón tay lên sống mũi, hoàn thiện kế hoạch trong đầu. Chỉ có điều trong lòng anh có chút đau đớn không giải thích được.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch, thứ duy nhất anh không dự tính được chính là trái tim mình.
Nghĩ đến Diệp Hân Đồng, anh đứng lên, mở cửa, vào phòng cô.
Anh ngồi ở đầu giường ngắm cô ngủ.
“Xin lỗi em” Anh thì thầm, vẻ mặt đầy nặng nề sầu khổ.
Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
“Sau này em sẽ quên anh” Anh dằn vặt nói “Anh là một tên ngụy quân tử, không đáng để em yêu.”
“Mặc Tử Hiên” Diệp Hân Đồng đột nhiên lên tiếng.
Mặc Tử Hiên giật mình, anh cho là cô đã nghe được gì, nhưng nhìn đôi mắt vẫn nhắm chặt như cũ, hóa ra cô chỉ nằm mơ.
Mặc Tử Hiên nghĩ đến gì đó, đột nhiên tươi cười, thương tiếc vuốt ve vài sợi tóc trên trán cô “Nằm mơ thấy anh sao, có thể vào giấc mộng của em là vinh hạnh của anh”
“Mặc Tử Hiên, đừng đi” Đột nhiên Diệp Hân Đồng lại kêu lên, bộ dạng bắt đầu hoảng hốt, mắt chớp động, hô hấp trở nên dồn dập.
Nước mắt đột nhiên từ khóe mắt trào ra.
Mặc Tử Hiên cúi đầu, hôn giọt nước mắt ấy.
Nhíu mày.
“Anh yêu em”
Anh nói xong cười lạnh “Đều là giả”
Tim anh có chút đau đớn “Nếu có cơ hội, anh sẽ bồi thường cho em, nếu anh thất bại, cũng không muốn em biết, đã từng bị thương, đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông, đặc biệt là loại đào hoa như anh, anh là kẻ vô tâm, đối với Đề Na, với Kim Lệ Châu, với Yoon Jin và cả em cũng thế.”
Mặc Tử Hiên nói với cô vẫn đang say ngủ, tâm trạng anh bây giờ rất phức tạp.
Anh đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Trăng rất sáng.
Anh cầm điện thoại, gọi cho Đề Na ở Trung Quốc.
“Đã tìm được người nhà Đinh Tứ Khuê chưa? Tôi sẽ lập tức về Trung Quốc.” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
“Em xem tin tức, anh sẽ kết hôn?” Giọng Đề Na có vẻ sầu não, mơ hồ như có tiếng nức nở.
“Cũng không nhanh đến vậy. Rốt cuộc gia đình Đinh Tứ Khuê tìm đến đâu rồi?” Mặc Tử Hiên tiếp tục hỏi.
“Đã tìm được đầu mối. Em tin là sẽ nhanh chóng tìm được. Tử Hiên…” Giọng Đề Na rên rỉ đầy cầu khẩn.
“Đừng gọi tên tôi. Tên tôi không phải cô có thể gọi, mau sớm tìm đi, đang thời điểm mấu chốt, liên quan đến kết quả thắng hay bại.”
“Nếu sau khi anh lên ngồi, em muốn tiếp tục đi theo anh, Hàn cung có chỗ cho em không?” Đề Na không buông tha tiếp tục hỏi, cô đã xuống nước, đang đánh cuộc với sự cân đo trong lòng anh.
Mặc Tử Hiên im lặng.
“Tất cả hãy chờ sau khi tôi lên ngôi, bây giờ, tôi không xác định được tương lai sẽ thế nào, huống hồ hứa hẹn tương lai của cô.” Ý của anh rõ ràng lập lờ nước đôi.
“Em chỉ hỏi nếu như” Đề Na vội vàng nói, hít một hơi, nghe rõ tiếng cô sụt sịt nước mũi.
Mặc Tử Hiên quay đầu khẽ liếc nhìn Diệp Hân Đồng đang ngủ say.
Không trả lời, cúp điện thoại.
