Sau khi bỏ đi, chỗ Diệp Hân Đồng muốn đến nhất là bệnh viện.
Cô mang một tâm trạng thấp thỏm đi đăng ký.
Kiểm tra có thai hay không thực ra rất đơn giản, chỉ cần mua một que thử thai, tự mình kiểm tra, thấy xuất hiện hai vạch đỏ, lòng Diệp Hân Đồng trăm mối ngổn ngang.
Cô mang thai, nhưng lại không có cảm giác mừng rỡ của người sắp được làm mẹ mà trong lòng lại nặng nề.
Diệp Hân Đồng vô thức đi trên vỉa hè, bắt một chiếc xe đến biệt thự của Mặc Tử Hiên.
Lúc này, người cô muốn gặp nhất cũng chỉ có Mặc Tử Hiên.
Trên xe, Diệp Hân Đồng nhìn ra bên ngoài, cô rối rắm không biết có nên nói cho Mặc Tử Hiên hay không, nếu nói, sợ trở thành gánh nặng cho anh, Mặc Tử Hiên vốn vội vã tìm kho báu, phải xử lý rất nhiều việc, chính trị, tình cảm, các nguy cơ tứ phía.
Nhưng, từ sâu trong nội tâm cô lại vô cùng muốn nhận được sự an ủi của anh.
Đang sầu lo thì xe đã dừng trước biệt thự của Mặc Tử Hiên.
Cô xuống xe, bất ngờ lại thấy Yoon Jin đứng ở cửa như đang chờ ai. Thấy Diệp Hân Đồng tới, cô hất cằm, bước chầm chậm về phía Diệp Hân Đồng.
“Điện… thiếu gia đâu?” Yoon Jin hỏi.
Xem ra là Mặc Tử Hiên không có trong biệt thự “Tôi không biết”
Diệp Hân Đồng đang chuẩn bị lấy điện thoại trong túi ra.
“Không phải cô muốn chính thức tỉ thí với tôi sao? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, có thể công bằng quyết đầu” Yoon Jin hất hàm, ra vẻ cao ngạo tự tin.
Diệp Hân Đồng từ từ đặt tay lên bụng. Vì thai nhi, cô không thể đánh đấu “Xin lỗi, hôm nay cơ thể tôi không được khỏe.”
“Sợ sao? Ở đây chẳng phải cô vượt cả mặt đám đàn ông ư?” Yoon Jin đẩy bả vai Diệp Hân Đồng, Diệp Hân Đồng lùi về sau.
Lần này, cô thật sự không thể động thủ.
Yoon Jin càng đẩy càng mạn hơn, cô càng nhường, cô ta lại càng được voi đòi tiên
Đột nhiên, Diệp Hân Đồng lui về phía sau tránh một cái, Yoon Jin mất thăng bằng ngã lăn ra đất.
Lúc Yoon Jin ngẩng đầu lên, bò dậy, Diệp Hân Đồng đã chạy vào biệt thự.
Cô không thể ra tay, nên tránh đi.
Trở lại phòng mình, Diệp Hân Đồng gọi điện thoại cho Mặc Tử Hiên
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Nghe âm thanh này, trong lòng Diệp Hân Đồng có dự cảm xấu.
Cô gọi lại lần nữa, vẫn là âm thanh đó, cô rất hiểu Mặc Tử Hiên, anh sẽ không vô duyên vô cớ tắt máy, chẳng lẽ đã gặp phải nguy hiểm gì?
Mà lúc này Mặc Tử Hiên đang xoay xoay di động trong tay, thấy Diệp Hân Đồng gọi đến, ấn nút tắt.
Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.
Ánh mắt Mặc Tử Hiên sắc bén, vẻ mặt nặng nề. Anh đứng lên, mở cửa.
Đứng ở cửa là người ở đâu cũng xuất hiện, ăn mặc hấp dẫn – Đề Na.
Đề Na cười híp mắt, uốn éo vòng eo mê người đi vào phòng khách sạn.
Cô ngồi thẳng lên giường, cặp đùi thon dài trắng nõn mê người.
