Muốn trên người có ma khí thì phải tu luyện công pháp Ma Vực, mà công pháp Ma Vực gần như toàn là cướp năng lượng của người khác, thậm chí là nuốt sống đối phương. Tu luyện loại công pháp này kết quả sẽ là người không ra người, quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không có nhân tính, chẳng khác gì dã thú, ác ma.
Tiêu Lãng có thể bắt một, hai võ giả của Ma Vực rồi tra hỏi lấy công pháp Ma Vực, sau đó tu luyện, một đường cắn nuốt, giết võ giả của Ma Vực. Cứ tiếp tục như thế thì người Tiêu Lãng sẽ có ma khí, nếu may mắn không bị giết thì có thể lẩn ra ngoài Ma Vực.
Nhưng mà... Tiêu Lãng sẽ làm như vậy sao?
Tất nhiên là không!
Lúc trước tại Thiên Châu, bởi vì Vô Tình kiếm mà Tiêu Lãng biến thành máu lạnh vô tình, hắn đã thà từ bỏ thanh kiếm kia cũng không muốn tu luyện vô tình thiên đạo. Thế nên bây giờ kêu Tiêu Lãng biến thành võ giả của Ma Vực giống dã thú, ác ma thì hắn thà chết còn hơn.
Vậy là Tiêu Lãng chỉ có một con đường, gố gắng tăng cao thực lực, trước khi võ giả của Ma Vực phát hiện ra hắn khiến thực lực tổng hợp lên đến Thiên Tôn thì mới có một phần vạn cơ hội giết ra Ma Vực.
Thế nên Tiêu Lãng giết võ giả Thần Quân cảnh của Ma Vực xong không dám đi lung tung mà tiếp tục tu luyện. Vẫn không có thu hoạch gì từ bức thế giới diễn hóa, nhưng Tiêu Lãng cảm ngộ được chút ít Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ, điều này khiến hắn rất hưng phấn. Dù sao cảm ngộ lâu như vậy, rốt cuộc xóa tan đám mây thấy trời xanh, Tiêu Lãng càng tích cực cảm ngộ hơn.
- Ưm, trong Mạch Lạc Đồ này có mấy đại trận pháp, chắc đều có thể cảm ngộ, bây giờ phải xem có thể dung hội quán thông, vận dụng được không. Tuy so sánh kinh mạch con người và Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ thì đơn giản hơn nhiều nhưng khi vận dụng chắc có thể tăng sức chiến đấu gấp mấy lần.
Tiêu Lãng gật gù, lại tiến vào trạng thái hồn du, chìm đắm vào cảm ngộ. Tiêu Lãng cảm ngộ mấy trận pháp trong Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ, mấy tụ năng, trữ năng, cộng chấn trận pháp siêu manh, nếu có thể vận dụng những trận pháp này vào thân thể mình thì sức chiến đấu rất khủng bố.
Mấy ngày sau, Tiêu Lãng lại bị quấy rầy tu luyện, bởi vì có bảy, tám võ giả của Ma Vực đi qua nhưng đều là cấp thấp. Khi ma khí xẹt qua, Tiêu Lãng không thể tránh khỏi bị phát hiện, đành ra tay giết hết nhóm người.
Tiêu Lãng thật xui, không mấy ngày sau có một, hai võ giả của Ma Vực đi qua. Võ giả của Ma Vực như u linh đi lung tung tìm con mồi, may là trong khoảng thời gian này võ giả của Ma Vực đi ngang qua không mạnh gì mấy, mạnh nhất chỉ cỡ tiền kỳ Thần Tổ cảnh. Hiện tại linh hồn của Tiêu Lãng rất mạnh, Toan Nghê Sát có uy lực cực lớn, mỗi lần đều giết chết trước khi kẻ địch kịp phản ứng.
Sau khi Tiêu Lãng giết võ giả của Ma Vực thì tiếp tục tu luyện, không dám chạy tung lung, tham ngộ Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ. Hai tháng sau, rốt cuộc Tiêu Lãng hoàn toàn hiểu trận pháp kia nhưng vẫn không biết nên vận dụng trên người như thế nào.
Học lý luận rồi bây giờ cần thực tiễn. Có nhiều lý luận có lẽ đúng nhưng dùng trên người của mình thì sẽ sai, và có thể vừa học vừa làm hay không là vấn đề lớn.
Vù vù vù vù vù!
Phương xa có một võ giả của Ma Vực bay tới, ma khí ngút trời chưa đến gần liền bị Tiêu Lãng cảm ứng được. Tiêu Lãng bỗng mở mắt ra, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, đầy sát khí.
Đây là một Thần Tổ cảnh Ma Vực, còn là hậu kỳ Thần Tổ cảnh, đó sẽ là kẻ địch mạnh nhất Tiêu Lãng gặp trong Ma Vực. Tiêu Lãng có nắm chắc giết hậu kỳ Thần Tổ cảnh nhưng vấn đề là hắn không tự tin giết ngay một chiêu. Nếu để võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực bỏ trốn thì sẽ gây ra mầm họa to lớn.
