Yêu Giả Vi Vương

Chương 17: Q.5 - Chương 17: Cảnh giới kỳ lạ




Cuối cùng Tiêu Lãng không ném Vô Tình Kiếm đi. Giờ phút này Vô Tình Kiếm là chỗ dựa lớn nhất của hắn, hắn làm sao có khả năng ném đi được? Chỉ có điều hắn vẫn âm thầm nhắc nhở mình, chưa tới thời khắc cuối cùng tuyệt đối không dùng Vô Tình Kiếm. Giống như loại tình huống vừa nãy, cho dù dùng Thảo Đằng chậm rãi tiêu hao, cũng tuyệt không sử dụng Vô Tình Kiếm.

Hắn còn đưa ra một quyết định xem ra rất hoang đường. Hắn xoay người bắn nhanh về hướng cũ. Nghĩ tới cặp mắt to long lanh ánh nước, hắn đột nhiên lại nhẹ dạ. Hoặc là hắn cố ý muốn mình trở nên nhẹ dạ, không phải lãnh khốc vô tình như vừa nãy.

Khi chiến xa của hắn quay trở lại, đám người kia vừa mới lên đường, chậm rãi bay về hướng bắc. Cả đám người đều có vẻ ảm đạm. Rõ ràng bọn họ không tự tin vượt qua biển Băng Tuyết. Đặc biệt là mấy hộ vệ Nhân Hoàng đang bảo vệ xung quanh tiểu thư trẻ tuổi kia, trong mắt càng lộ vẻ lo lắng.

Vèo!

Khi thấy chiến xa bay trở về, mắt mọi người đều sáng lên. Từng đôi mắt tràn ngập hy vọng khẩn cầu tập trung nhìn Tiêu Lãng, nhưng không người nào dám nói chuyện. Bọn họ đỏ mắt chờ đợi Tiêu Lãng mở miệng.

Tiêu Lãng khe khẽ thở dài nói:

- Ta thật sự có việc gấp. Không thể đưa tất cả mọi người cùng đi. Chiến xa này của ta còn có thể ngồi thêm năm người. Ta cũng không cần bảo vật gì của các ngươi. Coi như ta miễn phí cho các ngươi một đoạn đường!

- Đa tạ Đại nhân!

- Đại nhân tâm địa thiên thần, người tốt sẽ có báo đáp tốt!

Tiêu Lãng vừa nói dứt lời, tất cả mọi người vô cùng kích động, lại thi nhau quỳ hai đầu gối trong không trung. Rất nhiều người rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Tiêu Lãng không nghĩ tới mọi người lại có phản ứng lớn như vậy? Chỉ có điều, hắn lập tức nghĩ tới thân phận tôn quý của tiểu thư đây. Nếu như người này chết, hiển nhiên đám hộ vệ cũng không sống nổi, người trong gia tộc bọn họ có khả năng sẽ phải chết. Giờ phút này hắn có thể đưa đi năm người, đối với bọn họ mà nói thực sự xem như ân tình cực lớn.

Năm người rất nhanh được chọn ra. Đó là vị tiểu thư Hòa Nhi và bốn hộ vệ cường đại nhất bên cạnh. Chỉ có điều cuối cùng tiểu thư Hòa Nhi do dự một chút, lưu lại một gã hộ vệ mạnh nhất, bảo hắn cố gắng dẫn mọi người trở về vực diện.

Chờ năm người lên chiến xa, Tiêu Lãng lập tức khống chế chiến xa Thiên Cơ bắn nhanh về hướng bắc. Hắn đứng ở phía trước. Vị tiểu thư kia ngồi một mình. Bốn người còn lại đều nhét chung một chỗ. Thân thể bốn người đều khẩn trương dính vào nhau, vẫn không ngừng đè ép vào nhau. Dường như bọn họ sợ sẽ đẩy vào người Tiêu Lãng và vị tiểu thư kia vậy.

