Quân Thần Độc Cô Hành vì báo thù cho Tiêu Bất Tử mà Trấn Bắc quân
toàn quân xuất động đại bại Huyết Vương triều, Huyết Hoang thành chôn
mấy chục vạn bộ xương. Chiến Vương triều khao thưởng cho quân sĩ là rất
bình thường, Vân Tử Sam dẫn đội đến cũng bình thường. Nhưng Đông Phương
Hồng Đậu, Nghịch Thương, Trà Mộc, và vô số công tử, tiểu thư của mười
gia tộc đều đến thì rất không bình thường.
Giải thích duy nhất
là... Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu, Nghịch Thương, Trà Mộc, và vô
sốa công tử, tiểu thư của mười gia tộc nghi ngờ Tiêu Lãng ẩn núp tại Bắc Cương.
Nghĩ cũng đúng, Quân Thần Độc Cô Hành là vị vua không
ngai trong Bắc Cương, nơi này có trăm vạn đại quân, ném một Tiêu Lãng
vào như một giọt nước dung nhập vào biển rộng, cho dù các gia tộc phái
hết thám tử ra cũng khó phát hiện.
Vô số công tử, tiểu thư đế đô
từng thấy Tiêu Lãng rất nhiều lần, bọn họ đi theo tiết sử đoàn tiến đến, đi mỗi quân doanh một vòng nói không chừng sẽ phát hiện cái gì.
Tiêu Lãng nghĩ thông mấu chốt sự việc, bật cười. Hôm nay xăm mình rất đúng lúc, xem ra gần đây phải sửa lại thói quen, cử động.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Phương bắc có giai nhân, phương bắc có giai nhân...
Mắt Tiêu Lãng mông lung, trong đầu toàn là Đông Phương Hồng Đậu dáng người nóng bỏng như ma quỷ, dám yêu dám hận.
Chớp mắt lão văn thân sư đã làm xong công việc.
- Tiểu ca, xăm xong rồi.
Tiêu Lãng đứng dậy soi gương đồng, nhếch môi cười. Bây giờ thân pjhận của
Tiêu Lãng là A Lý Sơn tộc nhân, xăm hình quái dị như vậy, phong cách cực kỳ bắt mắt, chắc sẽ không ai liên tưởng một man di và thân phận thật sự của hắn thành một người.
Tiêu Lãng ngồi trong tiệm nửa canh giờ
sau Thiên Tầm mới chậm rãi đi tới, vẻ mặt thỏa mãn. Thiên Tầm mới vào
cửa đã thấy hoa đào rực rỡ trên đỉnh đầu Tiêu Lãng, sợ hãi run bắn người như gặp quỷ.
Tiêu Lãng đứng dậy cười nói:
- Yêu Kê đại ca, sức chiến đấu không tệ, hơn nửa canh giờ mới xong.
Tiêu Lãng thản nhiên không có vẻ gì cục xúc, dù sao hắn không thấy được.
Mỗi nam nhân đều không cam lòng tỏ ra yếu thế về mặt này.
Thiên Tầm đắc ý nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Tạm được. Yêu Kê ta không có bản lĩnh gì khác, về mặt này thì hơi mạnh một chút...
Thiên Tầm nhìn đóa hoa đào trên đầu Tiêu Lãng, nhăn nhó nói:
- Thế này có hơi hấp dẫn chú ý quá không?
Tiêu Lãng cười không đáp, ngược lại tiếp tục khen ngợi sức chiến đấu của Thiên Tầm:
- Ừm! Không tệ, không tệ. Ngươi nói đi lâu tử thành nam đúng không? Chỗ
này là thành đông, ngươi đi rồi về còn phải tìm ta, cần ít nhất nửa canh giờ đi? Cộng với ngươi tìm lâu tử,vào cửa uống trà, nói chuyện với tú
bà lại tìm cô nương cũng cần một lúc đi? Ngươi vào phòng, chờ cô nương
tới cửa, mắt đi mày lại, hôn môi gì đó rồi còn phải cởi y phục. Thực ra
ngươi đi nửa canh giờ, ưm... Sức chiến đấu của Yêu Kê đại ca đúng là
mạnh thật.
Thiên Tầm trợn to mắt nói:
- A...
Thiên Tầm làm vẻ mặt không dám tin, xấu hổ. Tiêu Lãng làm bài toán không sai, Thiên Tầm mới nhúc nhích có hai cái...
Chờ hai tên binh sĩ xăm mình xong, Thiên Tầm vắt óc hỏi:
- Yêu Tà, ta nên xăm cái gì? Ta không muốn xăm hoa...
Tiêu Lãng nhếch môi cười, nói với lão văn thân sư:
- Xăm con gà rừng cho đại ca của ta, cũng ở trên đầu, màu hồng!
….. …. …. …. …..
Thanh Y thành rất náo nhiệt.
Thanh Y thành là đệ nhất đại thành Bắc Cương, nơi này trú đóng ba mươi vạn
đại quân mạnh nhất Chiến Vương triều. Có gần trăm vạn dân chúng trong
thành, cơ hồ các đại gia tộc trong Chiến Vương triều đều có cứ điểm tại
Thanh Y thành, bởi vì giữa Chiến Vương triều và Huyết Vương triều lưu
thông hàng hóa phải trải qua Thanh Y thành. Không nói đến điều đó, chỉ
nói trăm vạn đại quân Bắc Cương một ngày tiêu hao biết bao nhiêu đồ?
Gần đây sử tiết đoàn đặc phái của hoàn thất muốn đến Bắc Cương khao thưởng
binh sĩ, Thanh Y thành càng vô cùng náo nhiệt. Vô số thương nhân vận
chuyển nhiều hàng hóa, tập hợp một đống đặc sản Bắc Cương, Huyết Vương
triều. Chỉ chờ các công tử, tiểu thư của đế đô giàu có đến để hốt một
mẻ.
