Diệp Hân Đồng kinh ngạc, trong lòng có chút áy náy, nước mắt ngân ngấn, giọng nghẹn ngào “Anh có thể chết sao?”
Mặc Tử Hiên miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt “Yên tâm, nếu anh bị bệnh chết, không ai bị liên lụy. Em cũng thuận lợi thoát khỏi anh.”
Nghe anh nói đến cái chết dễ dàng như thế, nước mắt cô rơi xuống, mơ hồ đau lòng.
Mặc Tử Hiên sững sờ nhìn Diệp Hân Đồng, nụ cười trên mặt càng rộng, mặc dù đang đau, nhưng trong lòng vui vẻ.
Anh dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt Diệp Hân Đồng, cảm thấy nơi ướt át, một nụ cười rất đẹp.
“Anh cứ tưởng là ngày mình chết, sẽ không có ai khóc, bây giờ đã thấy rồi, em đúng là có tình cảm với anh.” Anh khẳng định một câu.
Diệp Hân Đồng không muốn cãi lại, vì anh đang bệnh, không muốn cãi lại, có lẽ vì anh nói đúng. Cô đối với anh có một chút để ý.
Mặc Tử Hiên ôm chầm lấy Diệp Hân Đồng, cô nằm trên vai anh, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Áy náy với Kim Lệ Châu, thương tâm vì bệnh của Mặc Tử Hiên, bàng hoàng với tình cảm mà mình dành cho anh.
Xe đến bệnh viện hoàng gia, bác sĩ tận tình kiểm tra một lượt, bụng Mặc Tử Hiên không cò đau như vừa rồi nữa.
Lúc này, họ ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, nghe chẩn đoán.
Bác sĩ có chút biểu hiện kỳ quái, làm Diệp Hân Đồng tâm hồn ngây thơ, chỉ sợ nghe được tin dữ ung thư giai đoạn cuối, anh còn trẻ như vậy, phong thái xuất sắc như vậy.
“Điện hạ, đã bao lâu rồi người không giải phóng rồi?” Bác sĩ hỏi mập mờ.
Giải phóng? Diệp Hân Đồng đỏ mặt, phản ứng đầu tiên là chuyện nam nữ. Chẳng lẽ bụng anh bị thương lại có liên quan đến chuyện đó?
Mặc Tử Hiên hơi xấu hổ “Bởi vì gần đây hơi bận, không làm việc, ăn uống và nghỉ ngơi có giờ giấc, nên hơi táo bón.”
Thì ra là giải phóng cái đó. Diệp Hân Đồng mặt đỏ bừng.
“À, không sao, chỉ là trong ruột chất đống nhiều đồ bỏ đi quá.” Bác sĩ lấy ra một lọ thuốc màu trắng “Hôm nay uống ba viên, buổi tối có thể hơi khó chịu, sáng sáng mai thải độc ra sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Diệp Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm, anh không sao là tốt rồi.
Mặc Tử Hiên cười kỳ quái nhìn Diệp Hân Đồng. Cô lườm anh một cái, cảm thấy là lạ.
Lúc trở về, Mặc Tử Hiên tự lái. Suốt dọc đường anh đều cười híp mắt.
“Không chết được nên tâm trạng tốt lắm à?” Diệp Hân Đồng trêu chọc.
“Không phải, vì thấy một kẻ ngốc vì anh rơi nước mắt nên thấy vui vẻ” Mặc Tử Hiên tâm trạng rất tốt, ngay cả nói chuyện cũng cười.
“Anh đừng có tự mình đa tình, tôi thấy một con chó chết ven đường cũng chảy nước mắt” Diệp Hân Đồng lúng túng nhìn ra cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là khoảng không đen kịt, Mặc Tử Hiên chỉ cười không nói.
Diệp Hân Đồng bắt đầu nghịc điện thoại Mặc Tử Hiên đưa cho, mở danh bạ chỉ có mỗi số của anh, cô đột nhiên nhớ lời dặn của Vũ Văn Thành lúc chuẩn bị đi.
“Điện thoại này có gọi về Trung Quốc không?”
“Chức năng này bị anh khóa rồi, sao, nhớ cái tên núi băng đó à?” Giọng điệu anh là lạ.
