Yêu Giả Vi Vương

Chương 88: Q.9 - Chương 88: Biến thiên.




Mọi người, bao gồm Hiên Viên Huyết Kỵ đều ngẩn ngơ.

Bọn họ nhìn một vỏe kịch rất buồn cười. Một vị hậu sinh tu luyện ba mươi tuổi từ trên trời giáng xuống rồi hủy nửa người của một vị Chí Cao Thần, làm Chí Cao Thần đó kinh khủng chạy trốn.

Chí Cao Thần là cái gì? Đó là sự tồn tại chí cao vô thượng.

Cho dù Chí Cao Thần muốn trọng thương Chí Cao Thần gần như là không thể chứ đừng nói là giết chết. Mới nãy Tiêu Lãng suýt giết một vị Chí Cao Thần.

Chuyện này tếu thật, làm người ta không thể tin, ít nhất lúc này nhiều người đều cho rằng mình đang nằm mơ, đây là không có thực.

- A a a!

Người trước tiên tỉnh táo lại không phải mấy trăm vị Thiên Tôn mà là Long Ngọc. Long Ngọc công tử bị Tiêu Lãng nhìn chằm chằm, cảm nhận sát khí vô tận, phát ra tiếng hét chói tai. Sâu trong linh hồn Long Ngọc dâng trào sợ hãi, gã cảm giác đôi mắt Tiêu Lãng như ác ma. Long Ngọc hét to rồi lập tức tỉnh táo lại, khóe môi vặn vẹo, năng lượng vờn quanh đôi tay định lạt thủ tồi hoa.

Cho dù phải hủy thì Long Ngọc quyết không cho Tiêu Lãng chiếm được!

Vù vù vù vù vù!

Hai luồng sáng đen lấp lánh bay ra, Long Ngọc công tử phản ứng không kịp, đầu bị ánh sáng đen bắn trúng, chớp mắt thành bột phấn.

Cái xác không đầu lắc lư ngã xuống. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc vừa kinh khủng vừa vui mừng ôm nhau. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn lên cao, Tiêu Lãng đang đứng trên trời. Giờ phút này, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc có cảm giác an toàn chưa từng có, dường như chỉ cần nam nhân này ở thì vấn đề gì cũng không thành vấn đề.

- Long Ngọc!

Long Lạc hét chói tai, bay vọt lên cao, còn có hơn mười Thiên Tôn phụ thuộc Long gia trong Long thành bay theo gã.

Vù vù vù vù vù!

Lôi long rít gào bay ra khỏi người Tiêu Lãng, đón gió trướng to, trong khoảnh khắc hóa thành ngân long dài mấy vạn thước. Khi con lôi long xuất hiện thì thân thể các Thiên Tôn không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn lôi long rít gào bay đến.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Hơn mười Thiên Tôn bị lôi long bao phủ, thân thể nhaynh chóng hóa thành phấn bay trên bầu trời.

Giết ngay lập tức!

Toàn trường rung động, không người nào dám nhúc nhích. Tuy hôm nay có nhiều Thiên Tôn từ sơn lĩnh Long vực đến nhưng bọn họ không phải chó săn phụ thuộc vào Long gia, không ai dám tiếp tục chịu chết.

- Tiểu tử này...

Trong lòng Hiên Viên Huyết Kỵ rung động lớn nhất. Tiêu Lãng giết mấy Thiên Tôn của Long gia ở Thanh Long sơn đã làm Hiên Viên Thiên Tôn rất giật mình, bây giờ hắn ngủ đông mấy năm, thực lực hơn xa gã?

Đám người Hiên Viên Thiên Tâm cũng sôi sục máu nóng. Bọn họ tu luyện nhiều năm như vậy chẳng được tích sự gì. Đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê thì nỗi lòng phức tạp. Bọn họ mới là thiên chi kiêu tử, rõ ràng có tư chất tuyệt thế, tài nguyên phongp hú nhất thế gian, điều kiện tu luyện tốt nhất nhưng thực lực không bằng một ngón tay Tiêu Lãng, làm đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê lạc lõng và ghen tỵ phát cuồng.

