Yêu Gỉả, Thích Thật – Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 124: Chương 124: Trở thành người xứng đôi với anh/em




Mặt Diệp Hân Đồng khinh khỉnh, méo miệng lắc đầu với Mặc Tử Hiên: “Ai, trong đầu anh đầy tư tưởng hủ bại, sao em lại thích anh cơ chứ. Gần đây đâu em hơi thiếu chất, thật nên suy nghĩ lại cho kỹ.

Mặc Tử Hiên xấu xa quan sát vóc dáng Diệp Hân Đồng, cười tà ác “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu. Chẳng lẽ em chưa nghe qua sao?”

Diệp Hân Đồng bị anh nhìn chăm chặp mất tự nhiên, cô cần khăn quàng cổ quấn quanh người, nhảy ra khỏi bồn tắm, bàn chân ươn ướt dẫm lên sàn, nước chảy dọc theo bắp đùi xuống.

Bàn tay Mặc Tử Hiên lướt dọc theo bắp đùi cô, Diệp Hân Đồng kinh ngạc lùi về sau một bước.

“Anh làm gì thế?” Diệp Hân Đồng trừng mắt nhìn anh “Đến phiên anh tắm, em đi ra ngoài”

Diệp Hân Đồng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm.

Mặc Tử Hiên cười sang sảng.

Phút chốc, anh nhìn tháy mình trong gương, nụ cười hạnh phúc, rực rỡ như thế. Nhưng mà…

Mặc Tử Hiên xoay người, nhin chỗ Diệp Hân Đồng biến mất, tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề.

Anh cởi quần áo, vứt thẳng xuống sàn nhà ướt nhẹp.

Bước vào bốn tắm dở của Diệp Hân Đồng.

“Diệp Hân Đồng” Mặc Tử Hiên gọi.

“Làm sao a?” Diệp Hân Đồng đẩy cửa, cô đã mặc xong quần áo.

Mặc Tử Hiên liếc mắt nhin cô, cười xấu xa “Kỳ lưng giúp anh”

Diệp Hân Đồng lườm một cái “Giữa mùa hè, sao phải kỳ lưng, tự mình giải quyết đi”

Diệp Hân Đồng nói xong đóng cửa đi ra ngoài.

“Diệp Hân Đồng”

“Anh lại sao nưa?” Diệp Hân Đồng đẩy cửa ra, tay vẫn nắm trên nắm đấm cửa, tính nói xong thì đóng lại.

“Anh khát, rót giúp anh cốc nước.” Mặc Tử Hiên ma mãnh nói, ánh mắt sáng lóe một tia giảo hoạt.

“Uống nước cái gì? Lát nữa anh tắm xong tự rót, em đói đến chóng mặt rồi, phiền anh nhanh lên một chút, anh có biết em tư sáng tới giờ chưa ăn gì không?”

Diệp Hân Đồng lườm anh một cái, đóng cửa lại.

Mặc Tử Hiên nhíu mày.

“Diệp Hân Đồng” anh lại gọi.

Diệp Hân Đồng không có bất kỳ phản ứng gì.

Mặc Tử Hiên đột nhiên nghĩ đến “A” anh gào to một tiếng.

“Anh lại sao nữa thế?” Diệp Hân Đồng mở cửa, phát hiện Mặc Tử Hiên không có trong bồn tắm, tự nhiên có tâm trạng căng thẳng.

“Mặc Tử Hiên” Cô lo lắng kêu lên.

Đột nhiên một bộ ngực mang theo nhiệt độ áp sát cô. Thân thể ướt át dính chặt vào lưng cô.

Cô cũng biết đi vào có thể như vậy, Mặc Tử Hiên cả ngày chỉ nghĩ đến cái này.

Diệp Hân Đồng khẽ cắn môi, muốn quát cho Mặc Tử Hiên một trận.

Mặc Tử Hiên tự nhiên vuốt ve, cúi đầu, hôn quanh quẩn bên cổ cô, thật nhột.

Diệp Hân Đồng nhăn nhó né tránh, bắt đầu thở gấp.