“Đúng vậy đó, cấp trên có núi băng trên khuôn mặt anh tuấn đóm bây giờ không biết đang làm gì? Có nhớ tôi không?” Cô cố ý ăn nói lung tung theo ý của anh.
Mặc Tử Hiên phát ra giọng mũi.
“Em đang nằm mơ à, sao mà hắn nghĩ đến em được, lúc này hắn chẳng bị Đề Na làm cho đầu óc choáng váng, có khi còn chẳng xuống nổi khỏi giường.” Anh cười xấu xa, tiếp tục nói: “Kỹ thuật trên giường của Đề Na rất tốt. Vũ Văn Thành nhất định sướng muốn chết.”
“Kỹ thuật tốt, chỉ có người từng trải qua mới biết, anh mấy ngày sau mới xuống được khỏi giường?” Diệp Hân Đồng châm chọc, lườm anh một cái.
Anh bị cô quăng cho một câu, nghẹn không nói được gì.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Lúc họ về đến Hàn cung đã 2 giờ sáng, nhưng Cổ Phi và Lão Kim vẫn ngồi chờ ở sảnh.
Nhìn thấy họ trở về, sắc mặt Cổ Phi không tốt chút nào, lạnh lùng nhìn Diệp Hân Đồng.
“Cô về phòng trước đi.” Cổ Phi nói.
Diệp Hân Đồng cúi đầu biết điều rời đi, chuyện giữa bọn họ, người ngoài như cô không thể nhúng tay vào.
Mặc Tử Hiên mỉm cười, ngạo mạn ngồi lên ghế salon, hơi hất cằm lên, lỳ lợm bướng bỉnh, tỏ rõ sự phản nghịch.
“Con rốt cuộc nghĩ gì vậy?” Cổ Phi nổi nóng lớn tiếng hỏi.
“Con đã nói đừng can thiệp vào kế hoạch của con, nếu không mất nhiều hơn được.” Mặc Tử Hiên lạnh nhạt nói.
“Sau khi con đi, Tổng thống Kim gọi điện đến đây, tỏ ra rất tức giận, nếu không nịnh bợ ông ta, chúng ta không thể chạm đến mục tiêu được.”
Mặc Tử Hiên cười châm chọc “Nếu quả thật có chuyện đó, ông ấy sẽ gọi trực tiếp cho con, không phải nhờ người thuật lại.”
Cổ Phi tức giận nắm quả đấm “Con đang ép ta đấy à?”
Mặc Tử Hiên thấy Cổ Phi tức giận, trong lòng dịu lại “Mẫu thân, cứ để con làm theo ý mình đi, con sẽ không để người thất vọng, nếu còn làm người thất vọng nữa, con sẽ làm mọi chuyện theo ý người.”
“Con nghĩ rằng chúng ta có nhiều thời gian lắm sao? Bác sĩ riêng của Lý Trí vương nói cho ta biết, người không thể quá được nửa năm nữa.” Cổ Phi lo lắng nói.
Mặc Tử Hiên cũng thoáng một cảm giác căng thẳng “Cho nên, những ngày tới con sẽ đi nhanh hơn. Bây giờ khuya rồi, ngày mai còn đi du lịch, con ngủ trước đây.”
Mặc Tử Hiên mệt mỏi đứng dậy, không để ý tới sự tức giận của Cổ Phi, chỉ có Lão Kim vẻ mặt không hề thay đổi, người lão luyện như ông tự có kế sách riêng.
Mặc Tử Hiên trở về phòng rồi, lão Kim nói thầm vào tai Cổ Phi.
Ánh mắt Cổ Phi mỗi lúc một thâm sâu “Cứ như vậy đi, Tử Hiên, mẹ cũng chỉ là vì con.”
…………………………………………………………………
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hân Đồng bị Hàn thượng cung đánh thức, cô hôm qua ngủ khuya, nên hơi nhức đầu.
Đợi cô thay đồng phục đi ra, thì thấy Mặc Tử Hiên cũng mệt mỏi đứng đó.
“Anh sao vậy? Sắc mặt không được tốt.” Diệp Hân Đồng quan tâm hỏi.
“Không sao. Tối qua đau bụng cả đêm không ngủ được.”
Diệp Hân Đồng nhớ tối qua bác sĩ có nói đến “Vậy hôm nay anh đã bài độc chưa?”