“Rốt cuộc anh cũng gọi em rồi” Đề Na ỏn ẻn, ánh mắt bỏ xa bóng điện 220V.
“Điều tra đến đâu rồi? Tôi không còn nhiều thời gian nữa” Mặc Tử Hiên không có tâm tình cùng với cô.
Đề Na yêu mị dùng ngón tay sơn đen sì móc trong túi ra một tập tài liệu.
“Trước khi đưa cái này, em muốn hỏi anh, sau khi anh lên ngôi, Hàn cung có chỗ cho em không?” Ánh mắt Đề Na lúng liếng động lòng người, quyết định này rất quan trọng đối với cô.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ trả Lão Đàm cho cô, sẽ cho cô đủ tiền.” Mặc Tử Hiên khẽ nhíu mày, đi về phía Đề Na.
Đôi mắt Đề Na đỏ ửng, “Anh biết là em muốn gì? Nếu không phải trong lòng em còn anh, anh cảm thấy có thể giữ em lại sao? Sắp xếp cho em một vị trí, có thể sống bên cạnh anh, không cần danh phận gì cũng được”
Đề Na xúc động nhìn anh, mắt trái rớt ra một giọt nước.
Mặc Tử Hiên im lặng, lúc này trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Diệp Hân Đồng.
“Nếu giữ cô bên cạnh sẽ không công bằng cho cô, cô có quyền sống cuộc sông của mình, bây giờ cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi không thể dùng tình cảm ràng buộc cô vào Hàn cung cũ kỹ, trong lòng cô không phải không hiểu, ngôi vị hoàng hậu chỉ có thể là Kim Lệ Châu, cô ta sẽ không để yên cho cô.”
“Thế còn Yoon Jin? Anh sẽ cho Yoon Jin một vị trí phải không?” Đề Na cố nén đau khổ, nội tâm mâu thuẫn.
“Cô ấy sẽ là cảnh vệ trong Hàn cung, nếu cô ây muốn”
“Vậy em cũng muốn làm cảnh vệ” Đề Na nóng nảy nói.
Mặc Tử Hiên hơi sửng sốt “Cũng được. Đó là lựa chọn của cô”
Đề Na nở nụ cười ảm đạm, gần như châm chọc “Không ngờ một Mặc Tử Hiên lưu tình khắp nơi sau khi lập gia đình lại trở thành một người đàn ông tốt, thật hâm mộ Kim Lệ Châu” Đề Na thương cảm nói, đưa tài liệu cho Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên mở ra xem, phát hiện một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, hình dáng bên ngoài chỉ cần khẽ mỉm cười có thể mê hoặc lòng người, nụ cười ấy lại vô cùng ngây thơ, quả là một người phụ nữ nhìn một lần khó có thể quên.
“Đây là ai?” Mặc Tử Hiên hỏi.
Đề Na đứng dậy, đứng sau lưng Mặc Tử Hiên, thò tay vào trong áo Mặc Tử Hiên.
“Cô ấy có biệt danh là Yên Nhiên, tên thật là Đinh Đinh Đang. Từ lúc anh ở Hàn Quốc trở về, thường xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở chỗ Vũ Văn Thành và phụ cần nhà Diệp Tuyền. Mấy ngày trước còn đặc biệt đến Hàn Quốc một chuyến. Tôi nghi ngờ đó là con gái của Đinh Tứ Khuê. Sau khi Đinh Tứ Khuê biến mất, có người nhìn thấy ông ta mang theo một bé gái xuất hiện ở Mỹ, cũng giúp một bang xã hội đen lớn thiết kế súng ống đạn được. Cô gái Đinh Đinh Đang này chính là từ Mỹ trở về, hơn nữa còn làm cảnh sát. Thuộc loại tự do.” Đề Na nói chuyện xong đã cởi xong quần áo trên người Mặc Tử Hiên.
Đôi môi nóng bỏng của cô dán vào lỗ tai anh, hơi thở mê người phả ra.
