Thân là đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu, là nữ nhi bảo bối của người đứng đầu phía Đông Thiên Châu, mới mười chín tuổi đã là Nhân Hoàng đỉnh phong, Lãnh Tinh Nhi có cơ sở để kiêu ngạo. Trên thực tế nàng vẫn rất kiêu ngạo tự phụ. Đừng nói thanh niên tài tuấn bình thường, cho dù là Thiên Đế bình thường nàng cũng không để vào mắt.
Nàng tất nhiên đã từng nghe nói về Tiêu Lãng, cũng biết về bối cảnh và thực lực của hắn, nhưng đã làm sao? Người khác không dám động tới hắn, Lãnh Tinh Nhi nàng lại dám động. Hơn nữa chuyện ngày hôm nay cũng không phải nàng cố tình gây sự. Nếu không phải vì Tiêu Lãng, ngày hôm nay nàng sẽ mở miệng đòi năm trăm vạn huyền thạch sao? Lãnh gia lại không thiếu huyền thạch.
Nhưng mà, thái độ của Tiêu Lãng lại kiêu ngạo như vậy?
Điều này khiến Lãnh Tinh Nhi cực kỳ tức giận. Cho nên nàng không có nói nửa câu, khí thế trên người phát ra cuồng bạo. Một cánh tay ngọc đưa ra muốn đánh ra một chưởng.
- Chờ một chút, tiểu thư!
Vô số hộ vệ xung quanh vô cùng khẩn trương. Cũng may phía xa có một bóng người bắn mạnh đến. Trên người hắn lập lòe kim quang, khí thế như núi. Rõ ràng đó là một cường giả Thiên Đế. Lãnh Tinh Nhi nhíu mày, thu tay về, khiến đám hộ vệ xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Người đến chính là một lão già, tóc bạc râu bạc trắng. Lớp da trên mặt nhăn lại như vỏ cây già, lưng còn xuống. Hiển nhiên hắn đã sống qua vài niên đại. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nịnh nọt, bay thẳng đến. Đầu tiên hắn cười làm lành với Lãnh Tinh Nhi, lúc này mới nói:
- Tiểu thư đừng nổi giận, việc này vẫn để lão nô đến xử lý đi!
- Tham kiến đại nhân Lãnh Diệp!
Một đám hộ vệ cường giả Nhân Hoàng thi nhau hành lễ. Lão già mỉm cười đáp lễ với từng người, hoàn toàn không có khí phách của một cường giả Thiên Đế, trái lại như một lão già bình thường.
- Tiêu phủ chủ, chào ngài. Ta là Lãnh Diệp, là lão bộc của Lãnh gia. Chuyện ngày hôm nay xem ra có chút hiểu lầm! Tính tình của tiểu thư không tốt, có đắc tội, xin hãy lượng thứ cho.
Vẻ mặt Lãnh Diệp tươi cười, cũng rất hòa khí. Sắc mặt Tiêu Lãng cũng tốt hơn một chút. Hắn vẫn là người như vậy. Người khác kính hắn một phần, hắn kính người khác ba phần. Hắn rất khách khí chắp tay nói:
- đại nhân Lãnh Diệp, chào đại nhân!
- Tốt, tốt, tốt !
Đại nhân Lãnh Diệp thấy thái độ Tiêu Lãng chuyển biến tốt, càng cười vui vẻ. Hắn cúi người trước Lãnh Tinh Nhi một cái, lúc này mới giải thích:
- Một tháng trước, Hỏa Long đảo mua một đám nô lệ, hỗ trợ thuần dưỡng Hỏa Long. Chỉ có điều trong đám nô lệ này có mấy người nửa tháng trước đã phạm tội. Thân là nô lệ lại chuẩn bị trốn ra ngoài, còn ngang nhiên khai chiến với hộ vệ, cuối cùng đã phá hỏng một tế đàn vô cùng quan trọng trong đảo, dẫn đến một đám ấu thú Hỏa Long chết hết, tổn thất vượt quá ngàn vạn huyền thạch. Ban đầu, tất cả đám nô lệ này phải xử tử. Chỉ có điều trong đó có một tên nô lệ nói có quen biết ngài. Tiểu thư đây mới sai hắn viết một bức thư cho ngài, bảo ngài đến chuộc người. Hai tháng trước tiểu thư mới tiếp nhận Hỏa Long đảo, lần đầu tiên xuất hiện tình hình như vậy, tâm tình tất nhiên không tốt, cho nên giọng điệu mới có chút khó chịu. Mong đại nhân Tiêu phủ chủ lượng thứ, đừng trách móc, ha ha!
