Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 127: Chương 127: Thả lỏng




Trong lòng Diệp Hân Đồng cảm thấy đặc biệt ngọt ngào “Được, anh chờ em, một lúc nữa em sẽ mang đồ ăn thật ngon ra.”

Mặc Tử Hiên mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng Diệp Hân Đồng của anh từ từ biến mất.

Ánh mắt thâm thúy, sầu não, nặng nề mang thẻo cả tình cảm không thể bỏ qua.

“Điện hạ, người bồi thường cho cô ấy cũng quá lớn rồi, có làm cảnh sát cả đời cũng không thể mua nổi cái phòng bếp.” Lão Kim lên tiếng sau lưng anh.

“Nếu quả thật phải dùng toàn bộ tiền bạc để cân nhắc, 1/3 bảo tàng của ba cô ấy, ông cảm thấy cô ấy có mua được hay không? Kể cả mua mấy trăm cái khách sạn như thế này cũng chỉ là chuyện không đáng kể.” Tâm tình Mặc Tử Hiên không tốt, trong giọng nói mang theo cả châm chọc.

Lão Kim không nói gì.

Tâm trạng Mặc Tử Hiên vô cùng nặng nề.

“Ngày mai dự tính sẽ gặp mặt Diệp Tuyền, kho báu ngày càng gần chúng ta, những kẻ dòm ngó của chúng ta, bị chúng ta nhòm lại cũng nóng lòng muốn tỉ thí, kịch hay sẽ sớm trình diễn thôi.”

Mặc Tử Hiên nhếch miệng châm chọc, vẻ mặt lại có vẻ nhẹ nhõm như chơi một trò chơi.

“Tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ, đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở.” Lão Kim nói xong bỏ đi, ông thực sự không ưa nổi sự ân ái của Mặc Tử Hiên với Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng vào nhà bếp, nghĩ xem nấu món gì ngon cho Mặc Tử Hiên ăn.

Đầu bếp nghe lệnh cô lấy ra cá, gà, trứng cút, rau cải, đậu, cải trắng.

Nhưng cô vừa định ướp gia vị cho cá thì mùi cá tanh xộc vào mũi khiến dạ dày Diệp Hân Đồng cuồn cuộn.

Cô nhanh chóng chạy đến chỗ thùng rác muốn nôn mà không nôn được.

Cảm giác buồn nôn mà không nôn ra được rất tệ, thấy Diệp Hân Đồng tạm ngừng, đầu bếp đã ướp gia vị giúp cô, cũng cắt 36 đường trên thân cá, đem cá hoa vàng vào chảo rán, đến khi màu sắc cá vàng óng, đổ ngô, cà rốt săt nhỏ, đậu phụ đã xào qua vào, cuối cùng đổ sốt cà chua đặc chế.

Nồi cá hoàng kim thơm ngào ngạt được bắc ra.

“Cảm ơn” Diệp Hân Đồng nói với đầu bếp, mặc dù dùng công thức của cô nhưng không phải tự cô thao tác.

Cô chỉ đứng đó chỉ đạo.

Nhanh chóng, cá hoàng kim, canh gà hầm, gạch cua đậu hũ và cải trắng nấu rượu chua cay đã làm xong.

Mấy đầu bếp giúp một tay bưng lên.

“A, thơm quá.” Mặc Tử Hiên nhìn một bàn đồ ăn cảm thán.

“Xấu hổ quá, em chỉ nói miệng thôi, bởi vì hôm nay không khỏe lắm, lần sau nhất định tự mình xuống bếp nấu cho anh ăn.” Diệp Hân Đồng khiêm tốn cười.

Ngồi xuống ăn.

Diệp Hân Đồng dùng đũa gắp một miếng cá.

Chua chua ngọt ngọt vốn ăn rất ngon, nhưng mà, Diệp Hân Đồng cảm thấy cá hôm nay đặc biệt tanh, cô thấy hơi buồn nôn.

“Sao vậy? Sắc mặt em không tốt” Mặc Tử Hiên cũng quan sát thấy sự bất thường của cô.

“Không biết, cảm thấy sáng nay tự dưng không có tinh thần, có lẽ mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt.”

