Mặc dù thiếu phủ chủ Phiêu Miểu Bá Thiên làm sai chuyện nhưng gã là thiếu phủ chủ, chưa đến ba mươi tuổi đã là đỉnh Nhân Hoàng cảnh, là nhân tuyển có hy vọng đột phá Thiên Đế nhất. Phiêu Miểu Phong sẽ không để thiếu phủ chủ Phiêu Miểu Bá Thiên đứng ra đền mạng.
Phiêu Miểu Phong cực kỳ phẫn uất hét to:
- Số đệ tử bất hiệu còn lại chưa trốn về, lão phu đã sai người đi truy bắt rồi, sau này sẽ có giải thích cho Tiêu đại nhân và Ấu Trĩ tiểu thư. Ấu Trĩ tiểu thư, các ngươi đã giết trăm vạn người rồi, không lẽ Phiêu Miểu phủ giải thích thế này chưa đủ sao? Nếu các ngươi nhất quyết muốn tiếp tục đồ sát thì Phiêu Miểu phủ đành đánh một trận. Tuy Tiêu đại nhân, Âu Dương đại nhân cường đại nhưng đệ tử Phiêu Miểu gia tộc không phải đồ hèn, nguyện dùng cái chết bảo vệ vinh diệu cho Phiêu Miểu gia tộc!
Mấy chục vạn người trên tường thành trì đồng thanh kêu lên:
- Thề sống chết bảo vệ, vĩnh không khuất phục!
thanh âm chấn thiên động địa, trên mặt bọn họ toàn là phẫn uất, ánh sáng trong mắt cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên chuẩn bị liều mình đánh một trận.
Âu Dương Ấu Trĩ lộ vẻ mặt bất nhẫn, nhỏ giọng nói với Sát Đế:
- Sát Đế, hay là bỏ qua đi? Chúng ta giết cũng nhiều rồi, bọn họ thật đáng thương.
Sát Đế gật đầu, nói:
- Ừm!
Sát Đế chắp tay với Âu Dương Ấu Trĩ:
- Ấu Trĩ tiểu thư có tấm lòng lương thiện, nếu đã không so đo thì xin... Mời tiểu thư dời bước sang bên cạnh. ân oán giữa Ấu Trĩ tiểu thư và bọn họ đã kết thúc nhưng... ân oán giữa ta và bọn họ chưa xong!
Sát Đế nói xong đưa mắtn hìn phía trước, nhìn chằm chằm vào Phiêu Miểu Phong.
Sát Đế hét dài:
- Phiêu Miểu Phong, ngươi dùng chiêu đáng thương rất giỏi, Ấu Trĩ tiểu thư đã đồng ý kết thúc ân oán với các ngươi! Nhưng giờ từ từ tính ân oán giữa chúng ta, ngươi đừng chụp mũ chúng ta! Việc này không liên quan gì đến Tiêu đại nhân! Tiêu đại nhân không hề ra lệnh nửa câu, hoàn toàn là hành động cá nhân của ta. Người hôm nay ta mang đến là tộc nhân của ta, không ai là người của Tiêu đại nhân! Chó già Phiêu Miểu kia, năm đó các ngươi giết tộc nhân của ta rất sướng tay mà? Hôm nay đệ tử Sát gia ta trở lại chính là vì báo thù rửa hận, đồ sát toàn bộ Phiêu Miểu gia tộc các ngươi!
Sát Đế dứt lời, toàn trường ngạc nhiên.
Các Trinh sát của vô số gia tộc đứng xung quanh thở phào. Chỉ cần không phải Tiêu Lãng muốn diệt Phiêu Miểu phủ là được, chứng minh hắn không có ý khuếch trương, hoàn toàn là ân oán cá nhân giữa Sát Đế với Phiêu Miểu gia tộc. Vậy thì chuyện hôm nay là việc nhỏ, ít nhất không tác động hai đại thế lực Tiêu Lãng, Lăng Đế khai chiến.
Phiêu Miểu Phong, các đệ tử Phiêu Miểu gia tộc con ngươi co rút.