Lông mày Tiêu Lãng nhíu chặt. Thiên đế Lãnh Diệp nói đã rất rõ ràng. Thanh Minh phạm tội tại Hỏa Long đảo. Nếu như không phải bởi vì quen biết hắn, sợ là giờ phút này đã bị giết. Hỏa Long đảo giống như sơn trang Phá Hài, thường xuyên mua nô lệ. Thanh Minh hẳn là bị bắt ở trên biển Thần Hồn, bị bán cho Hỏa Long đảo. Chuyện này rất bình thường.
Lãnh Tinh Nhi vừa tiếp nhận Hỏa Long đảo? Lãnh Đế xem ra có ý định bồi dưỡng nàng. Nàng vừa tiếp nhận Hỏa Long đảo, lập tức xảy ra chuyện lớn như vậy. Nàng tâm cao khí ngạo khẳng định sẽ khó chịu, tính khí xấu một chút cũng có thể lý giải. Muốn mình dùng năm trăm vạn chuộc người, cho các trưởng lão Lãnh gia một công đạo cũng còn nghe được.
Bởi vì là chuyện của Lãnh Tinh Nhi, người của Lãnh gia không muốn quản, cũng không dám quản. Mình đến Lãnh Đế Thành không người nào phản ứng, điều này cũng rất dễ giải thích. Hơn nữa Hỏa Long đảo có cường giả Thiên Đế. Người Lãnh gia cũng không cho rằng mình có thể tổn thương Lãnh Tinh Nhi?
Không bình thường chính là, tính khí của Thanh Minh đã bị Thiên Châu tàn khốc mài đến mức rất ôn hòa. Theo lý mà nói nếu hắn bị bắt, còn bị đưa tới Hỏa Long đảo, hẳn là sẽ từ từ tìm cách. Hẳn sẽ không vọng động trốn tránh như vậy?
Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, trong lòng lập tức có kế sách. Hắn lại chắp tay nói:
- Đại nhân Lãnh Diệp, trước hết có thể để cho ta gặp bằng hữu của ta một chút hay không? Nếu như chuyện là thật, ta tất nhiên sẽ cho Lãnh gia một công đạo. Đương nhiên nếu như bên trong có nội tình, Tiêu mỗ cũng tuyệt đối sẽ tra đến cùng.
- Không được!
Lãnh Diệp còn chưa nói xong, Lãnh Tinh Nhi đã hừ một tiếng, liếc mắt lườm Tiêu Lãng một cái, cả giận nói:
- Tiêu Lãng, đừng thấy người ta cho mặt mũi còn không cần. Lãnh gia không thiếu chút huyền thạch này. Chỉ cần nói một câu có giao hay không. Không giao thì giúp bằng hữu của ngươi nhặt xác đi!
Tâm tình Lãnh Tinh Nhi thật sự không tốt. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu bất kỳ oan ức gì. Mọi người gặp nàng đều cung kính và lấy lòng. Cho dù là cường giả Thiên Đế phía đông Thiên Châu, gặp nàng cũng phải hòa hòa khí khí. Vừa nãy, Tiêu Lãng là người đầu tiên tỏ ra kiêu ngạo như vậy, giờ phút này còn léo nha léo nhéo nói một một hồi, thành công lấy hết kiên trì của nàng. Lòng nàng cao hơn trời căn bản không cho rằng Tiêu Lãng dám động thủ ở Hỏa Long đảo. Bởi vì chưa từng có người nào dám can đảm vô lễ đối với nàng, chứ đừng nói là nam tử.