“Thật xin lỗi.” Mặc Tử Hiên có chút áy náy “Lần này đưa em đến Hàn cung cũng chưa để em nghỉ ngơi cho tốt, sau này sẽ không như vậy.”

Diệp Hân Đồng rất cảm động. Không biết vì sao cô lại trở nên dễ cảm động như vậy.

“Trách nhiệm của em thôi mà. Cảm ơn anh đã cho em một kinh nghiệm đặc biệt.” Diệp Hân Đồng cười nói.

Mặc Tử Hiên cúi đầu, mỉm cười.

“Phải rồi, ngày mai đến thăm bác gái, anh muốn mua ít đồ mà bà thích, bà thích nhất cái gì?” Mặc Tử Hiên có tính toán hỏi.

“Mẹ em à? Mẹ em rất hiếu khách, không cần thứ gì cả, bà nói bà không thiếu gì, chỉ cần đừng để bà lo lắng là được rồi.” Diệp Hân Đồng cười nói, đột nhiên như nhớ ra cái gì, giảo hoạt hỏi: “Anh đang căng thẳng à?”

“Không có, chỉ là muốn lần đầu gặp mặt để lại ấn tượng tốt. Con rể ưu tú như anh, tìm đâu ra, đốt đèn lồng cũng không thấy.” Mặc Tử Hiên phô trương.

“Ăn cơm đi”

Cơm nước xong, Mặc Tử Hiên đưa Diệp Hân Đồng về biệt thự của anh, Diệp Hân Đồng để ánh mắt bên ngoài xe.

Trời mùa hè, mặc dù đã 7h, bầu trời mới bắt đầu tối.

Một tấm biển quảng cáo lớn thu hút sự chú ý của Diệp Hân Đồng.

Một người phụ nữ bụng to đang hạnh phúc vuốt bụng mình.

Diệp Hân Đồng đột nhiên phát hiện kinh nguyệt tháng này của mình không thấy, không phải cô mang thai chứ?

Buồn nôn, mệt mỏi, những món ăn ngày thường cô rất thích đột nhiên hôm nay lại không có hứng thú, cang nghĩ Diệp Hân Đồng càng thấy giống.

Cô quay lại, nhìn Mặc Tử Hiên.

Không phải cô thực sự mang thai con của anh chứ.

“Sao? Tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?

“Em…” Khoan đã, cần phải xác định thời điểm nào nên nói, nếu không phải mang thai thật, Mặc Tử Hiên nhất định sẽ cười nhạo cô, cô cũng xấu hổ không còn đường sống, chờ đến bệnh viện kiểm tra rồi nói sau.

“Em đang suy nghĩ, có lẽ nên nói một tiếng với Vũ Văn Thành”

Mặc Tử Hiên cười, ôm bả vai cô.

“Dù sao ván đã đóng thuyền rồi, những gì phải nói với hắn em cũng đã nói”

Diệp Hân Đồng nhìn anh cười xấu xa, không hiểu đang hài lòn cái gì? Dù sao bộ mặt này cũng thật đáng đánh đòn.

Diệp Hân Đồng lấy điện thoại vẫn dùng bên HQ, nghĩ bây giờ đã về TQ, cô có thể dùng điện thoại của mình, đầu tiên phải gọi đi đâu nào.

“Em hỏi anh, điện thoại di động trước đây của em đâu?” Hồi đó, Mặc Tử Hiên sợ Vũ Văn Thành dây dưa với Diệp Hân Đồng nên đã lấy mất.

“Cô này, cái điện thoại của em cũ như thế rồi, anh mua cho em cái mới.”

Diệp Hân Đồng nghi ngờ nhìn anh.

Mặc Tử Hiên lại nở một nụ cười vô tội, nói với tài xế: “Đến cửa hàng điện thoại di động”

Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.

=======================

Cô dùng chiếc điện thoại bên Hàn Quốc gọi, dù sao phủ sóng toàn cầu cũng có thể dùng được.

Vũ Văn Thành nhận được điện thoại của Diệp Hân Đồng thì kinh ngạc.

“Sếp” Diệp Hân Đồng chào hỏi.

Mặc Tử Hiên dí sát lỗ tai vào điện thoại, Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.