Anh xoay người đến bên Diệp Hân Đồng, ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi “Nếu như, anh có thể cho em một vị trí ở Hàn cung, em có ở lại bên cạnh anh không? Nhưng thê tử của anh chỉ có thể là Kim Lệ Châu.”
Tâm trạng Mặc Tử Hiên rất phức tạp, mệt mỏi đứng dậy nhưng không về phòng mình mà nằm bên cạnh Diệp Hân Đồng. Anh nâng đầu cô, đặt lên vai mình, ôm lấy cô.
Diệp Hân Đồng không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy đầu hơi đau, bụng có chút đói.
Cô nặng nề tỉnh lại, thấy quần áo của mình trên đất, nhớ lại trước khi đi ngủ đã ở cùng Lee Yul.
Đầu óc cuồng loạn.
Cô ôm đầu mình, trăm mối ngổn ngang.
Cô không phải là bị Lee yul….? Không thể nào, Lee Yul xem ra không phải người như vậy, chỉ có Mặc Tử Hiên mới làm thế, liên tưởng tới lần đầu bị lỡ của mình.
Diệp Hân Đồng khóc không ra nước mắt.
“A” Cô kêu toáng lên, nước mắt rơi lã chã.
“Két” Cửa đột nhiên mở ra.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng ôm lấy chăn, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa.
Tại sao người đi vào lại là Mặc Tử Hiên?
Trong tay anh bưng bữa sáng.
Diệp Hân Đồng nhìn lại xung quanh gian phòng, bây giờ cô đang ở phòng mình.
Rõ ràng hôm qua cô ở cùng Lee yul mà, chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Diệp Hân Đồng mơ hồ.
Mặc Tử Hiên mỉm cười, để bữa sáng trên bàn, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Em bị Lee Yul động vào.”
Lúc nghe thấy thế, Diệp Hân Đồng không thể che giấu nổi buồn bã.
“Đó là điều không thể.” Mặc Tử Hiên nói tiếp.
Diệp Hân Đồng mơ hồ, kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên.
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua em còn nhớ không?” Mặc Tử Hiên hỏi.
Diệp Hân Đồng cố gắng nhớ lại, cô hình như chỉ nhớ mình uống rượu, sau đó chẳng nhớ gì nữa.
Mặc Tử Hiên nhìn biểu cảm mơ hồ của cô “Em biết rõ là lúc uống say không nhớ gì, lại còn to gan uống rượu với đàn ông.”
Mặc Tử Hiên nghĩ đến vết hôn trên cổ Lee Yul lại có chút tức giận.
“Cái này, hôm qua, là tâm trạng không tốt, không cẩn thận uống nhiều quá.”
“Cho nên, bị người khác động vào cũng không biết.” Mặc Tử Hiên tức giận nói.
Diệp Hân Đồng nghĩ đến lần đầu ti tiện của mình, hơi uất ức “Tôi bị ai động vào, thật đáng ghét.”
Diệp Hân Đồng chảy nước mắt.
Mặc Tử Hiên thấy cô khóc, không thể tiếp tục đùa giớn nữa.
Anh lau khô nước mắt cô “Yên tâm đi… ngày hôm qua là anh động vào em”
Diệp Hân Đồng nhớ tới lần đầu tiên, vẫn cảm thấy thương tâm, cô không bao giờ uống say nữa.
Cô tiếp tục khóc.
Mặc Tử Hiên sốt ruột, rút mấy tờ giấy ăn.
“Sao thế? Sao vẫn khóc?”
Diệp Hân Đồng uất ức nhìn anh.
“Thật ra, lần đầu của em cũng là do uống rượu say không biết gì cả.” Diệp Hân Đồng nhớ lại, nước mắt rơi lã chã.
Mặc Tử Hiên nhớ đến chuyện mình làm, nếu anh nói mấy lần trước đều là mình làm, Diệp Hân Đồng có tức giận đến phát ngất không?
Cho nên…
Anh ôm lấy cô.
“Anh không ngại, trong lòng anh là người ngây thơ, trong sáng nhất.” Anh hạ giọng.
“Về sau em sẽ không bao giờ uống say nữa.” Diệp Hân Đồng giơ quả đấm lên thề thốt.
