Yêu Giả Vi Vương

Chương 76: Q.6 - Chương 76: Bá đạo.




Vô số người kinh kêu:

- Tiêu Lãng!

Nhiều người lập tức nhận ra Tiêu Lãng ngay. Khuôn mặt bình thường không bắt mắt, mái tóc bạc chói mắt đã trở thành tiêu chí.

Âu Dương Ấu Trĩ trông thấy Tiêu Lãng thì mừng rỡ kêu lên:

- Đại ca ca!

Âu Dương Ấu Trĩ bất chấp tất cả bay hướng Tiêu Lãng, như đứa trẻ chịu uất ức trông thấy người thân của mình.

- Chủ nhân!

Người Sát Đế run lên, vùng vẫy đứng dậy, biểu tình có tia xúc động. Sát Đế cho rằng Tiêu Lãng sẽ không đến, hắn không có lý do đến nhưng không ngờ Tiêu Lãng đã sớm tới rồi.

Các võ giả Quỷ Vũ Sát quân đoàn giãy dụa đứng lên, toàn bộ quỳ một gối trên mặt đất. Dù khóe môi tràn máu nhưng ánh mắt các Quỷ Vũ Sát quân đoàn nóng cháy nhìn Tiêu Lãng.

Lăng Đế nheo mắt nói:

- Tiêu Lãng?

Lăng Đế biểu tình rất bình tĩnh, khiến người không nhìn ra được gã đang nghĩ gì.

Tiêu Lãng chậm rãi bước đến giữa chiến trường. Ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế bước ra, đi theo sau lưng Tiêu Lãng. Tuy Tiêu Lãng, ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế ít người nhưng nhàn nhã như tản bộ trong hậu viện của mình. Tiêu Lãng thỉnh thoảng cười vẫy tay với xung quanh, cảm giác như thống soái duyệt binh.

Vù vù vù vù vù!

Âu Dương Ấu Trĩ bay nhanh tới, chui vào ngực Tiêu Lãng khóc sướt mướt, trông như nàng chịu nhiều uất ức.

Tiêu Lãng vội vỗ lưng Âu Dương Ấu Trĩ, cười nói:

- Được rồi, tiểu Áu Trĩ, đại ca ca giúp nàng đòi lại công bằng!

Âu Dương Ấu Trĩ nín khóc mỉm cười, kiêu ngạo ngẩng đầu lên như một tiểu công chúa, nắm tay Tiêu Lãng. Âu Dương Ấu Trĩ vẻ mặt đắc ý như muốn tuyên bố với thế giới quan hệ giữa nàng và Tiêu Lãng.

Lăng Đế không nói chuyện, thuộc hạ của gã cũng không lên tiếng. Nhưng Lăng Phi Tiên công tử đứng sau lưng Lăng Đế bất mãn trề môi, khó chịu bộ dạng này của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng không nhìn đám người Lăng Đế, dẫn theo mọi người chậm rãi đi tới trước mặt Sát Đế, hờ hững liếc gã, không lên tiếng. Sát Đế mặt lúc trắng lúc xanh, bùm một tiếng, quỳ một gối xuống.

Sát Đế nhìn Tiêu Lãng, môi mấp máy:

- Chủ nhân, ta, ta...

Tiêu Lãng phất tay đánh gãy lời Sát Đế, nhỏ giọng nói:

- Còn nhận ta là chủ nhân sao?

Sát Đế càng xấu hổ hơn, gục đầu xuống:

- Chủ nhân!

Lần này Sát Đế không xin chỉ thị của Tiêu Lãng tương đương với làm phản, nếu hắn muốn bóp nát bản mệnh nhân ngẫu của gã thì Sát Đế sẽ chết ngay.

Tiêu Lãng biểu tình hờ hững, cảm giác máu lạnh vô tình.

- Được rồi, đứng dậy đi. ênú ngươi còn nhận ta là chủ nhân thì ta sẽ giải quyết việc này giúp ngươi.

Tiêu Lãng quay đầu lại, biến sắc mặt, cười tủm tỉm ôn hòa nhìn Lăng Đế làm đám người Âu Dương Ấu Trĩ thấy kỳ kỳ.

