Hàn Liễu đoán được chút ít. Có lẽ Tiêu Lãng rời khỏi rừng rậm không xa, nhưng mới đầu gã không dám lộ chuyện hắn cho nhiều Hắc Huyết Thạch. Nhóm Hàn gia chỉ có sáu người, nếu bị người chú ý thì bị nuốt lúc nào cũng không hay, về sau Hàn Liễu càng không dám nói ra. Long Kỵ công tử đang nổi nóng, sẽ xé xác Hàn Liễu ra.
Hàn Liễu dặn mấy người Hàn gia là tuyệt đối đừng hé lộ. Giờ phút này, Hàn Liễu nhìn vực sâu không đáy đen nhánh trước mặt, co rụt ra sau. Tiêu Lãng không có ở bên trong, Long Kỵ công tử nổi điên muốn đi xuống dưới tìm hắn nhưng Hàn Liễu không muốn chịu chết theo.
Càng nghĩ cái gì là thứ đó đến. Hàn Liễu không nhúc nhích thì thôi, hành động khiến Long Kỵ công tử chú ý.
Long Kỵ công tử lạnh lùng liếc qua, chỉ vào Hàn Liễu, nói:
- Ngươi, lại đây! Mang theo đệ tử gia tộc các ngươi xuống dưới tra xét, nếu phát hiện Tiêu Lãng ở bên dưới thì ta sẽ cho thêm một ức Tử Thánh Thạch!
Mặt Hàn Liễu mếu như cha chết, ủ rũ lết ra.
Hàn Liễu nói:
- Long Kỵ công tử, có lẽ Tiêu Lãng không ở bên dưới, ta đi xuống thì chết chắc. Lại nói ta xuống rồi làm sao lên?
Mắt Long Kỵ công tử lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi có gì bảo đảm là Tiêu Lãng không ở bên dưới?
Long Kỵ công tử thấy mắt Hàn Liễu liên tục chớp lóe thì càng ghét hơn, phất tay nói:
- Ngươi yên tâm đi, chúng ta có long cân đằng, ta sẽ cho người cột vào người các ngươi. Chúng ta có nhiều người như vậy ngươi còn sợ không kéo được sáu ngươi lên sao? Đừng nói nhiều, không đi xuống thì các ngươi tự tưởng tượng hậu quả đi.
Dường như Tu Kiếm không thích Hàn Liễu, mất kiên nhẫn nói:
- Đi xuống dò đường, có tình huống lập tức báo lên, nếu lập công thì các ngươi sẽ được lợi.
Hàn Liễu nhìn mấy đại nhân vật đầy sát khí, gã khóc không ra nước mắt. Hàn Liễu không dám nói nhiều vì sát ý rõ rệt trong mắt Long Kỵ công tử, gã dám không đồng ý thì chết ngay.
Người Long gia lấy ra long cân đằng từ không gian giới chỉ, bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Sáu người Hàn gia cột long cân đằng vào người, năng lượng vờn quanh, nắm chắc thần binh, cắn răng từ từ tuột xuống.
- Công tử!
Không lâu sau, cường giả Long gia cầm long cân đằng biến sắc mặt.
Một trưởng lão hét lên:
- Công tử, lực hút trong vực sâu không đáy mạnh hơn bên ngoài gấp trăm lần!
- A?
Long Kỵ công tử, Tu Kiếm, công tử Phó gia, một đám hậu đại Chí Cao Thần liếc nhau, mắt sáng ngời. Không lẽ trọng lực lớn trong Quỷ Tà vực diện thật sự do vực sâu không đáy ảnh hưởng? Bên dưới có trọng bảo sao?
Vù vù vù vù vù!
Bỗng nhiên...
Sáu dây long cân đằng lắc lư, đó là tín hiệu kéo lên trước đó đã ước định với Hàn Liễu.
Long Kỵ công tử trầm ngâm một lúc, hét to:
- Dốc sức kéo người lên!
- A...
Ba trưởng lão kéo dây thừng lảo đảo suýt té xuống đất. Mọi người biến sắc mặt, năng lượng vờn quanh như gặp đại địch.
Trọng lực trên sợi dây biến mất, chỉ có một kết cuộc, người cột dây đã chết, bị giết rồi rơi xuống hoặc là dây thừng đứt giữa chừng.
Vù vù vù vù vù!
Tiếp theo lại có hai dây thừng hai trưởng lão nắm buông lỏng, lại có hai người chết. Lệnh bài tuyền tấn trong tay Long Kỵ công tử sáng lên. Long Kỵ công tử quét qua, mừng như điên.
Long Kỵ công tử quát to:
- Ha ha ha ha ha ha! Quả nhiên lão tổ tông đoán không sai, nơi này không phải tự nhiên hình thành trọng lực mà bởi vì trong đó có một con hoang thú cường đại, Bệ Ngạn thú!
- Bệ Ngạn thú?
Tu Kiếm, công tử của Phó gia liếc nhau, mờ mịt rồi con ngươi co rút.
Tu Kiếm kinh kêu:
- Hoang thú trong truyền thuyết thật sự tồn tại?
Luyến Đông, công tử của Luyến gia nghi ngờ nói:
- Long Kỵ, ngươi khẳng định là Bệ Ngạn thú sao? Võ giả ngươi phái xuống làm sao biết được? Người bình thường không thể nào biết thứ này.
Võ giả toàn trường trừ hậu đại Chí Cao Thần ra đều vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên chưa từng nghe nói về hoang thú này.