Ngay lập tức, tay cô dời xuống dưới, đặt trên hạ thân đã nổi lên.
Mặc Tử Hiên ngăn chặn tay cô.
Không để ý thâm tình bi thương của Đề Na, hất ra. Trong mắt không một chút lưu luyến.
“Gần đây nhiều chuyện khẩn cấp, không muốn mê muội mất đi ý chí”
Mặc Tử Hiên nhìn vào tấm ảnh Đinh Đinh Đang.
Đề Na cũng buồn bã đứng bên cạnh.
“Cô ấy cũng không phải đứa ngốc Diệp Hân Đồng. Muốn qua cô ta tìm ra Đinh Tứ Khuê sợ là không dễ dàng.” Bị cự tuyệt trắng trợn, tâm trạng Đề Na không hề tốt.
“Bây giờ cô ta ở đâu, tôi muốn gặp trực tiếp” Mặc Tử Hiên hơi cau mày, nặng nề nói.
“Sao? Dáng dấp không ta không tệ, nghiêng nước nghiêng thành, anh cảm thấy hứng thú với cô ấy?” Đề Na châm chọc rõ ràng là còn vô cùng ghen tức.
“Tôi chỉ muốn gặp để biết cô ta biết được bao nhiêu, mục đích đến đây làm gì, ở lúc mấu chốt, không thể nhân từ nương tay.” Mặc Tử Hiên lại hơi nhíu mày, anh thật nhiều vấn đề phải suy tính, lần này có vẻ là muốn đánh đến cùng, được ăn cả, ngã về không.
“Bây giờ cô ta đang thuê một phòng ở khách sạn. Chuyện có thể làm anh thích nhất là dường như cô ta rất có hứng thú với Vũ Văn Thành, nhưng không bằng Vũ Văn Thành có hứng thú với Diệp Hân Đồng, gần như là miễn dịch với toàn bộ phụ nữ.” Ánh mắt Đề Na lưu chuyển, điểm này có vẻ như Đề Na có ấn tượng rất tốt với Vũ Văn Thành, nhưng ở đó cô đã bị tổn thương.
“Sắp xếp cho tôi gặp cô ta.” Mặc Tử Hiên nói xong quay đi.
======================
“Giữa chúng ta bây giờ chỉ có giá trị lợi dụng thôi sao?” Đề Na nhìn bóng lưng anh thương tâm nói.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, quay lại, nghiêm túc nhìn Đề Na.
“Chúng ta gần như lớn lên cùng nhau, trừ lợi dụng, trong lòng tôi còn tỉnh cảm với cô cũng như Lão Đàm. Hai người đối với tôi, như cánh tay, chặt đi cái nào cơ thể cũng đau đớn, không cần phải suy đoán tình cảm của tôi, cũng đừng cầu những thứ xa xôi hơn, lần này, có thể tôi đến hài cốt chẳng còn, sao có thể cam kết gì với cô. Nhớ rằng, mỗi quyết định của tôi lúc này đều phải thận trọng, đó là áp lực vô hình tôi tự gia tăng cho mình. Phần áp lực này sẽ khiến tôi chết cũng không thể nhắm mắt.”
Đề Na ngơ ngác nghe, nước mắt rơi xuống, cô nhào vào ngực Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên đứng thẳng, tay đút trong túi, mặc cho Đề Na ôm anh thật chặt.
“Là em không đủ bình tĩnh, tại em không đủ lý trí, tại em suy đoán quá nhiều, không tin tưởng anh, Kim Lệ Châu, Yoon Jin, Diệp Hân Đồng lại thêm sự xuất hiện của Đinh Đinh Đang khiến em bàng hoàng, em có quá ít, khát vọng lại quá nhiều, lợi dụng quá nhiều lại lấy về quá ít, người kiêu ngạo như em sẵn sàng buông bỏ tất cả chỉ để ở bên cạnh anh. Chỉ cần được ở bên anh thôi, anh có thể đồng ý không?” Đề Na rơi lệ.
Mặc Tử Hiên suy nghĩ sâu xa, chỉ chốc lát sau, anh kéo cánh tay đang ôm chặt của Đề Na ra.