“Ừ, đừng bao giờ uống say nữa, muốn say cũng chỉ được say trước mặt anh” Mặc Tử Hiên cầm quả đấm của cô.
Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên, nghi ngờ nhìn anh, đột nhiên nheo mắt lại hỏi: “Hôm qua anh động vào em rồi hả?”
“Hả? À” Nhìn tròng mắt Diệp Hân Đồng mỗi lúc một tức giận “Không có, chỉ là cởi quần áo em ra, để giáo huấn em, em có biết hôm qua em và Lee Yul…” Mặc Tử Hiên không nói nổi.
“Em và Lee Yul? Làm sao? Chẳng lẽ em..” Diệp Hân Đồng cố gắng nhớ lại, thì thầm: “Em sẽ không đánh hắn chứ?”
“Sao em nghĩ vậy?” Mặc Tử Hiên cảm thấy cô thực sự buồn cười.
“tiểu khả nói là có lần em đánh một đồng nghiệp vì tưởng là Vũ Văn Thành, ngày hôm sau, em chẳng nhớ gì cả.” Diệp Hân Đồng áy náy nói.
Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ bật cười.
“Được rồi, công chúa cảu anh, mau rửa mặt rồi ra ăn cơm, em xem, bụng cũng xẹp lép rồi.”
Bị anh nói như vậy, Diệp Hân Đồng mới nhớ ra là mình không mặc quần áo.
“Anh quay mặt đi” Diệp Hân Đồng kêu.
“Có chỗ nào của em anh chưa xem qua, sao phải xấu hổ. Nhanh lên nào.” Mặc Tử Hiên kéo Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng đỏ mặt.
Mặc Tử Hiên lấy quần áo trong tủ ra, ném cho cô.
“Mặc bộ này” Quần áo anh chọn là bộ cánh dơi anh mua lúc ở Trung Quốc.
Diệp Hân Đồng mặc xong, vào phòng tắm rửa mặt rồi chạy ra.
Mặc Tử Hiên vẫn nhìn chằm chằm mặt cô.
Diệp Hân Đồng đói lắm rồi, mặc kệ anh.
“Hôm nay, em muốn đi đâu chơi?” Mặc Tử Hiên hỏi.
“Tùy anh” Diệp Hân Đồng trả lời thờ ơ. Dáng vẻ có phần cô đơn.
Trong lòng Mặc Tử Hiên có chút chua xót.
Anh đột nhiên hôn cô.
“Hôm nay, em muốn gì cũng được” Anh dịu dàng nói.
Diệp Hân Đồng cúi đầu cười yếu ớt “Em không thiếu gì cả. Nếu em nói, có một việc em chưa làm, anh có thể đồng ý không?”
“Cái gì?” Anh thế nào lại có cảm giác như cô đang nói di ngôn.
“Em đã từng nói, chờ thân thể tốt lên sẽ cùng hộ vệ của anh tỷ thí, sau hai ngày tới có lẽ sau này không con cơ hội, em không muốn làm một kẻ nuốt lời.”
“Yoon Jin?” Mặc Tử Hiên có vẻ khó xử.
“Sao?”
“Không sao, chỉ có điều anh để cô ta đến chỗ ba mình vài ngày, cố ấy là người cá tính, chỉ sợ thiên hạ chưa loạn, cô ta nhìn thấy tin tức lại nhảy dựng lên.” Mặc Tử Hiên lúng túng nói.
“À, thảo nảo mấy ngày nay không thấy. Anh lo lắng cho cô ấy, vậy không lo lắng cho em sao? Anh thấy là em đủ mạnh?” Diệp Hân Đồng nói lời này có chút chua xót.
“Không phải, mà là vì anh một ngày cũng không thể rời xa em.” Mặc Tử Hiên thâm tình nói.
Diệp Hân Đồng thoáng một chút cảm động, lại có chút chua xót vì sắp ly biệt.
Mặc Tử Hiên nhìn ra sự khổ sở của cô, lần nữa hôn lên môi cô.
“Hôn anh” Mặc Tử Hiên nói.
Diệp Hân Đồng hôn.
Giữa họ có cái bàn trở ngại.
Mặc Tử Hiên bế Diệp Hân Đồng đứng lên, hôn, trời đất mờ mịt. Lộn một cái, động vào giường.
