Yêu Giả Vi Vương

Chương 63: Q.9 - Chương 63: Chí bảo.




Thanh Long thành, Thanh Long bảo.

Bùm!

Cánh cửa một gian phòng bị người đá mạnh, một mỹ phụ nhân mang theo một nha hoàn nhanh chóng bước vào trong. Hộ vệ canh cửa không dám ngăn cản, thấy phu nhân đi vào thì sốt ruột như kiến bò chảo nóng.

Gian phòng cực kỳ xa hoa, trông không giống như căn phòng mà là một đại điện. Một bình phong dựng trong phòng, mặt sau có chiếc giường lớn. Trên giường, một thanh niên đang ôm một nữ nhân xinh đẹp như hoa, quyến rũ tận xương, người có mùi thơm ngát 'vận động'.

Cửa phòng đột nhiên bị đá ra, hai người đi tới, nam nhân run lên suýt 'súng cướp cò', mặt nam nhân đầy tức giận, thần thức quét qua dò xét thấy mỹ phụ nhân đi đến thì dùng tốc độ nhanh nhất mặc đồ vào, mau chóng chạy ra, vẻ mặt cười nịnh.

Nam nhân nghi hoặc hỏi:

- Tẩu tử, người trở về khi nào? Bảy, tám năm rồi lần đầu tiên tẩu tử về nhà, sao sắc mặt khó coi như vậy? Là tên khốn nào khi dễ tẩu tử? Thanh Lê ta lột da hắn!

Mỹ phụ nhân hờ hững liếc mặt sau bình phong, mắt phượng lạnh lẽo nhìn Thanh Lê.

Mỹ phụ nhân lạnh lùng nói:

- Vì một Mị Hương nữ mà ngươi dám tiếp tay cho giặc? Mấy năm không gặp, Thanh Lê, lá gan của ngươi to lên rồi. Không sợ lão tổ tông phế ngươi sao?

Nụ cười trên mặt Thanh Lê đông lại, lập tức biết ngay là chuyện gì.

Thanh Lê cười nói:

- Tẩu tử đã hiểu lầm ta. Lần này ta không hề làm gì, Long Kỵ muốn làm việc trong Thanh Long sơn, ta chỉ gật đầu cho hắn mượn chỗ. Ta không phái một người ra ngoài, không giúp chuyện gì. Cái kia... Tẩu tử hỗ trợ cho Tiêu Lãng như vậy... Mai gia có biết không?

Mặt mỹ phụ nhân không thay đổi, nha hoàn đứng bên cạnh thì cục súc bất an. Nếu Tiêu Lãng có ở đây sẽ nhận ra hai người, chính là Mai phu nhân và nha hoàn Đào Tử.

Mai phu nhân, nha hoàn Đào Tử trở về đã lâu, sau khi Thiên Châu thành xảy ra chuyện, quân đoàn Hổ Nhẫn nói muốn Tiêu Lãng đi Thanh Long sơn liền chạy tới đây. Nhưng Mai phu nhân, nha hoàn Đào Tử luôn bị phụ thân của Mai phu nhân nhốt, mãi khi Tiêu Lãng lên Thanh Long sơn mới được thả ra. Nha hoàn Đào Tử biết rõ toàn bộ người Mai đều phản đối Mai phu nhân ra tay giúp đỡ, dù sao đối thủ lần này của Tiêu Lãng chính là Long Kỵ công tử, là Long gia!

Đắc tội Long gia thì Mai gia đừng mơ làm ăn trong Long vực.

Mai phu nhân lạnh lùng nhìn Thanh Lê, chỉ nói một câu:

- Nếu ngươi còn nhận tẩu tử như ta thì lập tức tìm tộc nhân, thân nhân của Tiêu Lãng, cứu bọn họ ra. Ngươi không giúp thì xem như hôm nay ta uổng công đến, sau này sẽ không bước vào chỗ này một bước, ta tự đi Thanh Hoàng phong cầu lão tổ tông.

Thanh Lê thấy Mai phu nhân không buộc gã đi cứu Tiêu Lãng thì thở phào nhẹ nhõm, mắt xoe tròn, cười nói:

- Tẩu tử, làm sao ta biết Long Kỵ giấu người ở đâu? Lại nói Long Kỵ làm xong chuyện này sẽ thả người, hắn phải lo đến uy danh của Long gia.

