Yêu Giả Vi Vương

Chương 6: Q.5 - Chương 6: Bắc Minh




- Đúng rồi!

Tiêu Lãng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Dường như Mộc Sơn Quỷ từng nói, nam tử đầu trọc mặc giáp trắng kia tu luyện chính là thiên đạo linh hồn? Thực lực còn tương đương với đại đế? Đại đế cụ thể mạnh tới mức nào Tiêu Lãng không biết, chỉ có điều giờ phút này hắn xác định được, toàn bộ thiên hạ người duy nhất có thể cứu được Độc Cô Hành sợ là chỉ có Mê Thần Cung.

Hắn phải đi Mê Thần Cung. Cho dù bọn họ đã hoàn trả ân tình, không tiếp tục để ý tới mình, Tiêu Lãng cũng quyết định mặt dày mày dạn đi cầu xin bọn họ. Chẳng qua mình nợ bọn họ món nợ một ân tình, mười ân tình. Tuy rằng ân tình của mình không đáng tiền, nhưng có một chút cơ hội Tiêu Lãng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

- Mộc gia gia, núi Khuynh Thành ở đâu?

Tiêu Lãng nhớ tới lời nam tử đầu trọc mặc giáp trắng nói, ánh mắt nhìn Mộc Sơn Quỷ hỏi dò. Trong bản địa đồ Thiên Châu lớn như vậy, hắn đã tìm rất nhiều lần, vẫn không có bất kỳ tin tức nào liên quan với núi Khuynh Thành.

Mộc Sơn Quỷ khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía bắc nói:

- Bắc Minh!

- Bắc Minh?

Tiêu Lãng bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chẳng trách mình không tìm được núi Khuynh Thành. Nó vốn căn bản không ở Thiên Châu. Bắc Minh giống như Đông Vực đều có vô số vực diện. Cũng không biết núi Khuynh Thành này ở trong vực diện nào?

Mộc Sơn Quỷ đưa ra đáp án, đồng thời căn dặn:

- Phía bắc Thiên Châu là phạm vi thế lực của Ma gia. Tuy rằng cường giả Thiên Đế của Ma gia không dám làm gì, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận chút. Trong vực diện Bắc Minh có rất nhiều chủng tộc kỳ lạ. Bắc Minh bên kia có mấy cái linh mạch cực lớn, cho nên trong vực diện Bắc Minh có một ít cường giả Thiên Đế và cường giả có thần thông kỳ lạ. Núi Khuynh Thành trong một vực diện lớn siêu cấp ở cực bắc của Bắc Minh. Ngươi cứ đi lên hướng bắc, tùy tiện hỏi thăm có thể biết được! Gần đây Thần Khải phủ có chút chuyện, bằng không gia gia sẽ đi cùng ngươi một chuyến!

- Cảm ơn Mộc gia gia, ngài không phải nói Thiên Châu không có cường giả Thiên Đế nào dám đối phó với ta sao? Ha ha... Võ giả Nhân Hoàng, tiểu tử vẫn có thể ứng phó được. Ngài yên tâm đi!

Tiêu Lãng cảm kích nói, trong lòng lại không để ý lắm. Nói vậy, cường giả Thiên Đế đều đã nhận được tin tức, không người nào dám động vào hắn. Còn cường giả Nhân Hoàng? Giờ phút này Thảo Đằng lại tiến hóa, năng lực cắn nuốt trở nên mạnh mẽ. Bao nhiêu cường giả Nhân Hoàng đến thì sẽ chết bấy nhiêu. Lại nói nữa, hắn còn có Vô Tình Kiếm, cùng với thần thông bay vượt qua hư không. Đi Bắc Minh một chuyến có thể gặp nguy hiểm gì?

Mộc Sơn Quỷ gật đầu. Mê Thần Cung ở ngay Bắc Minh. Tiêu Lãng đi tới Bắc Minh, cho dù Mê Thần Cung không giúp đỡ, hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Mộc Sơn Quỷ trầm ngâm một lát, đột nhiên mở miệng nói:

- Tiêu Lãng, lần này Tiểu Đao không đi cùng với ngươi được. Chuyện của Thần Khải phủ ngươi cũng biết một chút. Lão phu muốn cho hắn ở lại Thần Khải phủ rèn luyện kinh nghiệm, mặt khác bế quan một thời gian. Đúng rồi... Ngươi có thể để cho đám oa nhi Hồng Đậu ở lại đây, chờ ngươi trở lại. Dù sao Bắc Minh vạn tộc san sát, còn có một vài chủng tộc tà ác. Thật ra ngươi không có nguy hiểm, nhưng nếu các nàng theo vạn nhất xảy ra một vài chuyện thì phiền toái. Hơn nữa một mình ngươi đi, có thể đi nhanh về nhanh.

Tiêu Lãng ngẩn ra, suy nghĩ cẩn thận lại một hồi, cũng cảm thấy để Hồng Đậu, Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y ở lại núi Thần Khải là biện pháp tốt nhất. Không cần nghi ngờ về sự an toàn của núi Thần Khải. Có Tiểu Đao Tiểu Yêu ở đây, các nàng cũng sẽ không cô đơn. Núi Khuynh Thành tại cực bắc. Bơi này cách phía nam Thiên Châu, không biết bao xa. Lặn lội đường xa lại không phải đi du lịch, dẫn theo các nàng thực sự không tiện.

Tiêu Lãng gật đầu, cảm ơn một hồi, sau đó hỏi một vấn đề hắn vốn đã nghi hoặc rất lâu:

- Mộc gia gia, lực nguyền rủa trong Loan Luân Hải, người của Mê Thần cung cũng không có cách nào phá giải sao?