“Ừ, nhận được điện thoại của em thật bất ngờ.” Vũ Văn Thành vẫn giữ cái giọng 10o như cũ, nhưng mà, nghe ra tâm tình anh rất tốt.

“Hôm nay tôi về nước” Diệp Hân Đồng nói thẳng vào vấn đề.

“Hả? Thật không? Ở đâu? Bây giờ anh đi đón em” Vũ Văn Thành vui vẻ khác thường.

“Không cần, tôi đang ở biệt thự của Mặc Tử Hiên. Hai ngày sau sẽ đến sở cảnh sát báo cáo với anh.” Diệp Hân Đồng khách sáo nói.

“Trở về là tốt rồi.”

“Vậy tôi cúp máy trước”

“Đợi đã”. Vũ Văn Thành nóng nảy kêu “Ắn tối chưa?”

“Rồi. Cảm ơn sếp quan tâm”

Vũ Văn Thành im lặng rất lâu.

“Gần đây có về thăm bác gái không? Anh muốn có cơ hội cùng em về.” Vũ Văn Thành xấu hổ nói.

“À. Cái này… Cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ tôi lúc tôi không ở đây. Gần đây chắc anh cũng bận chuẩn bị kết hôn, thật tốt, trở về có thể uống rượu mừng của anh.” Diệp Hân Đồng bô lô ba la.

“Cái gì?” Vũ Văn Thành kinh ngạc.

“Chẳng phải anh nói sắp kết hôn với Đề Na sao? Chúc mừng anh, tôi nhất định sẽ chuẩn bị quà.”

“Cái gì?” Vũ Văn Thành càng thêm khiếp sợ “Anh làm sao có thể kết hôn với Đề Na? Em nghe đâu cái tin đó thế?”

“Chẳng phải lần trước gọi điện anh nói với tôi sao? Chẳng lẽ tôi nghe nhầm?” Diệp Hân Đồng càng thêm kinh ngạc, cô nhớ ngày đó anh nói trờ cô trở về uống rượu mừng…, chẳng lẽ cô nhớ nhầm?”

“Bây giờ em ở đâu? Anh đến ngay.” Vũ Văn Thành phiền não nói.

“Tôi đang trên đường về biệt thự, hôm nay cũng muộn rồi, tôi lại vừa ngồi máy bay về, rất mệt. Để mai, ngày mai tôi đến sở cảnh sát, báo cáo với anh, được không?”

“Tút tút tút”

Vũ Văn Thành đã cúp điện thoại.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn lại điện thoại đã ngắt.

“Vũ Văn Thành đúng là người kỳ quái, nói chuyện thì lâu mà cúp thì nhanh thế” Diệp Hân Đồng quát vào cái điện thoại.

“ha ha ha” Tiếng cười của Mặc Tử Hiên bên cạnh sang sảng.

Diệp Hân Đồng nghi ngờ nhìn anh “Anh cười cái gì? Có gì đáng cười?”

“Anh cười vì bên cạnh em thật là nhiều hoa hiếm thấy” Mặc Tử Hiên cười càng thêm quá đáng.

“Đúng vậy, anh là loài hoa hiếm nhất bên cạnh em”

Mặc Tử Hiên không cười được nữa.

“Này, em là bạn gái kiểu gì, lúc nào cũng nhe nanh giơ vuốt với anh, không có anh có lợi lấy một lần”

Diệp Hân Đồng hơi xấu hổ, cũng hơi sửng sốt: “Ai bảo anh luôn bắt nạt em, thường thì người không động mình, tỷ luôn luôn là người không động vào em, em cũng không động đến, nếu động vào em, kết qủa thế nào anh cũng thấy đấy”

“Tỷ? Chị em? Anh choáng quá” Mặc Tử Hiên cười giỡn.

Xe vừa tới biệt thự, Vũ Văn Thành cũng đã đợi ở đó.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, Vũ Văn Thành cũng nhanh quá đi.

Vũ Văn sốt ruột thâm tình nhìn Diệp Hân Đồng.

“Anh có lời muốn nói với em” Anh trực tiếp bỏ qua Mặc Tử Hiên.