“Rồi.” Mặc Tử Hiên lúng túng nói rồi đi ra ngoài.
Hàn thượng cung cho hành lý của Mặc Tử Hiên và Diệp Hân Đồng bỏ vào xe, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Xe là chỗ ngủ tốt nhất, mới một lúc, Diệp Hân Đồng đã thấy buồn ngủ.
Mặc Tử Hiên dịu dàng vuốt ve đầu cô, để cô tựa lên bả vai mình “Ngủ thêm một lúc đi, còn lâu mới đến bờ biển.”
Diệp Hân Đồng thoáng rung động, cô ngáp một cái, không giãy giụa đựa vào Mặc Tử Hiên ngủ thiếp đi.
Mặc Tử Hiên cũng dựa vào cửa xe ngủ.
“Điện hạ, Điện hạ” Cảnh vệ bên ngoài cung kính gọi.
Mặc Tử Hiên mở mắt, anh vừa cử động, Diệp Hân Đồng lập tức đứng dậy.
“Này” Mặc Tử Hiên gọi Diệp Hân Đồng lại.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn ngay đến bàn tay anh đang dùng ngón cái lau miệng cô.
Cô ý thức được mình có lẽ đã chảy nước miếng. Mặt đỏ lên, xấu hổ xuống xe.
Vừa ra khỏi xe, bị khung cảnh hùng vĩ trước mắt làm cho kinh ngạc.
Mười mấy chiếc xe đỗ chỉnh tề trên bờ cát, mặt quay về phía biển, sóng biển rì rầm chào đón, một biệt thự tráng lệ hướng ra mặt biển.
Gió biển thổi tới, xua đi cái nóng bức của mùa hè, mang đến một sự mát mát.
Kim Lệ Châu bước xuống từ một chiếc xe, cô đi cùng hai chị em gái nữa, thấy Mặc Tử Hiên, cô che giấu sự bất mãn, mỉm cười đi tới.
Trong lòng Diệp Hân Đồng lại xuất hiện thử cảm giác là lạ đó.
Cô hất đầu, mình là cảnh vệ, làm tốt công việc của mình là được rồi.
Diệp Hân Đồng đứng trên bãi cát, xa xa một đám thanh niên nam nữ hò hét, cười đùa, chạy ngược chạy xuôi trên bãi cát. Kim Lệ Châu cũng kéo theo Mặc Tử Hiên, hai người ngọt ngào mỉm cười.
====================================================================
“Thân thể cô đã khá hơn chưa?” Lee Yul không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cô.
“Cám ơn cậu quan tâm, đã tốt hơn nhiều. Sao cậu không cùng chơi đùa với bọn họ?”
Lee Yul vẫn thoáng vẻ u buồn “Có thể là tôi không thích hợp với sự náo nhiệt đó, tôi thích yên tĩnh một chút.”
“Vậy tại sao cậu lại đồng ý đi du lịch lần này?” Diệp Hân Đồng kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì muốn gặp một người” Ánh mắt Lee Yul nhìn ra biển.
Diệp Hân Đồng cho là cậu ta nói đến Kim Lệ Châu, nhìn về phía cô ta. Cô ấy đúng là một cô bé đơn thuần, nụ cười ngây thơ nợ rộ quanh Mặc Tử Hiên, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Đột nhiên Mặc Tử Hiên quay đầu lại, ánh mắt dường như giao với ánh mắt của Diệp Hân Đồng trong không khí.
Diệp Hân Đồng quay đi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lee Yul, cô nhớ ra lúc nãy mình đã chảy nước miếng, chắc là chưa lau sạch, lập tức dùng ngón tay lau khóe miệng, lúng túng cười: “Có phải mặt tôi không được sạch không?”
Lee Yul đột nhiên cười hỏi “Cô muốn học tiếng Hàn không? Tôi có thể dạy cô”
Diệp Hân Đồng khoát tay “Không cần, Mặc Tử Hiên đã tìm Hàn thượng cung làm giáo viên giúp tôi rồi, trong môi trường tiếng Hàn, học cũng dễ hơn.”
“Xem ra tôi lại chậm một bước rồi.” Lee Yul ngồi xuống bãi cát, dùng một hòn đá nhỏ vạch vài nét.
Sau đó, cậu ta cậu ta vẽ một tòa thành theo duy nghĩ của mình.