“Tìm một cơ hội sắp xếp cho tôi gặp Đinh Đinh Đang. Nếu cô muốn một câu trả lời khẳng định, chờ sau khi tìm thấy kho báu, tôi sẽ cho cô, không để cô phải lo lắng, suy đoán và bất đắc dĩ khổ sở nữa.”
Đề Na sững sờ tại chỗ, nhìn Mặc Tử Hiên ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Mặc Tử Hiên lập tức mở máy.
Âm báo tin nhắn đến rất nhiều.
Chưa kịp nhìn rõ là ai gửi tới, điện thoại của Diệp Hân Đồng lại gọi.
Không tự chủ nở một nụ cười, anh thích cô từng giây từng phút đều nhớ đến anh.
Mặc Tử Hiên nghe.
“Anh bây giờ ở đâu? Có chuyện gì không, sao lại tắt máy? Khi nào về? Rốt cuộc anh đi đâu vậy? Xảy ra chuyện gì?” Diệp Hân Đồng nóng nảy đến phát khóc.
“Em hỏi nhiều thế, anh phải trả lời câu nào trước đây? Bây giờ em ở đâu?” Mặc Tử Hiên hỏi với tâm trạng rất phấn khởi.
“Em ở trong biệthự, khi nào anh trở về?”
“Bây giờ sẽ về luôn, có chuyện tán gấu với em, nghe không?” Mặc Tử Hiên không muốn trả lời đã đi đâu, gặp ai làm gì, sợ Diệp Hân Đồng suy nghĩ nhiều. Cho nên cố ý lảng tránh mấy câu hỏi đó.
“Cái gì?” Diệp Hân Đồng nghe thấy anh bình an trở về cũng yên tâm.
“Hiện tại có một tuyệt đỉnh mỹ nữ đang vô cùng hứng thú với Vũ Văn Thành”
“Không phải Đề Na sao?” Diệp Hân Đồng chẳng hề hứng thú.
“Không phải, so với Đề Na còn xinh đẹp hơn, nghe nói tên là Đinh Đinh Đang, còn có biệt danh khác là Yên Nhiên”
Nghe được hai chữ Yên Nhiên, Diệp Hân Đồng kinh ngạc, nhớ lại cô gái nghiêng nước nghiêng thành đó. Cô gái này quả thật là âm hồn bất tán, cô có linh cảm sẽ nhanh chóng chạm mặt với cô ta. Rốt cuộc cô ta là ai, có quan hệ gì với cô, tại sao lại gọi cô là tỷ tỷ, biết mọi thứ về cuộc sống của cô.
Cô gái này như một thứ thuốc mê, càng thần bí càng khiến người ta hứng thú, không biết vì sao, Diệp Hân Đồng lại bắt đầu mong đợi được gặp Đinh Đinh Đang, tất cả chỉ có cô ta mới biết được.
………………………………………………………….
Đêm Vận, một tụ điểm ăn chơi có tiếng giữa thành thị. Nghe nói đó là một nơi không phải ai cũng có thể đến, cũng nghe nói, ông chủ của Đêm Vận là người oai phong một cõi, nhưng không ai biết diện mạo thật, lại nghe nói, Đêm Vận là thiên đường chốn nhân gian, nhưng chưa có ai giải thích được ý nghĩa thực sự của nó.
Vũ Văn Thành không thể không đến cái nơi gọi là Đêm Vận này. Nơi này cũng rất nhiều lần anh muốn đột kích kiểm tra, nhưng không được cấp trên phê chuẩn.
Vừa đi vào, đầu tiên là một đại sảnh sáng choang, tráng lệ được tạo thành từ ngọc, thạch anh, thủy tinh lộng lẫy.
Chỉ là 10 người áo đen đứng ở cửa khiến cho cảm giác sáng chói kia bị một ít màu xám bịt lại.