“Đừng có như vậy mà…, em thực sự không còn sức ầm ĩ với anh. Không phải chúng ta vưa làm xong sao?” Diệp Hân Đồng né tránh làn môi công kích của anh.

“Nhưng anh vẫn muốn em chưa đủ, làm thế nào đây? Em đúng là anh túc của anh, ngày nào không có cơ hội cả người khó chịu.” Vừa nói, tay anh đã cởi xong cúc áo ngực của cô, trực tiếp thò tay vào trêu chọc.

Diệp Hân Đồng vẫn né tránh “Những lời anh nói thật buồn nôn, em thật sự rất đói”

Môi Mặc Tử Hiên chuyển qua gò má cô, cô quay lại, ánh mắt trong sáng nhin anh.

“Anh kiềm chế chút đi, thật là buông thả. Em không muốn nghĩ đến lúc trung niên phải mang anh đi cầu bác sĩ”

“Cầu bác sĩ?” Mặc Tử Hiên nhếch mày.

“Xuất tinh sớm, bênh liệt dương các loại… Diệp Hân Đồng thuận miệng nói chuyện đồng thời đóng cúc áo vao, cô giảo hoạt nhin Mặc Tử Hiên đang lúng túng, làm ra vẻ thông cảm: “Cho nên, nên ăn cơm cho ngon, ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không, anh biết em là hủ nữ, nếu lúc trung niên không được, em muốn hồng hạnh xuất tường (đi tim bồ nhí).”

“Em dám” Mặc Tử Hiên ôm sát eo cô.

“Anh xem em có dám hay không, bây giờ anh có thể hư thì chạy cho mau, kẻo đến lúc muốn hư mà lòng có tính nhưng lực không đủ”

Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng, cô đúng là tạt một chậu nước lạnh vào toàn thân lửa nóng của anh.

Sau đó anh cười tà mị “Không sao, nếu trung niên không còn nhiều hơi sức, cũng không phải lo lắng, anh sẽ không bị ngoại giới hấp dẫn, anh sẽ đối với em…”

“Không cần á…, em thật sự đói, không còn chút hơi sức nào, không chịu nổi sự giằng co của anh đâu.” Diệp Hân Đồng làm bộ đáng thương.

“Biết rồi, hôm nay bỏ qua cho em, anh đã gọi lão Kim mang quần áo đến, lát nữa thay quần áo xong có thể đi ăn cơm.” Mặc Tử Hiên cứng rắn kết thúc trò đùa, lập tức nghe thấy tiếng chuông cửa.

Anh cầm khăn tắm quấn quanh người, mở cửa, lão Kim đang cầm quần áo đứng đó.

Nhìn thấy Mặc Tử Hiên, ông rất nghiêm túc “Điện hạ, chuyện làm xong chưa?”

Mặc Tử Hiên mỉm cười tự tin, nhận lấy quần áo trong tay lão Kim.

“Ông sắp xếp giúp tôi, mai trở về Trung Quốc. Có thể cho người của tổ chức hành động.” Mặc Tử Hiên giao phó xong đóng cửa.

Thâm ý trong mát anh chỉ có lão Kim có thể hiểu, nhưng không biết vì sao, khoảnh khắc anh đóng cửa, lão vẫn mơ hồ có chút lo lắng.

Diệp Hân Đồng đi từ phòng tắm ra, Mặc Tử Hiên để quần áo của cô lên giường, đó là một chiếc váy trắng dài.

Diệp Hân Đồng nhìn sang “Em cảm thấy váy dài không thích hợp với minh, không mặc được không?” Diệp Hân Đồng ai oán.

“Đi theo anh, chỉ có anh bảo vệ em, không để em phải giúp anh.” Mặc Tử Hiên dịu dàng nói, cởi khăn tắm ra, mặc quần áo vào.

Diệp Hân Đồng sững sờ nhìn anh, trong lòng cảm động, cô luôn luôn phải bảo vệ người khác, tự nhiên bây giờ lại thành đối tượng được bảo vệ.