Diệp Hân Đồng nhìn Vũ Văn Thành, đã lâu không gặp, bộ dạng của anh thật là vui tai vui mắt, chỉ có điều sao trông anh đứng đó rối rắm thế?

“Được”

“Không được” Mặc Tử Hiên ôm bả vai Diệp Hân Đồng đột nhiên lên tiếng.

Vũ Văn Thành kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hiên, ánh mắt anh rời xuống, nhìn vào cánh tay đang khoác vai Diệp Hân Đồng, trong mắt xuất hiện địch ý.

Mặc Tử Hiên nhếch miệng.

“Bạn gái tôi ở cạnh một nam sĩ ưu tú như vậy, tôi không thể yên lòng, anh muốn nói gì thì nói luôn đi, dù sao anh nói với cô ấy xong, cô ấy cũng sẽ nói với tôi.”

Mặc Tử Hiên tà mị nói, trong mắt anh đầy ý tứ.

Không biết vì sao, so Vũ Văn Thành với Lee Yul, anh cảm thấy lực sát thương của Vũ Văn Thành lớn hơn, anh không làm sao quên được cô cùng với Vũ Văn Thành.

“Cái gì? Các người…”

“Chúng tôi đi lại với nhau rồi.” Mặc Tử Hiên tiếp lời, rất hài lòng.

Ánh mắt Vũ Văn Thành rất bi thương, anh không tin, hơn 1 tháng ngắn ngủi, không thể nào lại có chuyển biến lớn như vậy.

“Anh ta nói thật ư?” Vũ Văn Thành muốn chưng thực với Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc bởi ánh mắt khổ sở của anh, cô hơi sững sờ gật đầu một cái.

“Anh không đồng ý” Vũ Văn Thành nói với ánh mắt sắc bén, nắm chặt quả đấm, cả người như bị bao phủ bởi ngon lửa rối rắm.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, chẳng lẽ cô phải hỏi ý kiến của hắn?

Đôi mắt anh ửng đỏ, ngũ quan đậm nét bị kéo dài càng thêm rõ ràng, như một kẻ phục thù bước ra từ tiểu thuyết. Những lời muốn phản bác của Diệp Hân Đồng nuốt vào trong bụng.

“Có đồng ý hay không không phải anh nói” Mặc Tử Hiên tranh cãi với Vũ Văn Thành.

“Nhưng Diệp bá mẫu đã đồng ý hôn sự của chúng ta.” Vũ Văn Thành quang minh chính đại nói, không hề lùi bước, ánh mắt sắc bén thể hiện rõ sự cố chấp.

Diệp Hân Đồng nhíu mày, chẳng lẽ trong điện thoại ý của anh là muốn kết hôn với cô, cho nên chờ cô trở về mới nói.

Hôn nhân của cô cũng chẳng khác gì trò đùa, cô không hề nói muốn lấy Vũ Văn Thành a.

“Đợi chút, sếp, anh đang nói đùa à?” Diệp Hân Đồng tới trước mặt Vũ Văn Thành, hồ nghi lo sợ ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt anh.

“Em cảm thấy anh giống đang nói đùa lắm sao?” Bộ dạng Vũ Văn Thành lạnh lùng, ánh mắt kiên định, đầy tức giận nổi nóng.

“Anh rõ ràng kết giao với Đề Na, sao đột nhiên lại kéo vào tôi.” Diệp Hân Đồng rốt cuộc không nhịn được hỏi ra.

Mặc Tử Hiên đột nhiên kích động muốn cười to.

Anh đứng một bên, chờ xem kịch hay.

Vũ Văn Thành nhíu chặt lông mày, hô hấp trở nên bất quy tắc “Đề Na?”

Anh có vẻ khổ sở, như thể nhục nhã nhớ lại lúc cùng Đề Na.

Diệp Hân Đồng hơi ngượng ngùng nói “Không phải hôm sinh nhật cô ta, hai người ở chung với nhau sao?”

Vũ Văn Thành đột nhiên ý thức được Diệp Hân Đồng ngày đó đã nhìn thấy.