Tiêu Lãng không để ý tới bọn họ. Đám người kia mạnh nhất chỉ là một Nhân Hoàng ngũ trọng. Lấy thực lực của hắn, cho dù không dùng tới Thảo Đằng, dựa vào Liệt Thần Thủ cũng có thể tùy tiện giết chết. Hắn cũng không sợ bọn họ đánh lén.

Chiến xa bắt đầu trầm mặc bay về phía trước. Tiêu Lãng không nói lời nào. Mấy người kia cũng không dám mở miệng. Mấy người này hiển nhiên đã nuốt năng lượng đan không cần ăn uống. Chỉ có điều bầu không khí có chút lúng túng, khiến mấy người không cảm thấy thoải mái.

Tiêu Lãng tập trung tinh thần dung nhập vào biển rộng mênh mông vô bờ phía trước, còn có gió tuyết đầy trời. Hắn cũng không phải muốn ngộ ra điều gì, hay cảm ngộ thiên đạo. Hắn chỉ muốn cố gắng dung nhập mình vào bên trong thiên địa. Hắn cho rằng chỉ có dung nhập vào thiên địa, mới có thể phát hiện ra đạo ấn của nó, mới có thể cảm nhận được chân lý của thiên đạo, mới có thể cảm ngộ thiên đạo.

Yên lặng một lát, trong lòng Tiêu Lãng đột nhiên có suy nghĩ. Thân thể hắn đột ngột bắn ra ngoài vòng bảo hộ, đồng thời khống chế vòng bảo hộ của chiến xa bao phủ hơn một nửa chiến xa. Bản thân hắn lại đứng sừng sững ở phía trước chiến xa, mặc cho tốc độ bay cao mang đến kình phong cường đại thổi mạnh tới, cũng mặc cho băng lạnh gió tuyết bao phủ lấy thân thể hắn.

Giờ phút này đã gần tới lúc bình minh, bầu trời vẫn một màu tối đen. Tiêu Lãng đứng thẳng lưng, giống như một bảo kiếm đâm thẳng vào bầu trời. Áo bào của hắn bị gió lớn thổi bay phần phật. Tóc bạc như tuyết tung bay trong gió. Gió tuyết đầy trời rơi ở trên người hắn, lại lập tức bị gió thổi đi. Thân thể hắn hơi nghiêng đi.

Năm người bên trong chiến xa có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn bị gió tuyết tạt vào. Đôi mắt hắn hơi nheo lại, giống như một con dã thú nuốt sống người.

Thực lực Tiêu Lãng cường đại, không cần hoài nghi. Ngay cả hải thú cường đại như vậy cũng bị hắn một chiêu thuấn sát. Ở trong lòng mấy người, thực lực Tiêu Lãng đã có thể so sánh với Thiên Đế.

Cường giả đều có thể làm cho võ giả sinh lòng sùng bái. Giờ phút này dáng vẻ của Tiêu Lãng càng khiến mọi người cảm giác kỳ dị, cũng cảm giác giờ phút này hắn liên kết với thiên địa. Dường như hắn là thiên địa, thiên địa chính là hắn. Đây không tính là thân thể cao lớn có thể so sánh với núi cao mây xa, nhưng lại có thể làm cho người quỳ bái.

Một khắc sau, ánh bình minh tới, bóng tối qua đi, bầu trời phía đông xuất hiện một chút ánh sáng.

Tiêu Lãng hoàn toàn không hay biết. Tâm thần hắn đột nhiên chìm vào trong trạng thái vắng lặng. Con mắt hắn đột ngột nhắm lại, thân thể không còn giống hung thú nuốt người nữa, trái lại cho năm người phía sau một cảm giác kỳ dị, dường như... Tiêu Lãng đã biến mất, dung nhập vào bên trong trời đất này.

- Thật thần kỳ. Cường giả trẻ tuổi này có thần thông làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Đây là thiên đạo gì vậy?

Đôi mắt đẹp của tiểu thư Hòa Nhi sáng như sao. Vẻ bề ngoài của Tiêu Lãng cũng không xuất chúng, nhưng lại có một loại mị lực kỳ lạ, có thể tự nhiên thu hút ánh mắt nàng. Nàng lặng lẽ truyền âm cho hộ vệ bên cạnh. Nhưng hộ vệ kia lắc đầu, thể hiện mình không hiểu. Chỉ có điều ánh mắt hắn nhìn Tiêu Lãng lại càng thêm sùng kính.