Mặc Tử Hiên mỉm cười “Nhìn anh cái gì, không phải rất đói rồi ư? Thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm tối.”

“Được”

Diệp Hân Đồng quay lưng lại, thay quần áo.

Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng cô, suy tư, đáy mắt không sao giấu nổi tâm trạng bi thương, anh kích động ôm chặt lấy cô.

“Xin lỗi em” Anh đột nhiên nói.

Diệp Hân Đồng cảm thấy khó giải thích, nhưng nghĩ lại, lời xin lỗi nặng nề này là vì cô bị bắt cóc sao?

“Em chấp nhận, như vậy có phải anh thấy tốt hơn một chút không?” Diệp Hân Đồng vô tư nói, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Cô xoay lại, thấy ánh mắt bi thương của Mặc Tử Hiên giật mình, nụ cười biến mất “Anh sao vậy? Có chuyện gì không?”

“Không có, anh cảm thấy em gầy, cho nên, xin lỗi em” Mặc Tử Hiên cố nặn ra nụ cười.

“À, ha ha ha. Chẳng phải lúc trước anh ghét em mập sao? Vô duyên vô cớ gầy đi, thật tốt.” Diệp Hân Đồng cười đẩy Mặc Tử Hiên “Đi thôi, em thực sự đói không nói ra hơi nữa rồi.”

=========================

Diệp Hân Đồng và Mặc Tử Hiên đến nhà hàng buffet, cô chẳng quan tâm đến hình tượng bưng về một bàn đồ ăn ngon.

Mặc Tử Hiên thỏa mãn nhìn cô ăn.

“Chậm chậm một chút, cẩn thận rớt” Anh cưng chiều nói.

Diệp Hân Đồng liếc anh đang ung dung thong thả ăn, phong thái thật tốt, mặc dù vô cùng lỳ lợm bướng bỉnh nhưng lại rất chú ý đến các chi tiết trong cuộc sống.

Tỷ như ăn cơm, Diệp Hân Đồng tự nhiên có tâm trạng bi thương, nếu quả thật muốn ở bên cạnh anh, cô phải thay đổi rất nhiều.

“E hèm” Diệp Hân Đồng hắng giọng, ngồi thẳng lên, thong thả ung dung cắt miếng bò bittet, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng.

“Sao vậy? No chưa?” Mặc Tử Hiên kinh ngạc nhìn sự thay đổi của cô.

“Chưa, nhưng em quyết định từ giờ trở đi muốn ăn cơm một cách tao nhã, làm một người xứng đôi với anh.” Diệp Hân Đồng mỉm cười cam kết.

Trong lòng Mặc Tử Hiên dội sóng, cảm động nhìn Diệp Hân Đồng.

Anh vô cớ xuất hiện nhiều hơn tâm trạng bi thương, vừa như thương hại, lại như cảm động.

“Ngốc ạ, cứ làm chính em là được, đừng vì bất kỳ người đàn ông nào mà thay đổi. Đây là sự kiêu ngạo của phụ nữ” Mặc Tử Hiên thương tiếc nói.

Diệp Hân Đồng cảm thấy những lời này của anh có chút kỳ lạ.

“Anh… không hi vọng em sẽ vì anh thay đổi?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi.

“Anh thích em như bây giờ chứ không phải sau khi thay đổi, em không cần miễn cưỡng làm những việc mình không thích.” Mặc Tử Hiên chặn lại bàn tay đang cắt thịt bò của cô.

“Nhưng mà, em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, cũng không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường lên ngôi của anh, càng không muốn trở thành phiền não trong cuộc sống của anh” Diệp Hân Đồng thẳng thắn bộc trực.

“Em đã trở thành phiền não trong cuộc sống của anh rồi.” Mặc Tử Hiên kích động nói ra.

Diệp Hân Đồng có chút uất ức, kéo tay mình ra.

“Bây giờ anh có thể không cần”

Mặc Tử Hiên nhìn cô uất ức, dáng vẻ lương thiện, trong lòng có cảm giác chua xót “Cuộc sống mà không có phiền toái thì thật nhàm chán, Mặc Tử Hiên bóp mũi Diệp Hân Đồng, ánh mắt yêu thương.