Một trong số đó tới trước mặt Vũ Văn Thành, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Không hề hỏi f thăm gì mà nói “Đi theo tôi”
Vũ Văn Thành không có đường lùi, đành đi theo tên áo đen này, trên hành lang đèn điện sáng choang tráng lệ, từng căn phòng tách riêng biệt, đứng ở hành lang không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì bên trong.
Vũ Văn Thành cảnh giác nhìn bốn phía, rốt cuộc, người áo đen dẫn anh đến trước cửa phòng Hồ Điệp thì dừng lại.
Hắn đi ra.
Vũ Văn Thành đứng ở cửa, đặt tay lên nắm cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa mở ra.
Nhìn cảnh tượng bên trong, anh vô cùng kinh ngạc.
Căn phòng này không giống với một căn phòng ktv bình thường, chỗ này rất lớn, phải đến 100m2, bên cạnh cửa chính để một chiếc ghế salon có thể đủ cho 20 người ngồi, đối diện là một sân khấu cao, có vẻ dùng để biểu diễn.
Trước ghế sofa là một chiếc bàn kính rất to để sẵn mười mấy loại rượu.
Vũ Văn Thành đi vào, bên trong yên tĩnh như thể không có ai.
Anh đứng dựa ở cửa, vẫn nhìn quanh cảnh bốn phía, không bỏ qua chút dấu vết nào.
Đột nhiên, chiếc rèm vải màu đen phía sau bỗng động đậy, ý nói cho anh biết phía sau có người, Vũ Văn Thành cảnh giác giơ súng lên chĩa về phía tấm rèm, chờ người phía sau đi ra.
Đột nhiên, từ đằng sau nhảy ra 5 cô gái, ai cũng mang theo mặt nạ bươm bướm, đeo cánh bướm, vẫy cánh tay như động tác bướm bay, nhưng ánh sáng chiếu vào những ‘con bươm bướm này’ khiến trang phục quá mỏng manh phơi bày những cặp đùi thon dài trắng nõn, những chiếc áo lót đệm mỏng không che dấu được trái đào cuồn cuộn, ngược lại, tấm sa y vung lên có cảm giác mê ly kiểu vờ tha để bắt.
Tiếng nhạt phát ra, mấy cô vũ nữ bồng bềnh nhảy múa, vây lượn 4 phía quanh Vũ Văn Thành.
Anh không lơi lỏng cảnh giác, họng súng vẫn chĩa về những cô gái này, ánh mắt sắc bén.
Đột nhiên, mấy cô gái chen chúc đi lên.
Vũ Văn Thành nhanh chóng phản ứng, không hề thương hoa tiếc ngọc quật ngã mấy cô gái trói gà không chặt này.
“Đồ của tôi đâu?” Anh dùng lực kìm kẹp một trong số những người phụ nữ đeo mặt nạ bươm bướm.
Tiếng nhạc lại đổi thành bài khác.
Một cô gái mặc áo cánh bướm trắng trượt dọc theo ống thép trên sân khấu xuống, cô rất bình tĩnh, không một chút sợ ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Thành.
Cô múa quanh cột, chỉ đơn thuần nhảy múa vô cùng đẹp mắt, giống như sao sáng giữa rừng, tiên nữ giáng trần.
Cô mặc cũng kín đáo, đơn thuần khiêu vũ theo tiếng nhạc thanh thoát.
Vũ Văn Thành không hề cử động
“Không cần phải phí công cho tôi xem màn biểu diễn này, thay vì nhìn mấy trò khoa chân múa tay vớ vẩn này, tôi tình nguyện dùng nhiều thời gian trên bộ mặt của thi thể.” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói với cô gái đang khiêu vũ.
Cô gái sau khi sửng sốt, rơi xuống với một tư thế hoa mỹ, quay vào trong tấm màn đen.
Một chiếc bàn phủ một tấm vải đen được đẩy từ bên trong ra, căn cứ vào hình dáng thứ được phủ bởi tấm vải có vẻ giống một người.
Sau khi bàn được đẩy ra, cô gái đẩy bàn rời đi.