Nhiều người kinh kêu:
- Người của Sát gia?
Phủ vực hiện tại của Phiêu Miểu gia tộc là mưu đoạt từ Sát gia, bọn họ nhớ rõ điều này. Nhiều lão già, bao gồm Phiêu Miểu Phong năm đó có tham gia đại chiến. Bọn họ cho rằng Sát gia đã bị diệt tộc, không ngờ để lai nhiều dư nghiệt như vậy, còn sinh ra một Thiên Đế. Thiên Đế này là đệ nhất bá chủ ở Băng Tuyết Hải, bây giờ biến thành cận vệ của Tiêu Lãng.
Nhưng tộc nhân của Phiêu Miểu gia tộc thở phào, chỉ cần không phải Tiêu Lãng muốn diệt Phiêu Miểu phủ thì chưa phải là chuyện xấu. Sát Đế có mạnh mấy cũng không bằng Lăng Đế. Muội muội của Phiêu Miểu Phong là mẫu thân của Lăng Đế. Cho dù Lăng Đế không muốn can thiệp nhưng làm sao mẫu thân của gã trơ mắt nhìn ca ca, Phiêu Miểu gia tộc bị diệt tộc?
Phiêu Miểu Phong đá lông nheo, lập tức có người đi báo tin.
Phiêu Miểu Phong lạnh lùng nhìn Sát Đế, nói:
- Người là người của Sát gia? Tốt, tốt! Ngươi cho rằng nhờ cậy Tiêu đại nhân là có thể làm gì thì làm? Ngươi đừng quên chỗ này là tây bắc chứ không phải tây bộ!
Sát Đế ngửa đầu cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
- Ta lại lần nữa nhắc lại một câu, đây là ân oán cá nhân Sát Đế ta, hoàn toàn không liên quan đến Tiêu đại nhân, đừng nhắc tây bắc! Năm đó Sát gia chúng ta một lòng tuân phục Lăng gia, kết cục cuối cùng như thế nào? Các ngươi, Phiêu Miểu gia tộc nhìn trúng phủ vực này có nhiều mạch khoáng, nhờ vào Lăng gia diệt tộc của ta. Hôm nay dù Lăng Đế đến đây thì ta cũng giết! Đệ tử Sát gia, kết trận! Giây phút báo thù cho tộc nhân đã đến rồi, giết!
Một vạn một ngàn đệ tử Sát gia kết hợp thành Thất Mang Tinh chiến trận sau lưng Sát Đế. Thân thể mọi người lấp lánh hồn lực, liên tiếp nhau, truyền lực lượng của mọi người cho Sát Đế.
Vù vù vù vù vù!
Chiến đao trong tay Sát Đế lấp lánh ánh sáng, làm người ta không dám nhìn thẳng. Một đao mang dài hơn mười vạn thước chém tới trước. Đoa mang bắn ra, bốn phương chấn động, hóa thành sóng gợn tầng tầng. Trong khoảnh khắc này thiên địa như biến đổi, khí thế có thể phá hủy mọi thứ, không thể kháng cự bao phủ khắp nơi làm nhiều Trinh sát thấy nghẹt thở.
Phiêu Miểu Phong biến sắc mặt nói:
- Tất cả lui ra!
Phiêu Miểu Phong từng nghe nói sức chiến đấu của Sát Đế khủng bố nhưng không ngờ công kích cường đại như vậy, có thể so với Chí Tôn Thiên Đế. Phiêu Miểu Phong đâu dám ngăn cản, vội hét to, nhanh chóng né sang một bên.
Phiêu Miểu Phong là Thiên Đế, tốc độ rất nhanh nhưng những cường giả Nhân Hoàng cảnh thì chậm hơn nhiều, cộng với trên bầu trời thành trì có quá nhiều người, trong phút chốc ai mà chạy cho kịp?