Diệp Hân Đồng la lên né tránh, nhếch đầu mày nhìn Mặc Tử Hiên, khinh khỉnh ói “Còn chưa biết ai sẽ chọc họa cho ai.”

“Được rồi, cả hai chúng ta đều gây phiền toái cho nhau, không có chuyện kẻ cắm sừng cười người bị cắm sừng, ăn đi…” Mặc Tử Hiên xiên một miếng thịt bò to đưa tới trước mặt Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng sửng sốt, không nhận mà tiếp tục cắt thịt bò bittet trong đĩa của mình.

“Mặc kệ anh nghĩ gì, em cũng muốn thay đổi vì anh. Anh mà dung túng em, em không giúp được gì cho anh, chỉ cần thay đổi, giảm bớt cho anh sự phiền não.” Diệp Hân Đồng mỉm cười, xiên một miếng chỏ, bỏ vào miệng.

Mặc Tử Hiên sững sờ nhìn cô, trong lòng trăm mối ngổn ngang, anh rất muốn ôm cô bé ngốc trước mặt này, người luôn lo lắng cho anh, mặc dù mắng anh, nhưng thời điểm mấu chốt không ngại hi sinh thân mình cứu anh, đồ ngốc. Mà bây giờ, cô lại tự nhiên vì anh miễn cưỡng làm việc mình không thích, còn anh, cuối cùng…

Mặc Tử Hiên hít một hơi thật sâu, hóa giải tâm trạng của mình.

Trong lòng vô cùng chua xót, anh nhét một miếng thịt to vào mồm, phồng cả má.

Diệp Hân Đồng nhìn bộ dạng tức cười của anh bật cười

“Điện hạ, người sao vậy?” Cô nhạo báng bằng tiếng Hàn.

Mặc Tử Hiên liếc nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, tiếp tục nhai miếng bittet trong mồm.

“Tiếng Hàn của em không tệ chứ?” Diệp Hân Đồng hả hê nói, ánh mắt long lanh như đang mong chờ điều tốt đẹp gì.

Cô cầm ly rượu đỏ lên, từ từ uống một ngụm nhỏ, đáng yêu khác thường.

“Từ hôm nay trở đi, em muốn cố gắng học tập tiếng Hàn, học tập truyền thống Hàn cung, học tập những món ngon mà điện hạ thích ăn, không nói tục, bắt đầu đi giày cao gót, mặc những bộ váy dài lịch sự tao nhã, nói chuyện tinh tế, mỉm cười như hoa, giống Kim Lệ Châu vậy. Ha ha. Được không?” Diệp Hân Đồng nói như thật.

Mặc Tử Hiên rất cảm động.

Anh thở dài một cái, ngẩng đầu lên, nước mắt ngân ngấn.

“Em thật sự không cần…” Mặc Tử Hiên nhìn bộ dạng mơ ước của cô, trong lòng đau xót, không nói nên lời.

“Anh đi toilet” Mặc Tử Hiên đột nhiên đứng dậy.

Diệp Hân Đồng mỉm cười liếc anh một cái.

Ngồi thẳng dậy.

Nhìn vào đĩa thịt bò “Mặc Tử Hiên, vì anh không cưới Kim Lệ Châu, em nhất định tin tưởng anh, cùng anh hòa làm một, trở thành người xứng với Hàn cung”

Diệp Hân Đồng lẩm bẩm, mỉm cười lộ 8 cái răng, tao nhã cắt thịt bò.

Đột nhiên, một phục vụ đi tới trước mặt cô, mang lên một chiếc bánh ngọt, bên cạnh có một tờ giấy.

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người phục vụ, cô cúi đầu quay đi, Diệp Hân Đồng còn chưa nhìn rõ mặt, cô ta đã biến mất.

Diệp Hân Đồng nghi ngờ cầm tờ giấy kia lên.