Diệp Hân Đồng đắm đuối đưa tình nhìn anh, phụ nữ một khi đã yêu, kể cả có mạnh mẽ đến mấy cũng trở nên yếu đuối trước mặt người mình yêu.
Mặc Tử Hiên thích ánh mắt của cô lúc này, vô cùng thích.
“Lần này, bất kể ai tới quấy rầy anh cũng sẽ không từ bỏ. Anh muốn em giúp em.” Mặc Tử Hiên nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên môi cô.
Cô biết, thế là ý gì…
============================
Biết rõ rằng lại nhảy vào ao đầm này cô sẽ muôn kiếp không thể trở lại, nhưng cô vẫn không chùn bước.
Cô hôn anh với tất cả sự dịu dàng, say đắm, triền miên.
Đôi tay nhỏ bé của cô từ từ giúp anh cởi quần áo trên người, anh đứng nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Đầu lưỡi hồng hồng của cô mặc dù còn vụng về nhg mỗi cái quét qua lồng ngực lại làm cho anh run lên.
Anh rất muốn đổi khách làm chủ.
Anh bị tiết tấu chậm rãi của cô hành hạ.
Máu nóng từ bụng lan tỏa, xộc lên não. Anh kích động ôm ghì lấy Diệp Hân Đồng, hôn lên đôi môi hé mở của cô, xoay tròn, bước vài bước, đè cô xuống giường.
“Em sẽ là kích ức đẹp nhất trong đời anh.” Ánh mắt Mặc Tử Hiên hết sức dịu dàng, tay vuốt ve thân thể cô.
Cô ghét hai chữ ký ức, hai chữ nói lên sự chia lìa, một tâm trạng bi thương dâng lên tận đầu.
Diệp Hân Đồng đẩy lồng ngực Mặc Tử Hiên, lắc đầu với anh.
“Bây giờ em muốn được yên tĩnh một chút, được không?” Cô kích động muốn khóc.
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xuống môi rồi xuống cổ cô.
Anh không hề có ý dừng lại.
Diệp Hân Đồng nhìn khoảng không, nước mắt trào ra.
“Em biết mình rất hạ tiện, biết rõ anh sẽ là chồng người khác, nhưng vẫn trao thân cho anh.” Diệp Hân Đồng thương tâm nói.
Mặc Tử Hiên sửng sốt một chút, nhưng vẫn không dừng lại.
“Mặc Tử Hiên dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút xíu hi vọng, anh sẽ vì em mà buông bỏ mọi thứ, nhưng mà, sự thật cùng biểu hiện của anh đã nói cho em biết điều đó là không thể.” Diệp Hân Đồng nhìn anh không hề dừng lại, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Mặc Tử Hiên lại sửng sốt thêm chút nữa, anh không nói gì, cởi cúc quần cô.
“Thiêu thân vì sự ấm áp ngắn ngủi không ngại lao vào lửa, trộm cắp cũng vì sự giàu có ngắn ngủi mà đánh mất tự do, vì em ích kỷ, vì em tỉnh táo, cho nên sẽ buông bỏ việc dây dưa với anh.” Diệp Hân Đồng đột nhiên ngồi dậy.
Mặc Tử Hiên vừa thương cảm vừa kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng.
“Trước chẳng phải rất tốt sao?” Mặc Tử Hiên nghi ngờ hỏi.
“Cảm thấy tốt luôn là anh, trong lòng anh đã quyết định, phóng túng 3 ngày, trở thành ký ức kiếp này của anh, sau đó anh đàng hoàng đi trên con đường hoàng gia. Còn em, không muốn trở thành ký ức của anh, cho nên, em không muốn dây dưa thêm nữa, thêm một ngày, em lại càng phải dùng thêm nhiều thời gian để quên anh. Em không muốn.” Diệp Hân Đồng hít một hơi thật dài, bước xuống giường, mặc quần áo vào.
Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn bóng lưng cô, những lời co nói làm cho đôi mắt anh trở nên thâm trầm, ngoài ra còn xuất hiện cả cảm xúc chưa được thỏa mãn thưởng thức.