“Oa, Lee Yul, cậu có tài làm họa sĩ” Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn cậu ta có thể vẽ một bức tòa thành như vậy.
Lee Yul cười nhạt “Thời Trung Quốc cổ đại có một vị Hoàng đế tên là Chu Do Hiệu, tinh thông nghề mộc, nhưng vì quá đam mê mà để cho thái giám cướp quyền, cho nên , mặc dù rất thích làm kiến trúc, nhưng tôi cũng đành phải kìm nén sở thích của mình.”
“Chờ sau này cậu già đi, làm thêm cái sở thích nghiệp dư này cũng không tồi.” Diệp Hân Đồng ngồi chồm hổm xuống cùng cậu ta ngắm tòa lâu đài trên cát.
Đột nhiên, một đôi giày da cùng một đôi dày cao gót 10cm xuất hiện trước mặt họ, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu.
Sắc mặt của hai bọn họ đều không tốt, đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh của Mặc Tử Hiên.
Diệp Hân Đồng lập tức đứng dâyh, Lee Yul thờ ơ tiếp tục vẽ tòa thành của mình.
Cảnh vệ Diệp, công việc của cô là chơi à? Cô là cảnh vệ của tôi, lại ngồi đây chơi cùng kẻ khác, có nên sa thải không?” Mặc Tử Hiên giọng điệu không chút thiện ý.
Diệp Hân Đồng tự biết đuối lý không nói gì.
Mặc Tử Hiên xoay người, đi về phía bờ biển. ĐI được 2 bước phiền não quay đầu lại nhìn Diệp Hân Đồng vẫn đứng tại chỗ: “Còn không mau đi theo?”
………………………………………………………………
Ăn đồ nướng trên bãi cát là một việc rất đáng hưởng thụ, nhưng đối với cảnh vệ đó là một việc đau khổ.
Cô chỉ có thể nhìn bọn họ nhộn nhịp ăn uống, cũng may là nhịn đói cùng cô còn có Yoon Jin, chỉ có điều hôm nay là ngày nghỉ phép nên Yoon Jin không mặc đồng phục, mà mặc một chiếc váy đỏ cao quý thanh lịch, xinh đẹp như sao biển, đặc biệt cô còn đeo một bộ trang sức đắt giá, chắc không ai nghĩ cô lại là cảnh vệ.
“Hôm nay ra ngoài chơi mà cô lại ăn mặc như vậy, rốt cuộc là nghèo quá hay thẩm mỹ có vấn đề?” Lần gặp này, Yoon Jin rất hả hê vênh váo.
Diệp Hân Đồng không để ý tới cô, quay đi, nhìn Mặc Tử Hiên đang chăm chú nướng thịt, người Hàn Quốc thích gói thịt nướng với rau xà lách, lúc này Kim Lệ Châu đang đắm đuối đưa tình gói một miếng, đưa tới trước mặt Mặc Tử Hiên.
Mặc Tử Hiên do dự một chút, liếc khéo Diệp Hân Đồng một cái “Nhanh lên” Kim Lệ Châu thúc giục.
Mặc Tử Hiên há mồm.
Bạn bè họ trêu đùa bằng tiếng Hàn, bầu không khí rất vui vẻ.
Diệp Hân Đồng có chút phiền não, lần nữa quay đi chỗ khác.
Sắc mặt Yoon Jin cũng khó nhìn chẳng kém “Tỏ vẻ cái gì? Nếu không phải đó là con gái tổng thống, bộ trang sức này của tôi cũng là do Điện hạ tặng đấy.”
Yoon Jin lẩm bẩm bằng tiếng Trung Quốc, cố ý cho Diệp Hân Đồng nghe thấy.
Diệp Hân Đồng trong lòng càng thêm phiền muộn, không giải thích nổi tâm tình của mình.
“Các cô cùng đến đây ăn đi.” Giọng nói dịu dàng của Lee Yul đột nhiên truyền tới. Cậu ta còn mang theo một nụ cười ấm áp “Đã cùng đi chơi, xem như là bạn bè, quên thân phận lúc này của các cô đi, cùng nhau vui chơi nào.”
Ở đây, Lee Yul có vị trí lớn nhất, lời của cậu ta không ai dám phản bác.