Quân Thần phủ!
Quân Thần phủ không lớn, rất trang nhã, đặt ở thành bắc. Đây là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất Bắc Cương,
vài dặm gần Quân Thần phủ đều giới nghiêm, một con chuột cũng đừng mơ
lẻn vào.
Trong thư phòng đặt nhiều sách cổ, một nam nhân trung niên mỹ nam tử bạch y
thắng tuyết đứng bên khung cửa sổ, tay cầm một quyển sách cổ thong dong
đọc.
Đoạn thời gian Quân Thần Độc Cô Hành đi đế đô, Bắc Cương
thiếu chút lộn xộn , thêm vào nhiều quân vụ, mấy vị thượng tướng quân
sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Sau khi Quân Thần Độc Cô Hành trở
về cực kỳ nhàn nhã, không có quân vụ phải xử lý, cả ngày ở trong Quân
Thần phủ nhàn nhã uống trà, đọc sách.
Cực kỳ quái dị là nguyên
Bắc Cương ổn định lại, quân vụ mà các vị tướng quân thấy hóc búa cũng
biến đơn giản. Nam nhân không có chút võ lực này dường như có ma lực kỳ
diệu, tựa như Định Hải Thần Châm, chỉ cần có Đông Phương gia thì Bắc
Cương vĩnh viễn sẽ không loạn.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng
đen như u linh bay ra, tốc độ nhanh khủng khiếp. Quân Thần Độc Cô Hành
không chút phản ứng, thậm chí không liếc mắt cái nào.
Thanh Minh đứng sau lưng Quân Thần Độc Cô Hành, mở miệng nói:
- Thiếu sử, hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm vào phủ tướng quân Long Nha,
đi chỗ trnưg binh đụng phải Long Nha Phỉ Nhi, bị nhìn trúng, chiêu vào
Hồng Y Vệ làm Trinh sát.
- Long Nha Phỉ Nhi? Hồng Y Vệ?
Quân Thần Độc Cô Hành kinh ngạc ngước mắt lên, cảm thấy có chút buồn cười.
Quân Thần Độc Cô Hành cười gật đầu, nói:
- Đã biết.
Mắt Thanh Minh giấu trong khôi giáp chớp lóe, tiếp tục bảo:
- Vân Tử Sam dẫn đoàn đã đến Vu Sơn thành, ba ngày sau sẽ đến Thanh Y thành.
- Ta đã sớm biết rồi.
Quân Thần Độc Cô Hành xoay người, trong mắt như hiểu rõ tất cả.
Quân Thần Độc Cô Hành cười nhìn Thanh Minh, hỏi:
- Ngươi đang lo lắng cho Tiêu Lãng?
- Thiếu sử!
Thanh Minh đã nhìn quen chủ tử của mình cơ trí như yêu nghiệt.
Thanh Minh ngần ngừ giây lát nói:
- Tất cả các công tử, tiểu thư của đế đô đều đến Bắc Cương, chắc chắn là
vì tìm kiếm Tiêu Lãng. Lấy tính cách kiệt ngạo bất thuần của Tiêu Lãng,
phong cách hành động đơn độc, rất có khả năng bị các công tử, tiểu thư
của đế đô nhìn ra sơ hở. Có cần phái người đi nhắc nhở một chút không?
Quân Thần Độc Cô Hành lắc đầu, nói:
- Không cần, hao phí hai viên Dịch Dung đan thánh phẩm của Ẩn đế, nếu hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm lộ thân phận thì là đồ ngu, ở lại Bắc Cương
cũng không có ý nghĩa gì.
- A...
Mắt Thanh Minh chớp lóe như có điều suy nghĩ.
Quân Thần Độc Cô Hành bỗng cười nói:
- Trừ công tử của Tiêu gia, Tả gia ra còn lại đều đến? Ha ha ha ha ha ha! Thám tử báo hai vị hoàng tử cao nhất Huyết Vương triều, và ba thiên tài tuyệt thế mới qua lễ thành nhân, sắp đến Bắc Cương? Một đám sư tử con
đều muốn tranh làm vua muôn thú, ai sẽ là vua thế hệ trẻ? Vậy phải xem
ai có bản lĩnh lớn! Bắc Cương trong một, hai năm này sẽ rất náo nhiệt,
rất thú vị.
Thanh Minh ngây ra, hỏi:
- Vậy chẳng phải là Tiêu Lãng càng nguy hiểm hơn sao?
Quân Thần Độc Cô Hành kinh ngạc nhìn Thanh Minh, hỏi:
- Thanh Minh, tại sao ngươi để ý Tiêu Lãng như vậy?
Thế này không giống phong cách bình thường của Thanh Minh.
Thanh Minh im lặng một lúc, nói:
- Hắn rất giống hồi ta còn trẻ.
Quân Thần Độc Cô Hành buồn cười, mắt xuyên qua song cửa sổ nhìn bầu trời bao la.
Quân Thần Độc Cô Hành lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi thật sự thích hài tử này thì đừng che chở hắn mà nên buông
tay. Một con thương ưng chỉ khi bay một mình mới lao vút lên trời xanh.
Trên người Tiêu Lãng có yêu khí, tức là ma tính mà Ẩn đế nói, cho nên
chúng ta không chỉ không thể che chở hắn, ngược lại phải kích thích Tiêu Lãng phóng ma tính, yêu khí ra. Nếu không thì áp lực lâu dài Tiêu Lãng
sẽ thật sự nhập ma