Diệp Hân Đồng sửa sang lại quần áo, xoay người lại đối diện với Mặc Tử Hiên.
“Có thể đưa em về nước sớm một chút không?” Cô có vẻ thương cảm nhưng hạ quyết tâm.
Mặc Tử Hiên không trả lời. Anh bước lên 1 bước muốn ôm Diệp Hân Đồng.
Nhưng cô như lại muốn né tránh sang một bên.
“BIết rõ sẽ chia lìa, ôm cũng cảm thấy dư thừa.” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói.
“So với tưởng tượng của anh, em mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn. Có thể quên đi lý trí một lần không được sao?” Mặc Tử Hiên muốn lấy lòng.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái “Dù sao kể từ ngày biết nhau, cũng đã hai tháng, thứ tình yêu hai tháng không đáng là gì, dopamine được tiết ra cũng sẽ dần biết mất cùng với sự trao đổi chất. Anh hãy sớm sắp xếp cho em về nước.”
Mặc Tử Hiên thở dài “Ngày mai tỷ thí xong anh sẽ sắp xếp cho em về.”
Rõ ràng là cô yêu cầu được trở về, nhưng thấy anh một chút cũng không níu kéo, trong lòng lại có chút đau đớn.
Phụ nữ, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, đàn ông, lại luôn làm theo những gì nghe thấy, cho nên, hai người họ nhất định chỉ có thể chia lìa.
“Được, cảm ơn điện hạ đã sắp xếp” Diệp Hân Đồng khách khí nói.
Mặc Tử Hiên cười hì hì nhìn Diệp Hân Đồng “Không cần cảm ơn, đi đường bình an. Nếu em nhớ anh, có thể liên lạc với anh, nếu không bận anh sẽ gặp em.”
Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, đặc biệt cảm thấy bi thương.
Đàn ông thật mạnh mẽ, trong lúc chia lìa vẫn có thể thoải mái như vậy, đây là vì mạnh mẽ hay là vì không yêu?
Diệp Hân Đồng đỏ mắt, quay lưng lại.
“Anh ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi một chút”
Mặc Tử Hiên ôm lấy vai cô từ phía sau “Vừa mới ngủ dậy không bao lâu, em lại muốn ngủ tiếp sao?”
“Liên quan gì tới anh, em muốn ngủ thì ngủ.” Diệp Hân Đồng lúc này chỉ muốn đuổi anh đi.
“Em đã muốn chia tay, không làm được người yêu cũng có thể làm bạn bè” Mặc Tử Hiên cười hì hì.
Bạn bè? Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.
Anh thật là cố chấp. Sau này cô sẽ không muốn biết anh là ai.
“Em đã muốn bỏ qua hai ngày này, anh sẽ đến nhà Kim Lệ Châu sớm, như vậy có thể thể hiện rằng anh yêu cô ấy nhiều thế nào. Em muốn ngủ thì ngủ đi. Anh đi trước nhé.” Mặc Tử Hiên cười hì hì, buông cô ra, xoay người đi.
Thật đáng giận, nhiều hơn lại là thương tâm.
Diệp Hân Đồng quay lại nhìn bóng lưng Mặc Tử Hiên, nhưng cô lại không thể gọi ra miệng.
Nếu anh quay đầu lại cô sẽ nói gì? Hi vọng anh đừng lấy Kim Lệ Châu? Câu trả lời của anh sẽ chỉ càng khiến cô chuốc thêm nhục nhã.
Cho nên, cô chỉ biết trợn mắt nhìn anh mở cửa, biến mất.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nước mắt cô rơi xuống.
“Tên vô lại, vô lại, tôi sẽ quên anh, nhất định sẽ quên anh.” Diệp Hân Đồng gào về phía cánh cửa.
Cô đi tới bên giường, cầm khăn giấy chùi qua loa cái mặt, sáng sớm vẫn còn tốt, tự nhiên lại cãi nhau, thì ra là, kết quả không có gì thay đổi, vui vẻ ngắn ngủi chỉ là trộm được.
Diệp Hân Đồng trong lòng thật khó chịu, cô mở túi, muốn gọi điện cho tiểu Khả, lại thấy chiếc MP4 lần trước Lee Yul đưa.