Yoon Jin cười hì hì đứng bên cạnh Mặc Tử Hiên, trên mặt là nụ cười sáng lạn.
Diệp Hân Đồng đứng đại vào một chỗ trống, tay cầm cánh gà, đặt toàn bộ suy nghĩ lên đống cánh gà nướng, cô là người ham thích thức ăn ngon, biết rõ làm thế nào để nướng cho ngon.
Cô đi tới chỗ để đồ uống, chọn một chai cola, lau sạch.
Rất nhiều người chăm chú nhìn cô, Lee Yul và Mặc Tử Hiên cũng vậy.
Mặc Tử Hiên muốn đến chỗ cô, nhưng Kim Lệ Châu kẹp chặt lấy anh.
)
“Nhìn ngon quá, tôi đổi mấy cái đã nướng xong với cô được không?” Lee Yul cầm trong tay mấy xiên thịt nấm hương và cá mực nướng.
Diệp Hân Đồng cầm cánh gà lên “Cái này cho cậu”
Lee Yul cầm lên ăn “Ừ, ngon quá, có thêm vị ngọt, làm cho thịt càng tươi ngon hơn.”
“Nếu cậu thấy ngon, tôi nướng thêm cho cậu.” Diệp Hân Đồng cười lấy thêm cánh gà ra nướng.
Lee Yul suy nghĩ một chút, cầm một lá xà lách sạch, gói một miếng thịt nước, quệt chút gia vị, đưa tới miệng Diệp Hân Đồng “Ăn đi, cô ở đây chắc cũng chưa kịp ăn gì, nhất định là đói rồi.”
Giọng cậu ta rất dịu dàng, cùng một nụ cười ấm áp, tươi mát thoải mái như nước biển.
Mặc Tử Hiên, Yoon Jin cả Kim Lệ Châu đều nhìn, mỗi biểu hiện một kiểu, Yoon Jin chỉ đơn thuần ghen tị, Kim Lệ Châu hơi khổ sở, giống như món đồ chơi mình không quý trọng bị kẻ khác cướp mất, còn Mặc Tử Hiên chỉ muốn ném cái cục thịt xà lách trong tay Lee Yul lên chin tầng mây rồi cảnh cáo cô, đừng có tùy tiện ăn đồ của người đàn ông khác.
Lee Yul cảm thấy không khí có phần lúng túng, anh không ép Diệp Hân Đồng mà đưa cục thức ăn dúi vào tay cô, cười: “Cô ăn trước đi rồi dạy tôi làm cách nào nướng được món cánh gà thế này, xem ra cô được trời phú cho khả năng làm thức ăn ngon.”
Diệp Hân Đồng cũng đói bụng thật, cắn một miếng thịt xà lách, nhưng cái loại đồ ăn này hơi có vị khó chịu.
Đột nhiên, miếng rau xà lách bị Mặc Tử Hiên cướp đi.
Sắc mặt anh không tốt tí nào.
“Cô không sợ ăn cái này đau bụng à?” Đôi mắt toàn phát ra những tia tức giận.
Kim Lệ Châu và Yoon Jin đều quăng một ánh mắt hồ nghi đến, như thể rất tò mò Mặc Tử Hiên sao lại đối xử với cô như vậy.
Diệp Hân Đồng hơi lúng túng, cướp lại miếng xà lách trong tay Mặc Tử Hiên “Tôi thích tôi thích, đau bụng là chuyện của tôi, còn tốt hơn anh bị táo bón.”
Nói xong cô nhét cả cục xà lách vào miệng.
Mặc Tử Hiên tức giận không nói được câu gì, vừa định phát giận, Kim Lệ Châu đã khoác tay mặc, hiền hòa nói: “Sao vậy?”
Mặc Tử Hiên ý thức được sự luống cuống của mình, ôm bả vai Kim Lệ Châu, nhìn Diệp Hân Đồng nói: “Không có gì, chỉ là không muốn những kẻ thấp hèn đê tiện tham gia cuộc tụ họp cao cấp này thôi.”
“Tử Hiên.” Kim Lệ Châu kinh ngạc với lời nói của Mặc Tử Hiên, anh luôn luôn đối xử công bằng, không phân biệt cao thấp cơ mà.
Diệp Hân Đồng tức giận thật sự.
Cô hít một hơi thật sâu, khinh khỉnh cười, cúi đầu nướng cánh gà.
