Yêu Giả Tình Thật

Chương 59: Chương 59




Edit: Mộc

Nhờ Phong Thiên Tuyển ban tặng, bây giờ Hạ Liên Triết bị cảnh sát Đông Thành phát lệnh truy nã, chỉ là Trạm Lam không ngờ anh lại mạo hiểm liên hệ với Chu Hân Nhã.

« Anh ấy nói đã chuẩn bị tất cả thủ tục ra nước ngoài rồi, mấy ngày nữa anh ấy sẽ đi, anh ấy không liên lạc được với cậu đành gọi cho mình. » Chu Hân Nhã nói : « Trạm Lam, ý cậu thế nào ? Có muốn đi cùng anh ấy không ? »

« Mình không biết. »

Chu Hân Nhã thở dài : « Rõ ràng là Hạ Liên Triết vẫn chưa quên được cậu, nhưng lưu lạc thiên nhai cũng không phải việc thực tế, huống hồ cậu còn có Tử Hành. Về phía Phong Thiên Tuyển, nếu có thể dùng việc lần này để thoát khỏi hắn thì rất tốt, cậu nói đúng không ? »

« Mình sẽ suy nghĩ. » Trạm Lam gật đầu, mỉm cười với Chu Hân Nhã : « Cám ơn cậu, Hân Nhã, cậu đã giúp mình rất nhiều. »

« Nói gì thế hả, chúng ta biết nhau bao nhiêu năm rồi, nói như cậu thật xa lạ quá đấy. » Chu Hân Nhã bĩu môi.

Trạm Lam nở nụ cười, có người bạn như vậy là may mắn của cô.

Ngày hôm sau, Trạm Lam tìm khắp trên các trang báo, không có bất kì tin tức nào liên quan đến Phong Thiên Tuyển hay chuyện Tạ Minh Lãng bị giết, rõ ràng là Trì Hạo đã dìm chuyện này xuống.

Cảnh sát không gọi lại cho Trạm Lam, Chu Hân Nhã vì cô nên cố ý liên lạc với một người bạn ở đồn cảnh sát, hỏi thăm tin tức liên quan đến Phong Thiên Tuyển.

Nghe nói lần này Tạ Phạm cố ý cắn chết không buông Phong Thiên Tuyển, hai nhà Phong – Tạ ở Đông Thành đã đối đầu nhau nhiều năm nay, nếu có thể mượn cơ hội này tiêu diệt Phong Thiên Tuyển, Tạ Minh Lãng cũng không hi sinh vô ích, nhưng dù sao Phong Thiên Tuyển cũng không dễ bị lật đổ như vậy, mặc dù không thấy hắn có động tĩnh gì nhưng Trì Hạo cũng chuẩn bị chu toàn ở ngoài, hiện giờ cái khiến Trì Hạo sứt đầu mẻ trán là không tìm được chứng cứ xác thực chứng tỏ ngày Tạ Phạm bị giết, Phong Thiên Tuyển không rời khỏi Tri Cảnh Viên.

Không lâu sau đó, Trạm Lam nhận được điện thoại của Hạ Liên Triết.

Khi đó cô đang ăn cơm cùng Chu Hân Nhã, Chu Hân Nhã nghe thấy giọng nói của đối phương, vẻ mặt nhất thời trở nên kì lạ, che điện thoại nháy mắt với Trạm Lam, Trạm Lam nhanh chóng hiểu ý đi qua.

Khi cô gật đầu với Chu Hân Nhã, Chu Hân Nhã mới đưa điện thoại cho cô.

Trạm Lam ra ngoài ban công, bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói của Hạ Liên Triết.

« Trạm Lam. » Anh nhẹ nhàng gọi.

Cô ‘vâng’ một tiếng, nhất thời không biết nói gì.

Một phút sau, Hạ Liên Triết mới mở miệng : « Chuyện của anh chắc em đã nghe rồi. Hiện giờ cảnh sát đang tìm anh khắp nơi, anh cũng không dám quay về nhà… Trạm Lam, bây giờ anh không có gì cả, em còn muốn ở cạnh anh không ? »

“Liên Triết, đi tự thú đi.”

« Anh không muốn, Trạm Lam, em biết không, chỉ cần anh xuất hiện thì sẽ phải đối mặt với hai mươi năm tù. Anh không muốn ngồi tù, không muốn còn trẻ như vậy đã phải đi vào nhà giam, anh không chịu nổi. Trạm Lam, hãy đi cùng anh, anh đã chuẩn bị vé máy bay và hộ chiếu cho hai chúng ta rồi, chúng ta cùng rời khỏi đây được không ? »

Rất lâu sau Trạm Lam không nói gì, Hạ Liên Triết cũng biết việc này không dễ dàng với cô.