“Sáng mai 8h gặp nhau ở quảng trường Soul. Bánh ngọt này cho cô, cảm ơn cô đã không làm lộ hành tung của tôi. Ghi chú: Người gặp ở nhà Kim Thụy Tường.

============================

Nét chữ rất thanh thoát

Diệp Hân Đồng nhớ lại người phụ nữ bịt mặt thần bí, cô ta tìm mình làm gì? Cô có nên đi hay không?

Mặc Tử Hiên quay lại, trên mặt vẫn đọng những giọt nước chưa được lau khô.

“Ngày mai anh sẽ đến tạm biệt bà ngoại và Lý trí vương, sau đó chúng ta về Trung Quốc” Mặc Tử Hiên nói.

“Ngày mai sao?” Diệp Hân Đồng nhớ trên tờ giấy hẹn 8h mai gặp nhau.

“Sao? Em muốn từ biệt Lee Yul à?” Mặc Tử Hiên cười tự tin “Anh có thể cho em 15p”

“Cũng nên nói một câu với cậu ấy, cậu ấy cũng rất tốt với em” Nhắc tới Lee Yul, trong lòng Diệp Hân Đồng có chút thương cảm.

“Chẳng lẽ anh không tốt với em?” Mặc Tử Hiên hơi ghen.

“Anh đối với em ư?” Diệp Hân Đồng nhíu mày, nở một nụ cười giảo hoạt “Đàn ông thông minh sẽ cưng chiều người phụ nữ mình yêu lên tận trời, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu nổi tính cách của cô ta, đàn ông ngu xuẩn sẽ đối với người phụ nữ của mình đến kêu đi hét, khiến người phụ nữ đó chỉ cần gặp người đàn ông nào đối xử có chút xíu tốt với mình đều có cảm giác hận đã không gặp sớm. Anh đó, điển hình của đàn ông ngu ngốc. Nếu không phải anh đối với em đến kêu đi hét, chẳng ra làm sao cả, em sớm muộn cũng sẽ chạy trốn.

Mặc Tử Hiên nheo mắt nhìn Diệp Hân Đồng, trên khuôn mặt sáng sủa của cô phát hiện ý đùa giỡn.

“Được, từ hôm nay trở đi anh nhất định sẽ cưng chiều em lên trời, em muốn gì anh cũng đáp ứng, em kêu đi hướng đông anh sẽ không dám đi hướng tây.”

“Tốt, tốt, ngoan lắm” Diệp Hân Đồng cười sờ sờ đầu anh, cầm ly rượu đỏ lên vui vẻ uống một hớp.

Mặc Tử Hiên giả cười nhìn cô: “Mẹ, con muốn bú sữa”

“Phụt, anh…”

Mặc Tử Hiên cười nhìn cô lúng túng. Anh thảnh nhiên cầm ly rượu bên cạnh lên, xấu xa nói: “Em muốn làm một người mẹ khác của anh cũng được, anh không phản đối, cho anh bú sữa là được”

Diệp Hân Đồng nhìn anh tà mị, cô đứng lên “Anh chờ đó”

Một hồi, cô cầm đến một cốc sữa tươi, đặt trước mặt anh.

“Cho con, uống xong phải ngoan”

“Anh không muốn uống sữa tươi, anh muốn gì, em hiểu mà” Mặc Tử Hiên đẩy cái cốc sang bên cạnh.

“Được rồi, uống nhiều sữa tươi một chút, sẽ tốt cho cơ thể” Diệp Hân Đồng không nói đùa với anh nữa, đem cốc sữa tươi đặt lại trước mặt anh.

Mặc Tử Hiên sửng sốt một chút, uống một hơi cạn.

“Được chưa, bà quản gia?”

“Ừm” Diệp Hân Đồng ngọt ngào mỉm cười.

Mặc Tử Hiên liếc nhìn cái bánh ngọt đặt trên bàn, suy nghĩ “Sinh nhật em là 25/12 phải không?”

“Sao anh biết?” Nghe Mặc Tử Hiên nói ngày sinh nhật của mình, Diệp Hân Đồng nở nụ cười vui vẻ.