Mặc Tử Hiên rất muốn nói gì đó, nhưng thấy Diệp Hân Đồng nhìn mình một cách bất chính, lại không thể mở miệng, ôm cục tức trong lòng.
“Bình dân chính là bình dân.” Yoon Jin bên cạnh khinh thường bồi thêm, cô nói tiếng Hàn, mấy câu này Diệp Hân Đồng có thể hiểu.
Diệp Hân Đồng sắc lạnh nhìn Yoon Jin khiến cô ta kinh ngạc.
Cô thật sự muốn xông tới, dùng vũ lực vật cái kẻ chế giễu kia xuống đất, để họ phải cầu xin tha thứ, nhưng hổ lạc bình dương bị khuyển khi (hổ đi lạc bị chó khinh rẻ), cô không phải là đối thủ của Mặc Tử Hiên, hai là, đây là địa bàn của anh ta, tức giận cũng chỉ trút được lên đống cánh gà, cho nên lần này cô không nướng tử tế mà rắc đầy muối vào, cười khoái trá.
=====================================================
Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu đứng bên cạnh nhìn Diệp Hân Đồng nướng. Không khí có vẻ kỳ quái, Diệp Hân Đồng nhìn đống cánh gà trong tay, nghĩ vừa rồi cho nhiều muối thế bản thân cũng không dám ăn.
“Xong chưa?” Lee Yul dịu dàng hỏi.
“Rồi, nhưng mà” Diệp Hân Đồng còn chưa kịp nói hết, cả ba cái cánh gà trong tay đều bị Mặc Tử Hiên cướp mất, cho Yoon Jin một cái, một cái cho Kim Lệ Châu còn giữ lại một cái cho mình.
Diệp Hân Đồng nhẫn nhịn trong lòng xem kịch vui, ai bảo hắn dám khinh rẻ cô, cho nên, cho bọn họ ăn muối nướng.
Quả nhiên.
“Ọe” Cả ba người đều ói như điên.
Tồi tệ nhất là Yoon Jin, cô ta nhét cánh gà vào người Diệp Hân Đồng, bộ đồng phục của cô dính đầy dầu.
“Cô cố ý hả” Yoon Jin tức giận đẩy Diệp Hân Đồng một cái.
Diệp Hân Đồng biết cô ta ỷ được quý trọng nên kiêu, làm việc sai đã có Mặc Tử Hiên che chở, cho nên, cô bị đẩy lùi về sau hai bước chỉ đành né tránh tiếp.
“Tướng bại dưới tay thuộc hạ. Đánh tôi không lại nên dùng muối, cô thật hèn hạ.” Yoon Jin đấm vào ngực Diệp Hân Đồng, cô tiếp tục lùi về sau, nhưng sự nhẫn nại đã đến giới hạn.
“Cô thật làm mất thể diện người Trung Quốc” Yoon Jin nói xong những lời này, Diệp Hân Đồng nhanh chóng đạp cô 1 phát, Yoon Jin ngã lăn ra đất, chổng 4 vó lên trời.
“Đầu óc cô có vấn đề à, cánh gà tôi không nướng cho các người ăn, tự cướp lấy, lần trước cô đẩy tôi xuống giếng cạn chẳng qua tại vết thương cũ chưa lành, cái gì tướng bại dưới tay thuộc hạ, tôi nói rồi, chờ khỏe lại tôi sẽ tỉ thí với cô, cô cũng không phải thái giám, cần gì phải vội vã như vậy?” Diệp Hân Đồng phủi tay, đi qua chỗ Yoon Jin nằm dưới đất, trở lại chỗ bếp, tiếp tục nướng.
Yoon Jin hết sức lúng túng, tức giận đằng đằng nắm chặt quả đấm, vung về phía Diệp Hân Đồng.
Thấy cô ta định dánh tiếp, Mặc Tử Hiên túm lấy cánh tay, trên mặt lóe một tia phiền não nhanh chóng biến mất: “Được rồi, định để người khác kéo đến xem vụ ầm ĩ này sao?”
“Điện hạ” Yoon Jin nũng nịu kêu lên.
Kim Lệ Châu nở một nụ cười châm chọc với Yoon Jin, đứng bên cạnh Mặc Tử Hiên, bình tĩnh, yên lặng, ưu nhã cao quý, khí chất thoát tục.