Tiêu Lãng cười híp mắt nhìn Lăng Đế, khách sáo nói:

- Lão Lăng, mới rồi ngươi nói cái quái gì vậy? Muốn thanh lý môn hộ giúp ta?

Lăng Đế vẫn mặt không biểu tình nhưng mắt nheo lại gần như nhắm chặt, lạnh nhạt mở miệng nói:

- Bởi vì chút chuyện nhỏ mà Phiêu Miểu phủ đồ sát trăm vạn người, mất trí phát cuồng như vậy, mới rồi còn muốn đồ thành! Bổn đế ra mặt điều giải, hắn giơ đao muốn giết bổn đế. Bổn đế bất đắc dĩ ra tay dạy dỗ, nếu Tiêu phủ chủ đã đến thì tất nhiên bổn đế sẽ không lấn lướt làm thay. Người của Tiêu phủ chủ nên để ngươi dạy.

Lăng Đế ăn nói cực kỳ bá đạo nhưng nội dung đầy ẩn ý. Nhiều Trinh sát của gia tộc nghe ra ý nghĩa trong câu nói, Lăng Đế hèn.

Lăng Đế nói rất rõ ràng, tại sao gã ra tay? Hay nói cách khác là Lăng Đế đang giải thích với Tiêu Lãng.

Nếu Lăng Đế không e ngại Tiêu Lãng thì với thân phận như gã sẽ giải thích khách sáo như vậy sao? Hơn nữa câu nói sau cùng là tự ngươi dạy dỗ, là dạy dỗ mà không phải thanh lý! Chứng minh Lăng Đế đang nhượng bộ, ít nhất gã không dám giết Sát Đế.

Sát Đế đồ sát trăm vạn người, một đao chém Phiêu Miểu thành thành hai nửa. Lăng Đế xuất hiện, Sát Đế ngang nhiên chống lại gã, tương đương với tát Lăng Đế một cú quá nặng. Đại nhân vật chú trọng mặt mũi nhất, nếu hôm nay Tiêu Lãng không xuất hiện thì khỏi hỏi cũng biết kết cuộc của Sát Đế, chỉ có nước chết.

Tiêu Lãng ra mặt, Lăng Đế nhường bước.

Đây là kết luận của đám Trinh sát. Mọi người nâng cao một bậc hiểu biết Tiêu Lãng, cũng càng thêm hưng phấn chờ đợi vụ việc sẽ phát triển như thế nào.

Khóe môi Tiêu Lãng càng cong lên, hét to:

- Lão Lăng nói đúng, sau khi trở về ta sẽ phạt nặng hắn. Con người Sát Đế đúng là không hiểu chuyện. Chẳng phải là mấy ngàn người bị giết sao? Đáng giá động can qua sao? Ấu Trĩ cũng thật là, chỉ bị giết mấy hộ vệ. Cứ xem như các ngươi không dẫn người đến, tùy tiện phái một người báo tin một câu chắc lấy nguyên tắc làm việc của lão Lăng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ đi?

Tiêu Lãng dứt lời, mắt Sát Đế sáng lên. Mắt Âu Dương Ấu Trĩ cong như trăng khuyết. Các Trinh sát mắt sáng rỡ. Quả nhiên Tiêu Lãng đến... Gây chuyện, hắn đã vạch lằn ranh.

Người ra tay ở Câu Trần sơn mạch đều phải... Chết!

Lăng Đế nheo mắt chỉ còn một khe hở, nếu có ai quan sát kỹ sẽ thấy rõ bên trong ẩn chứa tức giận. Vẻ mặt của Lăng Đế không có chút cảm xúc dao động, khôn ngoan làm người ta phải kinh thán.

Lăng Đế dẫn mười mấy người đến thì không khôn như gã, ai nấy mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ tức giận. Sát Đế giết nhiều người như vậy, Lăng Đế không truy cứu, đã nhịn nhiều lắm rồi mà Tiêu Lãng còn bá đạo đến thế, đòi giết tất cả người ra tay?