Hải thú không ngừng bạo động, mỗi lần bạo động đều mang đi vô số mạng người. Như vậy vẫn có thiên hòa. Mê Thần Cung đã cường đại như vậy, bản thân là nhân loại luận về tình nghĩa đồng đội, bọn họ làm sao có khả năng khoanh tay đứng nhìn?

Ánh mắt Mộc Sơn Quỷ buồn bã, thở dài một hơi nói:

- Một năm trước, lão phu tự mình đi núi Khuynh Thành một chuyến, cũng đi Diệt Hồn Điện, muốn tìm sự giúp đỡ của bọn họ. Nhưng đáng tiếc bọn họ một người cũng không thấy mặt. Người của Mê Thần Cung tốt xấu còn nói một câu, không tham dự vào chuyện nội bộ của Thiên Châu. Diệt Hồn Điện lại trực tiếp cho một chữ... cút!

- Ừm?

Mắt Tiêu Lãng lạnh lẽo. Diệt Hồn Điện lại bá đạo vô tình như vậy sao? Trong lòng hắn bắt đầu kinh ngạc nghi ngờ. Hai phe thế lực có thực lực cường đại như vậy, vì sao không một thế lực nào thống nhất Thiên Châu? Cả hai đều không quan tâm tới sống chết của người Thiên Châu? Cả hai đều tách ra khỏi đời sống bên ngoài. Vậy bọn họ theo đuổi cái gì?

Tiêu Lãng nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra. Mộc Sơn Quỷ cũng không nói gì nữa, Tiêu Lãng chỉ có thể xấu hổ rời đi, chuẩn bị sắp xếp.

Nhờ thị nữ dẫn dắt, Tiêu Lãng đi tới trong một sân viện, tìm được đám người Tiểu Đao, Hồng Đậu, Mộc Tiểu Yêu, Liễu Nhã đang tụ tập cùng một chỗ. Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, lập tức nhìn thấy vẻ khẩn trương trong mắt Tiêu Thanh Y, hắn vội nói:

- Cô cô, chuyện của nghĩa phụ có chút khó khăn. Có lẽ ta cần phải đi xa một chuyến!

- Đi xa? Một mình sao? Đi bao xa?

Tiêu Thanh Y lập tức phản ứng lại. Ánh mắt đám người Hồng Đậu cũng bị thu hút qua. Nhưng Tiểu Đao lập tức lẩm bẩm nói:

- Ca, ta đi cùng với ca!

- Rất xa. Ta muốn đi Mê Thần Cung một chuyến. Mê Thần Cung ở trong một vực diện tại Bắc Minh. Nhưng ta một đường truyền tống đi, qua lại cũng mất mấy tháng đi!

Tiêu Lãng cố gắng khiến giọng điệu của mình thoải mái một vài, trên mặt tỏ ra tự tin nói:

- Hẳn là Tiểu Đao và Tiểu Yêu đã biết về Mê Thần Cung, hết sức thần bí, vô cùng cường đại. Thậm chí bọn họ tùy tiện cho một người đi ra, đã có thể nhất thống Thiên Châu. Cho nên lần này nghĩa phụ có hi vọng phục sinh vô cùng lớn. Lần này ta không dẫn theo mọi người đi tới đó được. Mọi người ở lại Thần Khải phủ đi. Bởi vì ta đi một mình sẽ nhanh hơn. Hơn nữa ta đi nhờ Mê Thần Cung làm việc, các ngươi đi tới cũng không dễ.

Ánh mắt ba người Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Thanh Y. Liễu Nhã trở nên ảm đạm. Bởi vì lời Tiêu Lãng nói chính là sự thật. Ba người các nàng đi tới thực sự không đúng lúc. Tiểu Đao vẫn muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Lãng lườm hắn một cái nói:

- Tiểu Đao, gần đây Thần Khải phủ gặp phải đại nạn. Ngươi tốt nhất nỗ lực tu luyện, trợ giúp thêm cho gia tộc các ngươi một chút đi. Yên tâm... Nếu như cơ hội, ta sẽ nhắc với cung chủ Mê Thần Cung về chuyện bên này, xem thử có đường sống vẹn toàn nào hay không!

Nhìn thấy trong ánh mắt ba người Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y, Liễu Nhã mơ hồ có vẻ lo lắng, Tiêu Lãng trấn an nói:

- Các ngươi yên tâm đi. Bắc Minh giống như Đông Vực, đều là một vài vực diện nhỏ. Hiện tại Thiên Châu không có Thiên Đế nào dám đối phó với ta. Võ giả Nhân Hoàng đến bao nhiêu chết bấy nhiêu. Hơn nữa ta có Vô Tình Kiếm và bay vượt qua hư không, cho dù cường giả Thiên Đế muốn tổn thương ta cũng khó!

Tiêu Lãng đã quyết định, hơn nữa chuyện đã nói như vậy, mọi người cũng không có gì phản đối.

Hồng Đậu muốn về Thần Hồn Phủ, bởi vì đám người Đông Phương Bạch trước sau gì cũng sẽ từ đại lục Thần Hồn truyền tống tới đây, cần phải thu xếp cho bọn họ. Nhưng Tiêu Lãng không yên lòng. Hắn nghĩ lấy tốc độ của mình một đường truyền tống, sử dụng chiến xa chí tôn, hẳn là mấy tháng đã có thể trở về, nên vẫn để mọi người ở lại núi Thần Khải.

Sau khi bàn bạc một hồi, Tiêu Lãng quyết định năm ngày sau sẽ đi. Đi sớm có thể về sớm. Hắn cần một đường truyền tống đi phía bắc có thể đi ngang qua Thần Hồn Phủ. Đến lúc đó hắn sẽ cùng Trà Mộc sắp xếp công việc một chút, rồi mới đi thẳng đến Bắc Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.