Vũ Văn Thành cảnh giác giơ súng lục lên, từ từ đi về phía cái bàn.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn chăm chú vào động tĩnh từng góc trong căn phòng.
Anh dùng một khí thế sét đánh không kịp bịt tai vén tấm vải lên.
=======================
Một cô gái trần truồng nằm trên mặt bàn, đeo mặt nạ màu bạc, trong ngực ôm chặt một cái hộp.
Vũ Văn Thành nhíu mày, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
“Đưa cho tôi” Vũ Văn Thành giơ tay ra.
“Không được, tiểu thư nói nếu anh muốn lấy lại chiếc hộp, điều kiện duy nhất là thỏa mãn tôi, tôi đưa anh không phụ thuộc vào sức mạnh của anh” Cô gái chê cười.
Vũ Văn Thành lộ rõ vẻ chán ghét, họng súng của anh dí vào huyệt thái dương của cô ta.
“Có đưa hay không?”
Cô gái trên bàn không một chút sợ hãi “Tôi đã nói điều kiện duy nhất rồi, bây giờ là tôi đang bảo vệ tính mạng cho anh, mười phút sau tôi sẽ thành sống không bằng chết, anh cảm thấy tôi sẽ cho anh sao?”
Vũ Văn Thành không nói gì tự giật lấy, cô gái trên bàn nhanh chóng tránh thoát.
Cô ta nhảy từ trên bàn xuống, cái hộp tung lên, giật mình một cái, chiếc hộp bay vút lên trên.
Vũ Văn Thành kinh ngạc “Rốt cuộc cô có đưa cho tôi hay không?”
Cô gái đứng lên, vóc dáng rất đẹp, chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỉ có điều Vũ Văn Thành trời sinh họ Lãnh, kể cả mỹ nhân khắp thiên hạ xếp hàng trước mặt, anh cũng không màng ngoảnh lại nhìn.
Cô gái từng bước từng bước chậm rãi tiến gần đến Vũ Văn Thành. Cô ta nhếch miệng “Thỏa mãn tôi, tôi tự nhiên sẽ đưa cho anh, nếu không, anh vĩnh viễn sẽ không biết được điều bí mật bên trong”
Vũ Văn Thành nhìn cô ta, cười lạnh “Tôi sợ bị bệnh”
Cô gái hiển nhiên kinh hoàng, thẹn quá hóa giận “Yên tâm, anh có thể dùng bao”
“Gọi tiểu thư của các người ra gặp tôi, đối với cô tôi không có một chút hứng thú nào, cô đừng nên phí hơi sức” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói.
Cô gái trần truồng áp sát Vũ Văn Thành, cọ xát từ trên xuống dưới, Vũ Văn Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích, hoàn toàn không quan tâm.
Đột nhiên cô ta đặt tay lên ‘nơi đó’ của anh, anh nhanh chóng tóm tay cô ta, không chút nào thương hoa tiếc ngọc.
Cánh tay trắng nõn của cô ta bị vặn ngược.
Cô ta cũng không hề gào khóc, hít thở có kỹ thuật.
“Này cô, cô có cần thiết để bị coi thường như thế không? Càng đáng coi thường tôi càng nhìn không lọt, tôi thật sự nghĩ tới lúc mẹ cô gặp cô trong bộ dạng thế này, cô làm thế là vì cái gì? Có lẽ tôn nghiêm của một người phụ nữ đối với cô đã không còn sót lại chút gì, nhưng xin cô hãy để lại phúc đức cho con cái sau này, nếu con cô nhìn thấy cảnh này nó sẽ nghĩ gì?”
Cô gái kia nghe thấy những lời của anh sửng sốt ngây dại.
Cô há hốc mồm, nghẹn họng nhìn anh trân trối.
Cô xốc cái đệm trên ghế salon trước mặt, quấn lên người.
Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng cũng có thể nhận rõ sự lúng túng của cô.
Vũ Văn Thành lạnh lùng nhìn cô ta, từ từ chuyển ánh mắt ra tấm rèm màu đen đằng sau, chờ xem cô gái kia còn làm ra những trò gì.