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng lao xuống, hướng tới hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc. Tiêu Lãng cười với hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc, nâng hai người dậy. Tiêu Lãng không nói gì, ánh mắt ba người giao nhau, thanh âm vô hình.

Khi Tiêu Lãng muốn thả tay hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc ra thì phát hiện cánh tay bị hai bàn tay mềm mịn bắt chặt, hai thân thể mềm mại một trái một phải dính sát.

Hoàn Nhan Nhược Thủy kiên quyết thỏ thẻ bên tai Tiêu Lãng:

- Tiêu đại ca, đời này ngươi đừng hòng vứt bỏ chúng ta, muốn chết thì chúng ta chết theo ngươi!

Tiêu Lãng cười khổ xoay người, đưa mắt nhìn mọi người, mờ mịt. Tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng Tiêu Lãng nên đi nơi nào? Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ về ngay, Chí Cao Thần lão nhân chân mày trắng chữa lành thân thể xong cũng sẽ quay lại, đâu là nơi an toàn?

Đừng nhìn Tiêu Lãng trọng thương Vô Lượng lão nhân, thật ra trong lòng hắn biết rõ thực lực của mình kém rất xa. Nếu không phải Tiêu Lãng dùng kế làm Vô Lượng lão nhân liên tục gặp bất ngờ, thành công áp sát tập kích thì không biết hắn đã chết như thế nào.

Nếu không phải Tiêu Lãng lợi dụng lôi điện hủy đi lực lượng luân hồi có ẩn chứa ấn ký tinh thần của Vô Lượng lão nhân, khiến trong người hắn có thêm chút lực lượng luân hồi thì mới rồi Vô Lượng lão nhân vươn tới một vuốt đủ giết Tiêu Lãng.

Tuy một vuốt kía không tạo thành tổn thương nhưng tổn thất một phần năm lực lượng luân hồi trong người Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không phải là Chí Cao Thần, sẽ không theo thời gian hay tu luyện mà tăng thêm lực lượng luân hồi, ngược lại tiêu hao một chút là sẽ thiếu một ít.

Nếu Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân giết trở về, Tiêu Lãng khẳng định hắn chết chắc.

Tiêu Lãng im lặng, mọi người không dám nhúc nhích.

Hiên Viên Huyết Kỵ truyền âm hỏi thẳng:

- Tiêu Lãng, ngươi có thể ngay mặt đối kháng Chí Cao Thần?

Tiêu Lãng lắc đầu. Mắt Hiên Viên Huyết Kỵ tối đi, gã hiểu hoàn cảnh của Tiêu Lãng. Trong thiên hạ này Tiêu Lãng có thể trốn đến đâu?

Hiên Viên Huyết Kỵ lại truyền âm hỏi:

- Ngươi lập tức mang hai tỷ muội trốn đi! Ban đầu ngươi núp ở đâu? Lại ngủ đông một đoạn thời gian, tu luyện mấy vạn năm, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể trở Chí Cao Thần!

Tiêu Lãng càng chua xót hơn, hắn không có thời gian!

Tiêu Lãng bị tàn hồn Bệ Ngạn thú cho Hỗn Độn Huyết Thệ gì đó, trong linh hồn có năng lượng kỳ dị hoàn toàn dung hợp với linh hồn của hắn, Tiêu Lãng nghĩ ra nhiều cách nhưng không thể nào trừ nó đi. Tiêu Lãng không giết Long Ngạo Chí Cao Thần thì tối đa một nbăm nữa linh hồn sẽ nổ.

Tiêu Lãng trầm ngâm nói:

- Tìm Tiêu Dao Vương hay Tử Mị Hoàng?

Nhưng lúc này Tiêu Dao Vương không có trong Tiêu Dao sơn, Tử Mị Hoàng thì lần trước không dám trở mặt với Long Ngạo Chí Cao Thần, bây giờ Tiêu Lãng đắc tội một Chí Cao Thần lông mày trắng, chắc Tử Mị Hoàng không dám chứa chấp hắn. Tộc Tử Mị Đằng có vô số tử tôn!