Anh từ từ chuyển ánh mắt một mực nhìn Mặc Tử Hiên đang ra vẻ hả hê, rốt cuộc đã hiểu rõ, Mặc Tử Hiên tại sao muốn bỏ thuốc cho anh, cũng hiểu, Mặc Tử Hiên đột nhiên đưa Diệp Hân Đồng đi là vì cái gì.

“Anh thật hèn hạ.” Mấy chữ này tựa như được rít qua kẽ răng.

Mặc Tử Hiên căn bản chẳng sao cả, nhếch mày, nhếch miệng “Tôi không cho là thế”

Vũ Văn Thành bước mấy bước, tung một đấm vào mặt Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên lùi về sau mấy bước.

Được, từ trước anh đã nhìn Vũ Văn Thành không thuận mắt, đánh thì đánh, để xem cuối cùng Diệp Hân Đồng thương tiếc ai.

Mặc Tử Hiên cũng xông lên, hai người kẻ đấm người đá, võ công đẹp mắt. Diệp Hân Đồng không thể xen vào trận đấu kịch liệt này được.

“Này, hai người đừng đánh nữa.” Diệp Hân Đồng cũng chỉ làm được thế.

Đánh tới đánh lui, hai người lao vào ghì lấy nhau.

Diệp Hân Đồng gào đến vỡ cổ họng cũng vô ích.

Cô cảm thấy không thể hiểu nổi sao họ lại đánh nhau. Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn hai người ôm nhau lăn qua lăn lại dưới đất, cách làm tốt nhất có lẽ là cô nhắm mắt làm ngơ, biến khỏi chỗ này.

Diệp Hân Đồng đi thẳng vào biệt thự.

Vũ Văn Thành phát hiện Diệp Hân Đồng bỏ đi, nóng nảy đứng lên muốn giải thích.

Mặc Tử Hiên kéo Vũ Văn Thành: “Vũ Văn Thành, kỹ thuật của Đề Na không tệ, anh nên cảm ơn tôi đã mang đến cho anh một đại mỹ nữ.”

Vũ Văn Thành hất tay mặc “Anh làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Một công tử đào hoa như anh chỉ mang đến cho Diệp Hân Đồng những tổn thương”

Mặc Tử Hiên sửng sốt.

Anh tốn bao tâm tư để Diệp Hân Đồng yêu anh, nhưng mà, kết cục thế nào anh rất rõ ràng, anh không thể mang lại cho cô cái gì.

Mặc Tử Hiên đột nhiên chăm chú nhìn Vũ Văn Thành, dáng dấp hắn quả là đẹp trai, gia cảnh giàu có, mấu chốt là vô cùng si tình với Diệp Hân Đồng, có lẽ, anh không nên đùa giỡn với cái tính khí trẻ con này.

“Anh thật sự thích cô ấy sao?” Mặc Tử Hiên đột nhiên nặng nề hỏi.

Trên mặt anh bị đánh chỗ xanh chỗ tím, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

Vũ Văn Thành châm chọc cười “Tôi không cần thiết phải nói với anh”

Mặt Vũ Văn Thành cũng không dễ nhìn hơn chút nào.

Mặc Tử Hiên đến gần Vũ Văn Thành, rất gần, mặt hai người chỉ cách vài cm “Tôi có thể tặng Diệp Hân Đồng cho anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi một điều kiện”

Vũ Văn Thành không hề nể nang, sắc bén nhìn Mặc Tử Hiên, chờ xem hắn nói ra cái điều kiện hoang đường gì.

Nghĩ đến Diệp Hân Đồng sẽ ở bên Vũ Văn Thành, Mặc Tử Hiên đột nhiên cảm thấy trong lòng không thể bỏ được “Ha ha ha, tôi chỉ đùa thôi, anh cũng tin sao, Vũ Văn Thành, anh nhu nhược hơn so với tưởng tượng của tôi đấy”

Vũ Văn Thành vung một quả đấm.

Mặc Tử Hiên nhanh chóng lùi về phía sau.

“Tôi đột nhiên nghĩ ra, vì sao lại phải đánh nhau với anh, lãng phí sức lực, ở cùng với Diệp Hân Đồng nhu nhược, hại tôi cũng ra cái dạng này như các người. Bây giờ ta chỉ cần về nhà là có thể cùng Diệp Hân Đồng chàng chàng thiếp thiếp” Mặc Tử Hiên cố ý nói, nhìn sắc mặt Vũ Văn Thành trở nên tái mét.