Cuối cùng anh nói : « Em hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu em quyết định đi cùng anh, ba giờ chiều mai hãy đến sân bay tìm anh. »

Cúp điện thoại xong, Chu Hân Nhã cũng đi ra ban công : « Vẫn là chuyện kia à ? »

« Ừ. » Trạm Lam gật đầu, mặt mũi ủ rũ.

« Trạm Lam, nếu cậu quyết định rời khỏi đây cùng anh ấy cũng không sao, cuộc sống ở nước ngoài cũng chẳng khác gì trong nước cả, cậu sẽ thích nghi rất nhanh thôi. Tử Hành ở đây cứ giao cho mình chăm sóc là được. »

Trạm Lam không nói gì, ngẩng đầu nhìn Chu Hân Nhã, hỏi : « Lần này liệu Phong Thiên Tuyển có thể gặp chuyện nghiêm trọng gì không ? »

Chu Hân Nhã cười khẽ : « Cậu cho rằng Phong Thiên Tuyển là ai ? Là tên côn đồ đầu đường à ? Xã hội đen mà chúng ta xem trong phim với xã hội đen bây giờ không giống nhau đâu. Hai giới hắc đạo bạch đạo đều hỗ trợ liên kết lẫn nhau, phía trên Tạ Phạm có quen biết, Phong Thiên Tuyển cũng có thôi, theo mình biết thì hiện giờ Vinh Phong đang giúp Phong Thiên Tuyển, chắc không lâu nữa hắn sẽ bình an vô sự ra khỏi đó thôi. »

“Nói cách khác, hắn sẽ không có việc gì sao?”

« Đúng, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nếu đối tượng lần này không phải Tạ Phạm thì có khi Phong Thiên Tuyển còn chẳng thèm tới đồn cảnh sát ấy chứ. »

Trạm Lam dường như suy nghĩ gì đó, gật đầu, Chu Hân Nhã hiếu kỳ : « Cậu quan tâm Phong Thiên Tuyển như thế làm gì ? Cậu sẽ không thực sự… »

Trạm Lam ngước mắt nhìn ánh đèn từ căn nhà đối diện, nhìn từ xa chúng thật đẹp.

Qua một lúc, cô chậm rãi nói : « Mình nghĩ mình có chứng cứ có lợi cho Phong Thiên Tuyển. »

“Cái gì?” Chu Hân Nhã ngẩn ra.

Trạm Lam nhìn cô : « Hân Nhã, ngày mai đưa mình đi chỗ này đươc không ? »

Xe dừng trước cửa một ngân hàng, Trạm Lam xuống xe một mình.

Cô giao chìa khóa tủ sắt cho ngân hàng, nhìn thấy cô, quản lý nhanh chóng đưa cô vào một căn phòng.

Quản lý dùng chìa khóa của cô và của mình đồng thời tra vào lỗ khóa, mở cửa tủ, lấy máy tính xách tay bên trong giao cho Trạm Lam.

Trạm Lam nói cảm ơn xong, định đi thì quản lý gọi cô lại : « Đúng rồi, cô Diệp, cô còn một ngăn tủ đã rất lâu chưa kiểm tra, cô có muốn mở ra không ? »

Trạm Lam giật mình, sau đó lắc đầu : « Không cần đâu, cất ở đây tôi rất yên tâm. Chờ tôi có thời gian sẽ đến lấy. »

« Vậy cũng tốt, cô Diệp. Tôi sẽ làm thủ tục giúp cô. »

Chu Hân Nhã nhìn thấy Trạm Lam cầm một chiếc máy tính vào xe : « Đây là thứ Thịnh Khải luôn muốn tìm ở chỗ cậu sao ? »

« Ừ. »

Chu Hân Nhã cũng không nhịn được cười : « Thế mà cậu lại còn cất ở chỗ này. Có khi Thịnh Khải nghĩ đến vỡ đầu cũng không đoán ra cậu sẽ quang mình chính đại cất ở ngân hàng. »

Trạm Lam cũng cong môi : « Càng là nơi nguy hiểm thì lại càng an toàn, người xưa không nói sai đâu. »

Chu Hân Nhã lái xe thẳng đến đồn cảnh sát, dừng xe xong vẫn hỏi lại một lần : « Cậu thực sự định dùng nó để cứu Phong Thiên Tuyển à ? »

Trạm Lam lập tức gật đầu.