Hiên Viên Huyết Kỵ lại truyền âm đến:

- Tiêu Lãng, bây giờ ngươi chỉ có hai chỗ đi, đầu tiên là Tiêu Dao sơn, thứ hai là Bách Hoa cung! Chỉ cần ngươi trở thành môn nhân của hai chỗ này, với thực lực của hai người đó dư sức che chở ngươi.

Mắt Tiêu Lãng sáng lên, sau đó lắc đầu. Tiêu Lãng không biết Tiêu Dao Vương ở đâu, còn Bách Hoa cung thì hắn không biết nó ở đâu làm sao tìm? Lại nói sao Bách Hoa cung phải che chở Tiêu Lãng?

Hiên Viên Huyết Kỵ lại truyền âm:

- Tiêu Dao sơn ở hướng nam trong thế giới, ta không biết cụ thể ở đâu. Bách Hoa cung ở tận cùng phía bắc thế giới, có một vực diện siêu tốt, rất dễ tìm. Ngươi có thể bán thân làm nô lệ của nàng, trở thành người trông cửa. Thực lực mạnh như ngươi chắc Bách Hoa Tiên Tử sẽ muốn.

- Vậy sao...

Tiêu Lãng động tâmn hưng còn chần chừ. Không lâu sau, một truyền âm vang lên khiến Tiêu Lãng dứt khoát.

- Tiêu Lãng, ngươi lập tức đi phái bắc thế giới tìm Bách Hoa cung, cứ nói là ngươi bị Long Ngạo, Vô Lượng truy sát, đường cùng nên cầu Bách Hoa cung che chở, tìm mọi cách gia nhập vào Bách Hoa cung trở thành môn nhân bên trong, sau đó chờ mệnh lệnh của ta. Ngươi đi ngay đi, lão tử sẽ bám chân Long Ngạo, Vô Lượng cho ngươi!

Là Tiêu Dao Vương truyền âm đến, không biết gã ở đâu. Thần thức của Tiêu Lãng quá yếu, không tra xét được.

Có Tiêu Dao Vương bảo đảm thì Tiêu Lãng yên tâm rất nhiều. Sức chiến đấu như Tiêu Dao Vương sẽ làm Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân không có thời gian truy sát Tiêu Lãng. Lý do tại sao Tiêu Dao Vương khiến Tiêu Lãng đi Bách Hoa cung làm nội ứng thì hắn không nghĩ nhiều. Tiêu Lãng luôn cho rằng Tiêu Dao Vương đã cứu mạng hắn, làm chút chuyện cho gã là tất nhiên.

Tiêu Lãng định phóng Tình Không nhưng phát hiện có hai cánh tay bắt chặt mình. Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, nhìn hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc.

Tiêu Lãng trầm giọng nói:

- Các nàng thật sự muốn theo ta? Rất có thể sẽ tan xương nát thịt.

Trên mặt hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc còn ngấn lệ, hai khuôn mặt y như đúc nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp, động lòng người. Hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc không nói chuyện, ánh mắt kiên quyết đã nói đáp án cho Tiêu Lãng.

- Được, đi!

Tiêu Lãng bất chấp. Dù sao hôm nay Tiêu Lãng giết vài người Long gia, cứu hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc đã là có lợi, còn sống sót hay không thì phải xem ông trời.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trước khi đi, Tiêu Lãng phóng ra lôi long đánh vào Long sơn cao ngất đâm mây. Núi sụp đất nứt, trời đất quay cuồng. Trước vô số cặp mắt kinh hoàng, Long sơn to lớn vỡ thành mấy mảnh, cung điện áp lực bá khí lăn xuống chân núi.

Vù vù vù vù vù!

Trong bụi đất bay đầy, Tiêu Lãng mang theo hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Bụi đất cuồn cuộn che lấp nửa bầu trời, thanh âm núi sụp đá lăn vang bên tai mọi người. Cả đám nhìn trời xám xịt, trực giác thế giới hỗn độn sắp biến thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.