Mai phu nhân không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn Thanh Lê. Mai phu nhân nhìn Thanh Lê giây lát, khi gã vẻ mặt lúng túng thì nàng xoay người đi ra ngoài.

Thanh Lê biến sắc mặt, cắn răng trầm ngâm một chút, hét to:

- Chờ đã!

Mai phu nhân đi đến cửa, khựng lại, không xoay người mà chỉ hơi nghiêng đầu.

Thanh Lê thở dài nặng nề, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Mai phu nhân.

Một lát sau, Thanh Lê nói:

- Tẩu tử, sau khi người gả cho đại ca thì từ nhỏ trông Thanh Lê đến lớn, ta biết tẩu tử tốt với ta. Đại ca chết sớm, Thanh Lê rất quý trọng tình nghĩa này. Tuy nhiều năm qua tẩu tử vẫn không quay về nhưng trong lòng ta chỉ có tẩu tử. Tuy nhiên, tẩu tử đừng... Nhúng tay vào việc này.

Mắt Mai phu nhân càng lạnh, nhấc chân đi ra ngoài, để lại một câu:

- Sau này đừng gọi ta là tẩu tử, ta không liên quan gì đến Thanh gia nữa!

Thanh Lê nhìn Mai phu nhân bước nhanh ra ngoài, bóng lưng dứt khoát, gã bỗng thấy lòng đau nhói.

Mắt Thanh Lê lóe tia dứt khoát, hét to:

- Tẩu tử, ta... Cứu!

Mai phu nhân lần nữa ngừng lại, sắc mặt dịu xuống, nghiêng mặt nhìn Thanh Lê.

Mai phu nhân gật đầu, nói:

- Mấy năm nay ngươi thay đổi rất nhiều nhưng bản tính vẫn như trước kia, ta rất vui mừng. Cứu ngươi xong trực tiếp đưa đến đại bản doanh Mai gia.

Mai phu nhân nói xong nhanh chóng rời đi. Mai phu nhân ra khỏi Thanh Long bảo, nhìn Thanh Long sơn phương xa cao ngất đâm mây.

Mai phu nhân thở hắt ra:

- Tiêu Lãng, ta đã giữ đường lui cho ngươi, chuyện còn lại ta bất lực. Có thể đi xuống Thanh Long sơn hay không phải xem số phận. Ngươi nhận Mai Nhược Ảnh là bằng hữu thì cả đời Mai Nhược Ảnh xem ngươi là bằng hữu.

Tiêu Lãng có thể sống sót đi xuống không? Cơ hội rất xa vời.

Mọi người tra xét rõ ràng kinh mạch trong người Tiêu Lãng gần như nát hết, thủ đoạn công kích duy nhất chỉ còn lại linh hồn công kích, không thể phát ra Toan Nghê Sát. Chút linh hồn công kích của Tiêu Lãng đừng nói là Thiên Tôn, thậm chí không thể tổn thương Long Kỵ công tử.

Vù vù vù vù vù!

Long Kỵ công tử nâng tay vỗ một chưởng, Tiêu Lãng như giẻ rách bay ra, lăn lông lốc đụng bay cây cối, đá núi.

Long Kỵ công tử khoát tay khiến một đám đỉnh Thần Tổ cảnh ở lại, gã mang theo hậu kỳ Thiên Tôn đi ra, giơ tay lại vỗ một chưởng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tay trái Tiêu Lãng nổ, mắt đẫm máu. Tiêu Lãng không thể nhúc nhích, không biết đâu là thịt, đâu là xương, miệng hộc máu, trông như lệ quỷ.

- Phù, sướng quá. Lãng phí mấy trăm ức Tử Thánh Thạch của ta, lại còn mấy chục Mị Hương nữ, Tiêu Lãng, ngươi chết rất đáng giá.

Long Kỵ công tử phóng lên một cước đập mạnh lên người Tiêu Lãng, đập nát xương ngực của hắn, và vùi nửa người hắn vào đất cát.

Long Kỵ công tử lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng ộc máu, không gian giới chỉ trên tay chớp lóe, một thanh trường đao xuất hiện. Long Kỵ công tử cười nanh tranh nhìn Tiêu Lãng.

Long Kỵ công tử nói:

- Ngươi nói xem ta nên xẻo từng miếng thịt toàn thân thể ngươi hay là cắt tứ chi, chừa khúc mình để ngươi chờ chết?