Đột nhiên, cô gái giật lấy khẩu súng lục của Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành kinh ngạc.
Cô ta lùi về sau mấy bwocs.
“Tiểu thư nói anh là Liễu Hạ Huệ (một chính nhân quân tử), tôi vốn không tin, bây giờ tôi đã thua. Để đảm bảo sự an toàn của tiểu thư, tôi tịch thu súng của anh. Tiểu thư, người có thể đi ra” Cô gái nói về phía tấm màn đen đằng sau.
Một cô gái mặc quần da đi ra, cô ta vẫn mặc bộ quần áo đó, áo da bó sát người cùng chiếc quần da ngang bắp chân, chỉ khác lần này cô ta buộc tóc đuôi ngựa.
Chiếc mặt nạ vẫn che phần lớn khuôn mặt cô ta, nhưng đôi mắt cùng đôi môi đỏ tươi này có thể giúp Vũ Văn Thành xác định đây chính là cô gái đã cướp cái hộp.
“Nên trả lại đồ cho tôi đi” Vũ Văn Thành nói với Yên Nhiên.
Yên Yên vỗ vỗ tay, cái hộp bên trên từ từ rơi xuống.
Yên Nhiên bắt lấy.
“Anh có muốn biết vật bên trong là gì không?” Giọng nói cùng thân hình cô đặc sắc như nhau, đều tuyệt vời không gì sánh nổi.
“Tôi chỉ bảo quản hộ người khác mà thôi, cũng không có quyền biết bên trong là gì. Cô tốn một khoản lớn gọi tôi đến đây để cho tôi xem những màn biểu diễn bất hợp pháp này sao?” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói.
“Tôi thử anh thôi” Yên Nhiên không hề che giấu “Tôi đã đi nhiều năm như vậy, chỉ muốn khảo sát khả năng làm người của anh một chút. Nếu anh chỉ là một kẻ không bằng tiểu nhân, tôi hoàn toàn có thể thoát khỏi anh.”
“Ý cô là gì?”
“Ý là, anh quả nhiên trước sau như một, quả nhiên là dạng tôi thích, vô cùng phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, cho nên, tôi quyết định gả cho anh” Yên Nhiên từ từ đến gần Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành nhìn chằm chằm cái hộp trong tay cô ta, nhưng mà, Yên Nhiên chỉ đi đến một khoảng cách nhất định rồi dừng lại.
Cô giơ cái hộp lên, đặt chênh vênh giữa hai lòng bàn tay.
“Thật ra thì, tôi không cần mở ra cũng biết bên trong là bí mật về kho báu”
Vũ Văn Thành kinh ngạc, bước một bước về phía trước.
“Cô đã xem?”
“Dĩ nhiên không.” Yên Nhiên cười, nói một cách nhẹ nhàng. Cô thích nhìn bộ dạng căng thẳng của Vũ Văn Thành, rất thích trêu chọc anh. Cô đến bên cạnh anh “Nhưng tôi hi vọng anh không muốn bảo quản nó thì tốt hơn, điều bí mật này có thể khiến anh tìm đến cái chết”
“Hết lòng vì người khác, tôi kể cả tan xương nát thịt cũng muốn hoàn thành thay người đó.” Vũ Văn Thành nói lên lời thề son sắt.
Yên Nhiên đứng lệch sang bên ngẩng đầu nhìn anh “Tôi tại sao lại thích một người ngu muội chấp nhặt như thế này? Tôi cho anh biết, trong chiếc hộp này có ghi địa chỉ kho báu, chìa khóa của kho báu. Lấy được chiếc hộp này đồng nghĩa với việc tìm được kho báu, lấy được kho báu cũng có nghĩa là có được thiên hạ, như vậy, chẳng lẽ anh không có ý đồ với kho báu này sao?”
Yên Nhiên mặc dù cong khóe miệng lên, nhưng trong lòng cũng vô cùng căng thẳng, bởi vì câu trả lời của anh liên quan đến quyết định của cô, mà quyết định này liên quan đến tính mạng của nhiều người.