“Tháng 12?” Trong mắt Mặc Tử Hiên có chút bi thương, tháng 12 bọn họ còn được ở bên nhau nữa không?

“Anh muốn tổ chức sinh nhật sớm cho em, em thấy thế nào?” Mặc Tử Hiên nghĩ một lát rồi nói.

“Tại sao? Em không muốn, 25/12 rất đẹp, trùng với lễ giáng sinh, tất cả mọi người đều chúc mừng sinh nhật em” Diệp Hân Đồng từ chối.

“Em thật là ngốc, tách ra sẽ được tặng quà hai lần. Lần này chúng ta trở về Trung Quốc coi như đó là ngày sinh nhật em, cứ quyết định như vậy” Mặc Tử Hiên kiên quyết nói.

“Hả? Sao anh lại ngang ngược như vậy chứ?” Diệp Hân Đồng kêu ầm lên.

“Bởi vì anh là Mặc Tử Hiên, là Điện hạ của cảnh vệ Diệp” Mặc Tử Hiên cười đùa.

Ăn uống no nê, Diệp Hân Đồng nằm trên giường.

“Đói thì không muốn làm gì, no bụng quá mới thấy càng không muốn cử động” Diệp Hân Đồng ngửa mặt lên trời.

Mặc Tử Hiên cười nhìn cái bụng phình lên của cô.

“Cô này phong độ giảm sút, đi bơi sẽ lộ hết vòng bụng ra” Anh cười nhạo báng.

Diệp Hân Đồng ngồi dậy nhìn bụng mình “Đúng thật, em phải đứng lên vận động chút”

Cô đứng lên, duỗi duỗi tay, chân nhún nhảy. Làm được hai cái, cô lại rối rắm nằm xuống.

“No quá, vận động sẽ đau bụng. Em ngủ một chút rồi lát vận động, 1 lúc nữa anh gọi em nhé” Diệp Hân Đồng kêu gào có phần khốn đốn.

Cô trở mình.

Mặc Tử Hiên cười nhẹ, cũng bò lên giường, mở TV.

Đúng lúc phỏng vấn Kim Thụy Tường.

Diệp Hân Đồng cũng nhìn thấy, cô ngồi dậy xem, trên TV, mặt Kim Thụy Tường không hề thay đổi, ông ta chui vào một chiếc xe con biến mất.

“Xem ra, ông ta cũng không hẳn là vui vẻ” Diệp Hân Đồng lo lắng.

Ánh mắt Mặc Tử Hiên kín bưng, khiến Diệp Hân Đồng không hiểu nổi.

“Xin lỗi anh” Diệp Hân Đồng nói, nếu không phải vì cô, anh sẽ cưới Kim Lệ Châu, quan hệ với Kim Thụy Tường cũng sẽ không căng thẳng như thế.

Mặc Tử Hiên cúi đầu hôn lên má Diệp Hân Đồng.

Diệp Hân Đồng như là nghĩ ra cái gì

“À, đúng rồi, Lý trí vương có vẻ đối xử với anh không tệ, đối với việc này cũng không thấy phát biểu gì?” Diệp Hân Đồng hỏi.

Mặc Tử Hiên cười nhạt.

“Ông ta là người đánh cá, đang xem kịch hay, chờ đợi đến cuối cùng cất lưới. Em không hiểu đâu, ngủ đi, không còn sớm nữa.” Mặc Tử Hiên cười, nhưng trong mắt có chút âm trầm lạnh lẽo.

Diệp Hân Đồng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mặc Tử Hiên xem TV, trong đầu suy nghĩ sâu xa.

Điện thoại của anh vang lên, Mặc Tử Hiên liếc nhìn, xuống khỏi giường bước đến bên cửa sổ.

“Thế nào?” Anh hỏi.

“Tôi điều tra được Lý trí vương điều một tiểu đội trong tay sang Trung Quốc, Điện hạ phải cẩn thận” Liễu Hoắc Nguyên đột nhiên gọi thông báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.