Trên thực tế, giờ phút này Tiêu Lãng cũng không biết mình làm sao. Hắn cảm giác tinh thần mông lung vô cùng hoảng hốt, nhưng lại cực kỳ tỉnh táo. Hắn không cần dùng mắt lại tự nhiên có thể nhìn thấy sóng biển phía dưới bị gió thổi tạo ra từng gợn sóng. Hắn có thể nhìn thấy hoa tuyết bay đầy trên bầu trời, bị những tia nắng sáng sớm từ phía xa chiếu tới tạo ra vô số hào quang với đủ mọi màu sắc rực rỡ. Thậm chí hắn có thể Nhìn thấy hoa tuyết lướt qua khuôn mặt của hắn, trôi về phía xa...

Hắn không biết tại sao mình lại tiến vào loại trạng thái này. Hắn không biết loại trạng thái này đại biểu cho điều gì. Theo bản năng hắn không muốn tỉnh lại, tiếp tục kéo dài như vậy, cảm nhận loại cảnh giới kỳ lạ như mộng như ảo này.

- Thu!

Đáng tiếc phía xa một con hung thú dạng chim cực lớn khiến hắn kinh động tỉnh lại.

Một khắc khi hắn mở mắt ra, tim năm người bên trong chiến xa đột nhiên run lên. Bọn họ cảm giác giống như một con hung thú tuyệt thế viễn cổ vừa mở mắt, bắn ra tuyệt thế hung uy.

- Thu!

Thực lực của con hung cầm kia không phải quá cường đại, đại khái chỉ có 20, 30 vạn năm. Tổng hợp thực lực có thể so sánh với võ giả Nhân Hoàng cảnh. Ban đầu nó vọt thẳng về phía Tiêu Lãng. Nhưng trong một khắc khi Tiêu Lãng vừa mở mắt ra, thân thể nó đột nhiên dừng lại. Trong con mắt cực lớn lại xuất hiện vẻ e ngại.

Thân thể Tiêu Lãng không nhúc nhích. Thảo Đằng cũng không phóng ra. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con hung cầm này, khẽ quát một tiếng:

- Cút!

Giọng nói của hắn cũng không lớn, cũng không ẩn chứa sát khí mạnh mẽ, trên người càng không phóng thích uy áp. Nhưng vô cùng quỷ dị chính là, thân thể con hung cầm kia lại run lên, rơi rụng xuống phía dưới. Một lúc sau, nó mới giật mình tỉnh lại trong không trung, vội vàng đập cánh bay lên cao kinh hoàng bỏ trốn.

- Chuyện này...

Bốn cường giả Nhân Hoàng và tiểu thư Hòa Nhi nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm. Các nàng biết rõ Tiêu Lãng không làm gì hết. Chỉ một chữ cút đã khiến một hung cầm có thể so sánh với cường giả Nhân Hoàng sợ quá bỏ trốn? Đây là thần thông gì vậy?

Tâm tình Tiêu Lãng hoàn toàn không dao động. Hắn lại nhắm mắt, cố gắng tiến vào trong trạng thái kỳ diệu vừa nãy. Hắn không biết trạng thái kia có ích lợi gì, hắn chỉ đột nhiên cảm giác, nếu như có thể nắm giữ được loại trạng thái kia, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ nâng cao.

- Sớm biết hẳn đã xé xác súc sinh kia!

Chỉ có điều khiến Tiêu Lãng cực kỳ nổi giận chính là, hắn thử rất nhiều lần, rốt cuộc vẫn không tiến vào được trong trạng thái thần kỳ vừa nãy. Trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc. Rốt cuộc làm thế nào để đi vào loại trạng thái kia? Vì sao trong lòng lại có đột nhiên có cảm giác, nắm giữ được trạng thái này, thực lực của hắn có thể nâng cao lên gấp mấy lần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.