“Đủ rồi, đừng gây sự với cô ấy nữa, đây là mệnh lệnh.” Mặc Tử Hiên thâm trầm nói, nhưng chỉ cần anh nói, Yoon Jin liền nghe. Cô uất ức gật đầu.
Lee Yul cầm đồ uống trên đất lên cho Diệp Hân Đồng, dịu dàng nói “Có muốn uống chút gì không?”
Diệp Hân Đồng nhận lấy, mở nắp uống.
Sauk hi ăn xong, cả nhóm vào biệt thự chọn phòng.
Vì Yoon Jin từ chối ở cùng phòng với Diệp Hân Đồng cũng vì Mặc Tử Hiên có chút tư tưởng cá nhân, cho nên Yoon Jin và Diệp Hân Đồng ở riêng mỗi người một phòng nhỏ đối diện nhau ở cuối hành lang.
Sau khi nghỉ trưa, Diệp Hân Đồng đi ra cửa, tới đại sảnh, thấy bọn họ đang quây lại đánh bài. Kim Lệ Châu kéo Mặc Tử Hiên ngồi bên cạnh, Yoon Jin đứng sau lưng anh, bộ dạng nhàn nhã của anh giống hệ một vương cung hoàng giả hưởng thụ mỹ nữ trái ôm phải ấp.
Bọn họ chơi bài, nói tiếng Hàn Diệp Hân Đồng không hiểu, cô đứng ở góc đại sảnh càng thêm xấu hổ, chi bằng về phòng ngủ cho xong.
Vừa định đi về phòng, thấy Lee Yul mang theo nụ cười ấm áp từ trong phòng đi ra.
“Có thể đi dạo với tôi không?” Lee Yul mỉm cười.
Cô cũng đanh rảnh rỗi, buồn chán nên đồng ý ‘Được”
Diệp Hân Đồng vừa định quay người đi ra đại sảnh, Lee Yul nhẹ nhàng chạm vào tay cô “Đi từ cửa sổ phòng tôi, để đám người ngoài kia nhìn thấy lại thi nhau khiêu khích.”
Diệp Hân Đồng do dự một lát, theo cậu ta đi như vậy có vẻ nguy hiểm, chẳng may có vấn đề gì, không ai phát hiện cô bị ngộ hại.
Lee Yul có vẻ mất mát, cười nhạt.
“Thôi không sao, đi từ đại sảnh cũng được.”
Nhớ đến Mặc Tử Hiên đang đang ở cùng với đám phụ nữ ngoài kia, cùng nụ cười hiền hòa của Lee yul, Diệp Hân Đồng cảm thấy có chút phiền não.
“Thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đi từ phòng cậu đi.”
Lee Yul đi trước chui ra khỏi cửa sổ, giơ tay đỡ Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng do dự một chút, không cần, nhảy thẳng từ bệ cửa sổ xuống.
Gọn gàng, dứt khoát.
Cách đó không xa, trên bãi biển mấy thanh niên đi cùng đang chơi dùa, Diệp Hân Đồng lại nhớ một lần đi bơi ở Trung Quốc, suy nghĩ miên man.
“Chúng ta ra bờ biển tản bộ nhé.”
Lee Yul đột nhiên nói, phá vỡ suy nghĩ của Diệp Hân Đồng, cô lập tức cung kính nói “Được”
“Cảm ơn cô đã nhận đồ của tôi một cách kiên quyết trước mặt anh ấy như vậy.” Lee Yul vừa đi vừa nói, hai người nói chuyện vui vẻ.
“Cái gì?” Vừa nghe Diệp Hân Đồng đã liên tưởng đến chuyện rau xà lách, cô lập tức tiếp lời “Anh nói chuyện đó à? Anh ta thật quá đáng”
“Phải, nhưng cách thức như vậy lại có thể đạt được nhiều thứ anh ấy muốn.”
Diệp Hân Đồng cảm giác Lee Yul có địch ý với Mặc Tử Hiên, cô không biết nói gì. Chỉ cúi đầu bước theo.
Hai người song song đi cạnh nhau.
Đột nhiên, có tiếng xả nham thạch đằng sau, âm thanh này làm cho Diệp Hân Đồng lập tức đỏ mặt.