Cô nghĩ tới lời Mặc Tử Hiên, tối quan say rượu cô đánh Lee Yul, nhớ tới hắn, tâm trạng cô lại đang cô đơn, có lế nên đi xin lỗi.
Diệp Hân Đồng đi ra ngoài, kìm nén tâm trạng vừa rồi, từng bước đi về phía tẩm cung của Lee Yul.
Mặc dù đang giữa mùa hè, tâm trạng cô lại rất buồn bã, nhưng nghe những bản nhạc êm dịu từ chiếc mp4, bước chầm chậm trên con đường mòn giữa rừng, thưởng thức nét cổ điển rất đẹp của Hàn cung, đến tẩm cung của Lee Yul cũng cảm thấy không xa lắm.
Cửa tẩm cung đang đóng.
Diệp Hân Đồng định gọi điện thoại lại phát hiện cửa không khóa.
Cô đi vào, tẩm cung của Lee Yul luôn vắng lặng, Hồ Bưu không có ở đây thì cũng chẳng có ai lởn vởn.
Diệp Hân Đồng đi thẳng tới phòng Lee Yul.
Cô cũng vô tâm không phát hiện phòng sát vách Lee yul có bốn hộ vệ.
===========================
Đẩy cửa phòng Lee Yul ra, một giọng nam trung niên truyền tới.
Diệp Hân Đồng giật mình, thì ra trong phòng hắn có khách, cô đang chuẩn bị quay ra thì nghe thấy ba chữ Mặc Tử Hiên được nhắc đến, một lát sau còn nói đến Diệp Hân Đồng rồi Kim Lệ Châu.
Nghe nhắc đến tên mình lại sinh tò mò.
Diệp Hân Đồng không bỏ đi, cô nảy ra ý tưởng mở mp4 ra ghi âm.
“Nếu phụ thân đã muốn truyền ngôi cho Mặc Tử Hiên, con trừ việc chấp nhận thì còn biết làm gì?” Lee yul lạnh nhạt nói, hắn và Lý trí vương chỉ cách nhau hai thước, tình cha con của họ cũng không phá vỡ được sự ngăn cách.
“Con rất muốn ngồi vào vị trí của ta sao?” Giọng Lý trí vương hiền từ.
“Nếu người cho rằng con không có đủ năng lực thì con cũng chẳng còn lời nào để nói”
“Con và mẫu thân con rất giống nhau về dáng dấp, cả tích cách quật cường cũng vậy.” Lý trí vương hiền từ đến gần Lee yul nhưng hắn lại cố ý cách xa.
“Thật may mắn con giống mẫu thân, nếu không trong Hàn cung cũng chẳng có chỗ cho con đặt chân.”
Diệp Hân Đồng vẫn đứng ngoài cửa, mặc dù họ không hiểu họ nói gì. Nhưng cô có thể cảm giác lời nói của Lee Yul đầy u buồn thương cảm.
“Con thật sự cho là như thế sao? Thật ra, ta làm tất cả chỉ vì con.” Lý Trí vương có vẻ kích động.
“Vì con? Vì con đáng làm một trò cười không đầu không đuôi để thiên hạ nhạo báng hay người từ lâu đã hi vọng con trở về làm dân thường.” Lee Yul cũng kích động.
“Chỉ vì con có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế của ta” Lý Trí vương nặng nề nói.
Lee Yul sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười châm biếm.
“Chuyện người thầm đem vương vị truyền cho Mặc Tử Hiên con đã biết, không cần phải giả mù sa mưa trước mặt con, con không phải là kẻ ngu ngốc” Lee Yul nói những lời này mặt càng thêm tối tăm.
“Nếu phụ thân không còn chuyện gì nữa có thể đi, con không tiễn”
“Lee Yul, con cho rằng ta thật sự truyền ngôi cho Mặc Tử Hiên sao?” Lý trí vương rối rắm đau lòng.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Đã nhiều năm như vậy, người có nhìn con lấy một cái không? Mặc kệ con cố gắng đến đâu, mặc kệ con ưu tú thế nào, nụ cười của người cũng chưa bao giờ hướng về phía con, ngay cả lần con ngã bệnh, người làm bạn với con chỉ có chú Hồ, rốt cuộc người là gì? Là lạnh lùng xa cách, hay tuyệt tình?”