Phía xa, đám Thiên Tôn bất nhẫn xoay người đi. Tuy bình thường đám Thiên Tôn cũng làm chuyện như vậy nhưng hành động của Tiêu Lãng như một nam nhân thực thụ trong lòng bọn họ. Dù là đối địch nhưng nếu là anh hùng thật sự thì nên cho hắn cái chết tôn trọng.

Lão nhân hậu kỳ Thiên Tôn kiềm không được lên tiếng:

- Long Kỵ công tử, đừng ngược sát, trực tiếp giết đi. Chúng ta mệt mỏi rồi, muốn quay về.

Hành động của Long Kỵ công tử thật sự làm hậu kỳ Thiên Tôn khó chịu, lão không thể ra tay ngăn thì đành mắt không thấy, tâm không phiền.

Các Thiên Tôn khác gật đầu, đêm dài lắm mộng, nếu chuyện đã xong thì bọn họ chuẩn bị rút.

Long Kỵ công tử đứng thẳng dậy, ngoái đầu nhìn, phất tay nói:

- Long Ưng, mở Tru Thần trận ra để bọn họ đi. Các vị, số Mị Hương nữ, Tử Thánh Thạch còn lại sẽ đưa đến đạo phủ. Chuyện hôm nay... Ta hy vọng các vị đừng truyền ra ngoài.

Một đỉnh Thần Tổ cảnh lập tức dẫn nhóm người bố trí, giây sau sợi chỉ đỏ như võng trên bầu trời biến mất. Hơn mười Thiên Tôn tùy ý chắp tay, nhìn Tiêu Lãng thở thoi thóp, nhẹ lắc đầu, tập thể na di rời đi.

- A?

Khi Tru Thần trận mở ra, vô số Trinh sát núp quanh Thanh Long sơn lập tức thăm dò, nhưng cuối cùng bọn họ chỉ tra ra Long Kỵ công tử giơ chiến đao to lớn mạnh chém xuống đầu Tiêu Lãng.

- Tiêu công tử, Mai phu nhân khiến ta báo cho ngươi một tin, hãy yên tâm đi đi, tộc nhân, thân nhân của ngươi đã được cứu ra. Mai phu nhân sẽ bảo vệ bọn họ cả đời.

Tiêu Lãng đã là dầu hết đèn tắt nhưng khi nghe thuộc hạ của Mai phu nhân báo tin thì linh hồn run rẩy. Tiêu Lãng cố gắng hé mở mi mắt nặng nề, thấy đao quang rít gào chém xuống.

Trong linh hồn Tiêu Lãng dâng lên chấp niệm:

- Không! Ta không thể chết như vậy, ta phải tìm cách sống sót, ta phải giết Long Kỵ báo thù! Ta không cam tâm, ta tuyệt đối không thể chết!

Ý niệm điên cuồng. Đầu Tiêu Lãng đã nứt toác nhưng với ý chí cố chấp, linh hồn điên cuồng hấp thu năng lượng trong cơ thể, chớp mắt tụ tập một tia tàn hồn.

Giây phút tàn hồn tụ tập, tàn hồn xoay chuyển nhanh như chớp suy nghĩ làm sao giữ lại tàn hồn không cho đám Long Kỵ công tử biết, nếu không thì tàn hồn của Tiêu Lãng dễ dàng bị đánh tan.

Tìm chỗ núp!

Tiêu Lãng nhớ đến tàn hồn Thanh Đế ẩn trong Vô Tình kiếm, thế là vội khống chế tàn hồn nhanh chóng chạy trong người, với tốc độ nhanh nhất tiến vào không gian giới chỉ trên tay phải, định tìm công cụ ẩn náu.

Vù vù vù vù vù!

Khi tàn hồn của Tiêu Lãng tiến vào không gian giới chỉ thì một cục đá đen chợt sáng lên, sáng rực rỡ, sáng đến nỗi linh hồn Tiêu Lãng run rẩy.

Đây là cục đá phát hiện trong Thiên Châu, cục đá xen lẫn với Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch.

Tàn hồn của Tiêu Lãng bềnh bồng trong không gian giới chỉ, cực kỳ giật mình.

Nửa ngày sau tàn hồn của Tiêu Lãng nhỏ giọng nói:

- Cái này quả nhiên là chí bảo! Thì ra cần có tàn hồn mới kích hoạt được. Hơi thở của thứ này thật mạnh! Sao... Sao ta cảm giác một chút hơi thở của Chí Cao Thần từ cục đá đen này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.