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Đao mang từ giữa k otủng nặng nề chém xuống, xé nát gần vạn người trên bầu trời thành trì. Đao mang đi qua đâu là tường thành, kiến trúc trong thành trì bị đập nát. Phiêu Miểu thành run lên, các tường thành lắc lư. Vô số kiến trúc trong thành trì sụp đổ, bụi đất bay đầy trời, vang tiếng nổ điếc tai lên chín tầng mây.
Bụi bặm rơi xuống, nhiều người nhìn vào thành trì, đều trợn mắt há hốc mồm, cực kỳ rung động. Phiêu Miểu thành to lớn bị một đao chém thành hai, khe nứt rộng trăm thước, sâu không thấy đáy xuyên qua nam bắc thành trì. Rõ ràng chỗ đao mang đánh xuống đập nát tất cả kiến trúc, võ giả.
Vang lên tiếng hút ngụm khí lạnh liên tiếp. Đệ tử Phiêu Miểu gia tộc kinh khủng nhìn Sát Đế, công kích này bá đạo tuyệt đối ngang ngửa với Chí Tôn Thiên Đế. Bọn họ có thể địch lại nổi không?
Vù vù vù vù vù!
Hơn một vạn người sau lưng Sát Đế lại lấp lánh ánh sáng, từng luồng sáng di chuyển trên thân mọi người cuối cùng tụ tập vào Sát Đế. Chiến đao trong tay Sát Đế lại lấp lánh ánh sáng, báo hiệu đợt công kích tiếp theo sắp bắt đầu.
Phiêu Miểu Phong trừng mắt muốn toét khóe mắt, nhưng lúc này gã không thể thụt lùi.
Phiêu Miểu Phong quát to:
- Giết!
Phiêu Miểu Phong, phủ chủ của Phiêu Miểu thành, cường giả Thiên Đế dẫn đầu lao hướng Sát Đế. Tiêu Đế thành ở giữa không trung thân hình biến ảo, thành hai Phiêu Miểu Phong. Hai Phiêu Miểu Phong lại biến thành bốn, bốn thành tám, cuối cùng hóa thành mấy trăm phân thân lao hướng Sát Đế.
- Tiềm Hành Huyễn Ảnh phân thân thuật!
Đệ tử Phiêu Miểu gia tộc đều biến ảo phân thân theo. Chớp mắt trên bầu trời toàn là người, vốn có mấy chục vạn người giờ đập vào mắt toàn là người với người, cỡ mấy trăm vạn người che lấp bầu trời. Trên thân những người này lấp lánh hồn lực, vô số hồn lực công kích gào thét đánh ra.
Sát Đế chém một luồng đao mang to lớn vào không trung, sau đó quát to:
- Phòng ngự, kết trận!
Hơn một vạn người sau lưng Sát Đế biến trận, một vòng bảo hộ lóe sáng bao bọc tất cả lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nơi đao mang của Sát Đế đi qua, toàn bộ phân thân và chân thân bị nghiền nát, bầu trời đổ mưa máu. Công kích đầy trời của đám người Phiêu Miểu Phong đập vào vòng bảo hộ. Vòng bảo hộ tỏa ánh sáng chói mắt, nhưng... Công kích của nhiều người như vậy vẫn không thể phá vòng bảo hộ được.
- Trốn!
Phiêu Miểu Phong sợ hãi, cứ tiếp tục chiến đấu thì toàn bộ tộc nhân Phiêu Miểu gia tộc sẽ bị Sát Đế giết. Bọn họ không thể công phá vòng bảo hộ của Sát Đế, mỗi lần gã công kích có thể giết mấy ngàn vạn người. Nếu bọn họ không trốn thì là đồ ngốc.
Vù vù vù vù vù!
Lúc này chân trời phương bắc có hơn mười bóng người bay tới, thân hình to lớn đi đằng trước nhất khí thế hùng hổ, cách xa vạn dặm đã tọa áp lực cường đại như tất cả.
Đám người Phiêu Miểu Phong thấy người đến thì tinh thần phấn chấn.
Phiêu Miểu Phong nghẹn ngào hét to:
- Lăng Đế cứu mạng!