Long Kỵ công tử không trả lời, trầm ngâm, mắt chớp lóe liên tục.
Nửa ngày sau Long Kỵ công tử truyền âm cho mấy công tử:
- Mặc kệ có phải là Bệ Ngạn thú hay không thì ta muốn hoang thú này. Các ngươi giúp ta tọa trấn được không? Ta có được hoang thú này sẽ cho mỗi nhà các ngươi thêm hai ức Tử Thánh Thạch.
Long Kỵ công tử nói như vậy chắc chắn mọi người không đồng ý, nếu là Bệ Ngạn thú trong truyền thuyết thì bọn họ lỗ to.
Sự thật là mọi người không biết Bệ Ngạn thú có tác dụng gì nhưng bọn họ từng nghe một tin đồn, năm xưa Long Ngạo Chí Cao Thần luyện hóa Bệ Ngạn thú nên mới từ tiền kỳ Thiên Tôn trực tiếp đột phá đỉnh Thiên Tôn, cuối cùng là vấn đỉnh Chí Cao Thần.
Người được các gia tộc Chí Cao Thần phái ra không ai ngu, nếu không thì làm gia tộc mất mặt rồi. Thế nên mọi người không lên tiếng mà âm thầm truyền tin cho võ giả Thiên Tôn của gia tộc ở bên ngoài, hỏi thăm.
Hoang thú có thể khiến tiền kỳ Thiên Tôn đột phá đến đỉnh Thiên Tôn thì giá trị quý hơn Linh Manh Điểu gấp trăm lần. Nếu Bệ Ngạn thú thật sự như trong truyền thuyết thì không thể đánh giá hết giá trị của nó.
Long Kỵ công tử sốt ruột, chỉ có gã là biết giá trị của Bệ Ngạn thú nhất. Nhưng trong Quỷ Tà vực diện có cấm chế thiên nhiên, nếu Thiên Tôn hay Chí Cao Thần miễn cưỡng đi vào thì Quỷ Tà vực diện lập tức sụp đổ, mọi người và Bệ Ngạn thú sẽ bị không gian vặn vẹo nghiền nát.
Mắt Long Kỵ công tử chớp lóe, cắn răng nói:
- Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, ta không có chút nắm chắc có thể giết con hoang thú này. Lại nói nếu gây lớn chuyện ra bị bên Ma Vực, Yêu Vực biết thì mọi người không lấy được một cọng lông. Cho mỗi nhà các ngươi hai mươi ức Tử Thánh Thạch thêm vào Long Kỵ ta thiếu các ngươi một nhân tình, như thế nào?
Mọi người vẫn không lên tiếng nhưng lệnh bài truyền tấn nhanh chóng lóe sáng, cả đám phớt lờ Long Kỵ công tử, tiếp tục liên lạc thông tin.
Hàn Liễu là người duy nhất còn sống nhanh chóng được kéo lên, mắt gã lồi ra.
Hàn Liễu kinh khủng hét to:
- Hoang thú quỷ diện, bên dưới có một con hoang thủ mình rồng mặt quỷ rất khủng bố! Mắt nó lóe ánh sáng là chúng ta bị chết năm người, quá khủng bố...
Vù vù vù vù vù!
Hàn Liễu muốn nói gì thêm nhưng thần binh Chí Cao Thần trong tay Long Kỵ công tử chợt lóe, thân thể gã nổ tung. Vốn thực lực của Hàn Liễu là đỉnh Thần Tổ nhưng mới rồi bị hù sợ, lại bị Long Kỵ công tử tập kích nên bị giết trong một nhát.
- Mình rồng mặt quỷ, quả nhiên là Bệ Ngạn thú trong truyền thuyết.
Mắt đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Luyến Đông tỏa sáng rực rỡ. Long Kỵ công tử sắc mặt âm trầm, không thể đè ép chuyện này được nữa. Long Kỵ công tử buộc phải báo tin cho Long Ngạo Chí Cao Thần ngay, việc lớn như vậy cần báo lên trên, nếu không thì chờ Ma Vực, Yêu Vực phản ứng lại, chưa chắc Bệ Ngạn thú thuộc về Thần Vực.
Sự việc nhanh chóng truyền tin về Thần Vực, Thần Vực bạo động.
Bảy Chí Cao Thần tụ tập tại Tình Ca thành bàn bạc, chỉ nửa canh giờ sau ra quyết định. Tu La Chí Cao Thần cố ý báo tin cho Mộc Long Thiên Tôn, mặc kệ ai có được Bệ Ngạn thú nhưng phải là người Thần Vực.
Vù vù vù vù vù!
Bảy Chí Cao Thần cùng ra lệnh, vô số Thiên Tôn hành động. Đám người Hiên Viên Thiên Tôn, lão tổ tông Hoàn Nhan gia cũng nhích người, tập thể đi xa Tinh Hải Hỗn Loạn.
Hình Thiên phát ra Hình Thiên lệnh bài, bảy Tinh Quân xông hướng Quỷ Tà vực diện. Cùng lúc đó, Hình Thiên Tinh Quân thông báo với Ma Vực, Yêu Vực là trong khoảng thời gian này bất cứ võ giả của Ma Vực, Yêu Vực nào đều không được tiến vào Tinh Hải Hỗn Loạn, nếu không sẽ là kẻ thù của Hình Thiên Tinh Quân.
Một nửa cường giả Thần Vực hành động, mục tiêu là bắt lấy Bệ Ngạn thú.