Diệp Hân Đồng có thể cảm giác Lee Yul vô cùng bi thương.
“Con cho rằng ta truyền ngôi cho con thì con có thể yên tâm ngồi sao? Mặc Tử Hiên được Kim Thụy Tường ủng hộ về quân sự, lại có nhiều nghị viên ủng hộ, cha nó còn để lại cho nó một mỏ vàng không ai địch được, những thứ này đều khiến ta lo lắng, nếu không giúp con loại bỏ chướng ngại, thì sao ta có thể yên tâm rời đi.”
Diệp Hân Đồng cũng có thể cảm giác được Lý trí vương đang tức giận phản bác, mặc dù, từ đầu đến cuối cô chẳng hiểu gì.
“Cái gì?” Lee Yul không hiểu nhìn Lý Trí vương.
Lý trí vương đến bên Lee yul, lần này cậu không từ chối.
Ông đặt tay lên vai cậu.
“Ta sao lại không thương con trai mình? Ta biết rõ để lên ngôi hoàng đế rất gian nan, trước khi chết, ta phải giúp con” Lý trí vương hiền từ thận trọng nói.
Lee Yul không tin nổi nhìn ông “Chẳng phải người vẫn căm ghét con đã hại chết mẫu thân sao?”
“Đứa ngốc, ta sao có thể trách con? Năm đó là sai lầm của ta, vì bị uy hiếp ngai vàng, không chăm sóc mẹ con được chu đáo, mới khiến cho mẹ con khó sinh, ta luôn tự trách mình, nhiều năm qua, ta không quan tâm được đến con”. Lý Trí vương nói rất hiền từ.
Lee yul vẫn chưa thể tin nổi “Vậy vì sao bây giờ người lại nói cho con biết những điều này?”
“Bác sĩ nói, ta chỉ còn sống được nhiều nhất nửa năm nữa, ta vốn nghĩ tự mình gánh được, nhưng mà, bây giờ tâm có thừa nhưng lực không đủ. Cha con chúng ta phải liên hiệp. Lúc cần thiết có thể hạ sát” Trong mắt Lý trí vương hiện ra sát khí.
Lee Yul khiếp sợ.
“Vậy sao người lại muốn âm thầm cho phép Mặc Tử Hiên?” Lee Yul nói ra nghi vấn của mình.
“Việc này có liên quan đến kho báu, ta phải chắc chắn kho báu kia được đưa vào quốc khố mới yên tâm, nếu không, ở chỗ Mặc Tử Hiên, ta không thể yên lòng.”
Lee Yul đột nhiên hiểu cho nỗi khổ của Lý Trí vương.
“Kho báu này có liên quan đến Diệp Hân Đồng. Cho nên mặc mới giữ cô ấy bên cạnh, chỉ để đùa giỡn.” Lee yul đột nhiên có vẻ tức giận với ý đồ của Mặc Tử Hiên.
“Nên như vậy, nhưng ngày hôm qua, ta đã ra ám hiệu cho nó, nếu không tìm được kho báu ta sẽ không truyền ngôi, vậy thì, nó chỉ có thể ngồi lên ngai vàng với sự hậu thuẫn về quân sự, ta lại hi vọng nó sẽ trở mặt với Kim Thụy Tường, như vậy, ta sẽ bớt được rất nhiều lo lắng với Mặc Tử Hiên, nó vĩnh viễn sẽ không lên được ngôi hoàng đế, kết quả chỉ có chết thảm, nếu nó lựa chọn Kim Thụy Tường, vậy thì cũng không có kho báu, ta cũng sẽ không truyền ngôi, nhưng ta vẫn còn lo lắng vì nó có dã tâm, bây giờ việc chúng ta cần làm là tìm ra kho báu, nắm trong tay kho báu thì Mặc Tử Hiên không còn chân làm loạn. Nó có quá nhiều ưu điểm, ta phải giúp con.” Lý trí vương nói rất thấm thía.
Lee yul nhìn ông, rốt cuộc đã hiểu thế nào là gừng càng già càng cay.