- Hừ! Hừ!

Mắt Lăng Phi Tiên công tử tóe lửa. Lăng Phi Tiên công tử luôn bất mãn với Tiêu Lãng, tất cả mũi nhọn của thế hệ trẻ đều bị Tiêu Lãng cướp mất. Công tử thiên tài trẻ tuổi đều bị ánh sáng từ Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần vùi lấp. Bây giờ Lăng Phi Tiên công tử còn khó chịu hơn. Lăng Đế không tiện nói chuyện nhưng Lăng Phi Tiên công tử là thanh niên xúc động, không nghĩ nhiều.

Lăng Phi Tiên công tử hừ lạnh một tiếng:

- Lãng công tử, làm người nên nhân hậu chút, sau này mọi người còn gặp mặt làm bạn với nhau.

Lăng Phi Tiên công tử nói chuyện xem như còn mềm mỏng nhưng giọng điệu hơi quái, khá chói tai. Tiêu Lãng nhướng mày, không nói chuyện. Cuồng Nhân Thiên Đế đứng cạnh Tiêu Lãng thì bất mãn, gã là loại người mạnh mẽ, lỗ mãng, lúc này không nghĩ nhiều.

Cuồng Nhân Thiên Đế khó chịu vặt lại:

- Người lớn đang nói chuyện, con nít con nôi xía miệng cái gì? Mất dạy!

Cuồng Nhân Thiên Đế nói hơi nặng lời, tuổi của Tiêu Lãng còn nhỏ hơn Lăng Phi Tiên công tử. Câu cuối chẳng phải là chỉ vào mũi Lăng Đế chửi gã sao? Lần đầu tiên Lăng Đế sắc mặt âm trầm.

Lăng Phi Tiên công tử tức giận quát:

- Cuồng Nhân, ngươi là cái thá gì? ôm đùi Tiêu Lãng là ngon lắm sao? Trước kia ngươi có dám nói chuyện với bổn thiếu gia như vậy không? Bổn thiếu gia nhẹ nhàng phế ngươi như chơi!

Lăng Phi Tiên công tử chửi mắng, Cuồng Nhân Thiên Đế không nhịn được nữa. Sát khí, giận dữ tràn ra từ người Cuồng Nhân Thiên Đế, hai cây búa hai lưỡi to lớn xuất hiện, ngưng tụ thiên lực. Cuồng Nhân Thiên Đế trợn trừng mắt định xông lên.

Cuồng Nhân Thiên Đế gào thét:

- Tiểu tạp chủng, gia ở đây này, ngươi có ngon thì đến phế đi?

Không khí ngoài Phiêu Miểu thành chợt biến nặng nề. Đám người Sát Đế, Vô Ngân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế cũng bắt đầu ngưng tụ thiên lực. Vô Ngân Thiên Đế liều mạng kéo Cuồng Nhân Thiên Đế lại, sợ tên đầu óc đơn giản này gây chiến. Người bên Lăng Đế trừng mắt nhìn, sát khí tuôn trào, đại chiến sắp bùng nổ.

Lăng Đế không lên tiếng, chỉ nheo mắt nhìn Tiêu Lãng phái đối diện, rõ ràng không định nhường bước. Tiêu Lãng cười tủm tỉm, nghiêng người nhìn Cuồng Nhân Thiên Đế mấy lần giả bộ muốn xông lên, Vô Ngân Thiên Đế làm bộ cố gắng giữ lại.

Mặt Tiêu Lãng sa sầm, quát to:

- Ngăn cái gì? Nếu Cuồng Nhân muốn chơi thì cứ để hắn chơi với Lăng Phi Tiên công tử đi! Người Quỷ Vũ Sát quân đoàn cũng đừng cản Sát Đế nữa. Các ngươi đã xúc động không nghe lời như vậy thì ta không gò bó các ngươi. ân oán cá nhân của các ngươi thì tự mình giải quyết. Ta và lão Lăng nhìn các ngươi biểu diễn. Chú ý, đừng gây chết người. Sau khi đánh xong chấm dứt ân oán, sau này mọi người vẫn là bằng hữu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.