« Nhưng cậu phải biết là sau khi Phong Thiên Tuyển ra khỏi đó chưa chắc đã cảm ơn cậu đâu. »

« Mình biết, mình cũng không cần hắn cảm ơn. Là cậu đã nói sớm hay muộn hắn cũng sẽ thoát mà, không bằng mình cho hắn phần ân tình này. Mình không cần hắn mang ơn, chỉ cần hắn nhớ rằng lần này mình đã giúp hắn, hắn buông tha cho mình là được. »

Chu Hân Nhã biết tính cách của Trạm Lam, một khi đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi. Cô cũng không khuyên nữa, chỉ nói : « Vậy cậu đi nhanh về nhanh, mình chờ cậu ở đây, một lúc nữa sẽ đưa cậu ra sân bay. »

“Được.”

Trạm Lam tìm Hướng Huy, nói với anh ta rằng cô có chứng cứ chứng tỏ ngày mà Tạ Minh Lãng bị giết, Phong Thiên Tuyển không có ở hiện trường.

Hướng Huy có vẻ kinh ngạc, dù sao thì lúc trước Trạm Lam vẫn nói là không chắc chắn về hành tung của Phong Thiên Tuyển.

Giao máy vi tính cho Hướng Huy, Hướng Huy tìm cảnh sát phụ trách vụ án này, mở video ngay trước mặt Trạm Lam.

Đây là thứ mà Trạm Lam từng dùng camera nhỏ như cái kim cô lấy từ chỗ Chu Hân Nhã quay lại, về sau bất ngờ bị Phong Thiên Tuyển phát hiện.

Lúc trước Thịnh Khải đe dọa muốn cắt đứt tay cô, cô cũng không chịu giao ra, lại không ngờ rằng sẽ có ngày dùng tới nó để giúp Phong Thiên Tuyển được tự do.

Mặc dù cô biết một khi Phong Thiên Tuyển ra ngoài, sợ rằng việc đầu tiên hắn muốn làm là bắt cô trở về.

Không thể tránh được, mấy vị cảnh sát đều nhìn một màn tình ái nóng bỏng, mặc dù vị cảnh sát kia nhanh chóng tua nhanh video, nhưng cũng khó mà không thấy một chút. Lúc này vẻ mặt Hướng Huy rất phức tạp, có mấy phần kinh ngạc, mấy phần xấu hổ.

Cuối cùng video cũng tua tới ngày Tạ Minh Lãng bị hại, đêm ấy, sau khi Trạm Lam đi rồi, Phong Thiên Tuyển vẫn ngủ ở trên giường, không hề đi đâu. Sau khi xem xong đoạn video này, Trương Bỉnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm : « Đã nói là không phải Phong tiên sinh làm rồi, Tiểu Hướng, nhanh lên, gọi người báo cho Thịnh Khải, gọi anh ta tới làm thủ tục đưa Phong tiên sinh ra ! »

« Dạ ! » Trước khi đi, Hướng Huy liếc mắt về phía Trạm Lam rồi mới xoay người ra cửa.

Trương Bỉnh Nhiên nói với Trạm Lam : « Thưa cô, đây là chứng cứ, chờ khi điều tra xong tôi mới có thể trả lại cho cô, vậy được chứ ? »

« Không sao. » Trạm Lam gật đầu, dù sao thì thứ này đã không còn tác dụng gì nữa.

« Tốt lắm. Hiện giờ tôi sẽ đi thả Phong tiên sinh, cô có muốn đi cùng tôi không ? » Trương Bỉnh Nhiên đương nhiên đã xem video, có thể đoán ra được quan hệ giữa Trạm Lam và Phong Thiên Tuyển, liền bày tư thế mời.

Trạm Lam lại lắc đầu : « Không cần đâu, tôi định quay về chuẩn bị cơm nước cho anh ấy, chắc chắn cơm ở đồn cảnh sát anh ấy ăn không quen. »

Trương Bỉnh Nhiên cười nói : « Thế thì cứ theo ý cô. Cô đi đằng kia ký tên là có thể đi được, đợi lúc nữa gặp Phong tiên sinh, tôi sẽ kể lại chuyện này với ngài ấy. »

Trạm Lam mỉm cười : « Vậy phiền ông rồi. »

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, Chu Hân Nhã vẫn dừng xe ở ven đường. Vừa lên xe, Chu Hân Nhã đã hỏi : « Thế nào rồi ? »

« Ổn cả rồi, Phong Thiên Tuyển sẽ được thả ngay. »

« Vậy bây giờ chúng ta… »

Trạm Lam mím môi, hạ quyết tâm : « Hân Nhã, đưa mình ra sân bay đi. »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.