Anh cười, xoay người chạy vào biệt thự, nhanh chóng đóng cửa.

========================

Anh lên lầu, lại thấy Diệp Hân Đồng đang đứng bên cửa sổ.

“A, A, trên mặt đau quá, ngực cũng bị thương, bụng cũng bị thương, cái tên Vũ Văn Thành này ra tay nặng quá.” Mặc Tử Hiên cố ý kêu la đến gần Diệp Hân Đồng, tranh thủ sự thương cảm của cô.

Diệp Hân Đồng quay lại, thấy đầy vết thương trên mặt Mặc Tử Hiên kinh ngạc, sau đó lườm anh một cái.

“Đáng đời, đánh không lại thì sớm nhận thua đi, sếp em chưa thấy thua ai bao giờ” Diệp Hân Đồng liếc một cái đi vào phòng trong lấy hộp y tế.

Mặc Tử Hiên đi theo cô.

“Em đang chê bai anh đề cao hắn sao? Nghe thấy hắn nguyện ý cưới em vui vẻ lắm hả?”

Diệp Hân Đồng đột nhiên dừng bước, khẽ nhíu mày.

“Em cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao sếp em lại nói như vậy, rõ ràng em với anh ta đã chia tay.”

“Vì em chia tay không dứt khoát, không chịu nói rõ ràng, khiến hắn còn hi vọng.” Mặc Tử Hiên cảm giác mình càng nói càng tức.

“Hắn đã cùng Đề Na như vậy, em cũng thấy nhìn đủ rõ rồi, ngày mai về nhà xem lại, em có thể tưởng tượng được mẹ em sau khi biết anh sẽ hoảng thế nào..” Diệp Hân Đồng nói xong đi tiếp.

Mở cửa, đi vào, lưu loát lấy hộp y tế ra.

“Xem ra, anh muốn so với Vũ Văn Thành quả là nhiệm vụ khó khăn đi”

“Ừm, khôntrg dễ dàng” Diệp Hân Đồng cầm cồn sát trùng cho Mặc Tử Hiên.

“Á, đau quá, em nhẹ một chút” Mặc Tử Hiên vô lại nói “Lần đầu tiên anh mang cái gương mặt thế này, Vũ Văn Thành thật là kiên quyết”

Diệp Hân Đồng nhớ đến biểu hiện đau lòng của Vũ Văn Thành, nhíu mày.

Cô mở to hai mắt nhìn Mặc Tử Hiên.

“Anh cảm thấy Vũ Văn Thành nghĩ thế nào về em? Rõ ràng anh ta có Đề Na, nhưng mà, em lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng của em.”

Mặc Tử Hiên sửng sốt, xịu mặt xuống có vẻ tức giận.

“Anh cảm thấy em có phải nghĩ quá nhiều về hắn rồi không, bất kể hắn nghĩ về em thế nào, trong lòng em cũng chỉ được có anh. Có nhiều người không giải thích được, muốn trái cầm, phải ôm cũng là ý tưởng tốt đẹp trong xương tủy đàn ông, không nên quan tâm.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, em còn muốn nhắc đến người đàn ông khác anh sẽ tức giận đấy.” Mặc Tử Hiên quay lại nói, trong lòng ẩn núp những lo âu.

“Được rồi” Diệp Hân Đồng nghiêm túc bôi thuốc lên mặt Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên cảm động nhìn dáng vẻ chăm chú của cô. Phụ nữ với vẻ mặt nghiêm túc rất động lòng người.

Môi anh tiến gần Diệp Hân Đồng, ai cũng biết trong lòng anh lúc này nghĩ gì.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, nhớ tới chuyện mình có thẻ đang mang thai.

Cô mạnh tay hơn

“Á, đau quá, em đang mưu sát chồng à?” Mặc Tử Hiên kêu lên.

Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt so với phụ nữ còn yêu mị hơn của Mặc Tử Hiên, xoay một vòng, đứng lên “Em muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi”

Mặc Tử Hiên tà mị đứng dậy “Cùng nhau ngủ đi. Vận động xong ngủ sẽ ngon hơn”

Cô biết ngay trong đầu anh đầy những chuyện này.

Cô đẩy người anh ra.

“Thôi đi, hôm nay mệt chết đi, em muốn ngủ”

Mặc Tử Hiên bị đẩy ra cửa, anh bám vào khung cửa.

“Không vận động cũng được, chỉ ôm ngủ thôi, yên tĩnh ngủ” Anh vô lại la ầm lên.

Diệp Hân Đồng hơi u sầu, trong lúc cô u sầu, Mặc Tử Hiên đã nhanh chóng xoay người chui vào phòng cô, cũng nhanh chóng cởi quần áo chạy vào phòng tắm.

Diệp Hân Đồng không làm gì được đành cười.

Lúc Mặc Tử Hiên ra ngoài, quanh anh chỉ quấn khăn tắm, hấp dẫn y như lần đầu gặp.

Diệp Hân Đồng cầm quần áo lên, cũng đi vào phòng tắm.

Mặc Tử Hiên chặn trước mặt cô.

Diệp Hân Đồng lườm một cái, bước sang bên cạnh, đi vào phòng tắm.

Mặc Tử Hiên lại chặn trước mặt.

“Làm gì thế?” Diệp Hân Đồng không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

“Thân ái, hôm nay em mệt như vậy, để anh hầu hạ em, đảm bảo giúp em sạch bóng” Mặc Tử Hiên cười hê hê.

“Đừng buồn nôn như vậy, hôn cái đầu anh. Em tắm một lúc là xong”

Diệp Hân Đồng không rơi vào bẫy của anh. Cô bước nhanh vào phòng tắm, khóa cửa lại.

“Này” Mặc Tử Hiên la ầm lên, đảo mắt một cái nghĩ ra ý tưởng xấu.

Anh gõ cửa phòng tắm.

“Diệp Hân Đồng, anh muốn đi vệ sinh, cho anh vào.”

“Anh sang phòng bên cạnh.” Diệp Hân Đồng không thèm để ý, giọng buồn buồn.

Mặc Tử Hiên nghe tiếng nước chảy bên trong.

Đi lòng vòng trước cửa phòng tắm.

“A” Mặc Tử Hiên la ầm lên.

“Này, anh chết chưa?” Diệp Hân Đồng căn bản không bị lừa, coi anh như kẻ đùa cợt dở hơi.

Mặc Tử Hiên không lên tiếng.

Diệp Hân Đồng nhanh chóng tắm rửa.

“Này” Cô kêu.

Mặc Tử Hiên vẫn không nói gì.

Diệp Hân Đồng hơi căng thẳng, cô quấn vội khăn tắm ra mở cửa.

Mặc Tử Hiên nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nở nụ cười đắc ý.

“Này, cái trò chơi này của anh thật đáng ghét. Lần nào cũng chơi, em cảm thấy nhàm quá.” Diệp Hân Đồng ra khỏi phòng tắm.

“Chơi trăm lần không chán, em tắm xong chưa, lại tắm tiếp” Mặc Tử Hiên kéo cô vào phòng tắm.

“Không cần, em xác định là sạch sẽ rồi, muốn tắm thì anh đi mà tắm” Diệp Hân Đồng lườm một cái.

“Sạch thật rồi chứ?” Anh nhíu mày xấu xa hỏi.

Diệp Hân Đồng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cô lườm anh một cái “Liên quan rắm rì đến anh”

Vừa dứt lời, cô bị Mặc Tử Hiên ôm lấy “Vậy thì trực tiếp sử dụng”

“Cái gì, dùng đầu anh á… thả em xuống”

“Lập tức” Mặc Tử Hiên êm ái thả cô lên giường, cơ thể đè ép cô, hô hấp nặng nhọc, ánh mắt trở nên mơ màng.

Diệp Hân Đồng đẩy mặt anh ra.

“Không được, hôm nay em mệt muốn chết”

“Không việc gì, buông lỏng một chút, một lúc sẽ không thấy mệt mỏi nữa” Mắt Mặc Tử Hiên lóe sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.