Tiêu Lãng thu lại hơi thở, thần thức không tra xét nữa, tiến vào trạng thái hồn du cảm ứng không gian dao động, phán đoán võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực cách mình bao xa.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng chợt lao ra khỏi sơn động, bởi vì võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực tăng tốc xông về hướng này chứng minh đối phương đã phát hiện ra hắn. Thần thức của Tiêu Lãng mới tỏa định võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực ở giữa không trung thì thấy vô số khói đen hóa thành mấy vạn mũi tên xẹt qua, uy thế như muốn đập nát sơn mạch xung quanh.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng không công kích mà xoay người chạy trốn, nhưng tốc độ giảm dần, năng lượng vòng quanh ngoài người hình thành vòng bảo hộ, ngăn cản mũi tên khói đen công kích.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vô số tên khói bắn trúng vòng bảo hộ của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng cảm ứng, thầm giật mình. Bởi vì tên khói giống như khói độc của Độc Long, có thể ăn mòn năng lượng vòng bảo hộ của Tiêu Lãng, may mắn nó không có độc.
- Võ giả của Thần Vực? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi muốn trốn?
Võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực như con diều hâu lao qua, khói đen bắn lung tung hóa thành ngàn vạn tên khói thi nhau cắm vào người Tiêu Lãng. Đương nhiên có rất nhiều tên khói bắn vào núi non xung quanh. Ngọn đồi vỡ nát, nơi tên khói bay qua cỏ cây hoa lá héo tàn điêu linh, mất đi sự sống.
- Một vạn thước, tám ngàn thước, năm ngàn thước.
Tiêu Lãng vừa 'chật vật' chạy trốn vừa tính toán cự ly. Vòng bảo hộ của Tiêu Lãng đã mỏng như tờ giấy, tùy thời sẽ vỡ ra nhưng hắn vẫn không phản kích, cắm đầu bỏ chạy.
Vù vù vù vù vù!
Lại chạy ra vạn thước, khoảng cách hai bên kéo đến ba ngàn thước. Vòng bảo hộ của Tiêu Lãng vỡ, vào giây phút đó hắn như du lòng bay ra, một Tình Đạo rít gào bay ra khỏi lưng biến mất trong hư vô, giây tiếp theo xuất hiện trên đầu võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực ập xuống.
- Toan Nghê Sát!
Tiêu Lãng xoay người giữa không trung né vài tên khói, trước tiên phóng Toan Nghê Sát và Liệt Thần Thủ, người bay ngược trở về, hóa thành bóng vuốt đầy trời giết hướng võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực.
- A...
Võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực ngẩn ngơ, mới rồi gã tưởng rằng vòng bảo hộ của Tiêu Lãng đã vỡ là có thể dễ dàng giết hắn, không ngờ hắn đột nhiên phát ra công kích mãnh liệt như vậy. Đặc biệt là hai luồng sáng đen Toan Nghê Sát khiến võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực cảm giác linh hồn run rẩy.
Vù vù vù vù vù!
Người Tiêu Lãng bỗng phóng ra khói đen cuồn cuộn, từng tầng khói đen tuần hoàn đông lại, như hình thành từng tầng tầng trùng kiển.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Uy lực của Toan Nghê Sát rất lớn, bắn vào khói đen nó liền vỡ ra từng mảng. Nhưng lực phòng ngự của võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực không tệ, khi năng lượng hao hết thì phòng ngự khói đen vẫn chưa vỡ hoàn toàn.
- Chết đi!
Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, sát khí như hồng, Liệt Thần Thủ mạnh mẽ xuyên qua khói đen. Khi Tiêu Lãng cho rằng Liệt Thần Thủ có uy lực lớn cỡ này, phòng ngự của võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực gần như vỡ nát thì gã chết chắc...
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tất cả khói đen hóa thành giáp phòng ngự bị bóp nát trên không trung, nhưng làm Tiêu Lãng giật mình là bên trong không có ai, võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực bỗng nhiên biến mất.
- Tổ cha nó!
Tiêu Lãng chửi thề, lập tức phản ứng lại, vội tiến vào trạng thái hồn du, thần thức quét bốn phía.
- Muốn trốn?
Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, những khói đen nổ tung có một tia chớp lao xuống dưới nhanh chóng ngưng tụ ra một bóng người điên cuồng tốn từ dưới đất.
Sao Tiêu Lãng có thể để võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực trốn thoát? Nếu để võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực chạy trốn sẽ dẫn đến vô cùng vô tận võ giả của Ma Vực truy sát. Tiêu Lãng lập tức bay xuống dưới, trước tiên phóng Toan Nghê Sát ra.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Nơi Toan Nghê Sát đi qua, hai vệt thẳng đất đai hóa thành hư vô bay hướng võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người võ giả hậu kỳ Thần Tổ cảnh của Ma Vực lại nổ tung, hóa thànhb ốn luồng khói đen trốn từ bốn phương tám hướng. Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ nhìn bốn luồng khói đen biến mất phương xa.
- Trốn!
Tiêu Lãng khựng lại sau đó chạy nhanh ra xa, thần thức dò xét bốn phía. Tiêu Lãng đã bị lộ, bây giờ chỉ có nước trốn càng xa càng tốt. Nếu không thì chưa đến nửa ngày chốn này sẽ tràn ngập võ giả của Ma Vực.