Nụ cười trên mặt Lãnh Diệp nhất thời có chút lúng túng. Lãnh Tinh Nhi là chủ nhân nhỏ của hắn. Hắn chỉ có thể bảo vệ, nhưng không thể phản bác chống đối. Giờ phút này, mối quan hệ lại một lần nữa bị Lãnh Tinh Nhi làm đông cứng như vậy, nếu như hắn lại mở miệng, hoặc là đánh vào mặt của mình, hoặc là đánh vào mặt của Lãnh Tinh Nhi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Lãng cũng trở nên lúng túng. Hắn đã tới Thiên Châu một thời gian, từng nhìn thấy rất nhiều công tử tiểu thư danh môn. Hôm nay xem như đã hoàn toàn cảm nhận được sự bá đạo và ương ngạnh.
Nếu đối phương không muốn nói chuyện, vậy thì không cần nói chuyện nữa. Chủ sự nơi này hiển nhiên là tiểu thư này, không phải là đại nhân Lãnh Diệp. Nếu không đến nói chuyện, vậy chỉ có thể... đấu võ thôi!
Vù!
Tu Di Giới lóe lên hào quang. Vô Tình Kiếm xuất hiện. Đồng thời trăm vạn Thảo Đằng từ phía sau lưng Tiêu Lãng lao ra. Hắn quát lớn:
- Tất cả cường giả Nhân Hoàng, lập tức lùi trở lại Thần Hồn Phủ!
Hắn dẫn đến ba mươi cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong. Phần lớn đều là cường giả của gia tộc Thần Khải. Hắn cũng không muốn bọn họ bị thương. Giờ phút này đối với hắn mà nói, cường giả Nhân Hoàng căn bản không thể giúp được gì.
Ba mươi người kia ngẩn ra, không nghĩ tới Tiêu Lãng nói động thủ liền chuẩn bị động thủ. Tất cả nhìn nhau một chút, bất đắc dĩ bắn về phía xa, lấy tốc độ nhanh nhất trở về Thần Hồn Phủ.
Vèo!
Mấy vạn hộ vệ Hỏa Long đảo lập tức tạo thành hình quạt bao vây xung quanh Lãnh Tinh Nhi. Lãnh Diệp tiến tới đứng chắn ở phía trước Lãnh Tinh Nhi. Trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười ôn hòa, nhưng không nói chuyện. Bởi vì giờ phút này nói gì cũng phí lời.
Chờ thân thể ba mươi cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong kia đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, lúc này Tiêu Lãng mới giơ cao Vô Tình Kiếm lên. Mũi kiếm chỉ vào Lãnh Tinh Nhi. Sát khí trên người tràn ra tập trung vào Lãnh Tinh Nhi. Hắn lạnh lùng nói:
- Mặt mũi của Tiêu Lãng xưa nay không phải để cho người khác, mà dùng nắm đấm của mình tạo ra. Cho nên Lãnh Tinh Nhi ngươi... không cần cho ta mặt mũi. Đừng tưởng rằng ngươi là đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu, tất cả nam tử nhất định phải phải quỳ liếm chân ngươi. Ở trong mắt Tiêu Lãng ta, ngươi chả là cái cóc khô gì! Huyền thạch ta có, nhưng ta không chuẩn bị lấy số huyền thạch này ra. Chỉ một câu nói, thả hay không thả người. Không thả người, lão tử đại khai sát giới!
Bầu không khí lại một lần nữa trở nên ngưng đọng. So với thời điểm Tiêu Lãng vừa tới, rõ ràng càng lúng túng khẩn trương hơn. Bởi vì Lãnh Tinh Nhi đã đưa ra tối hậu thư. Mà Tiêu Lãng cũng đã rút kiếm. Giờ phút này cũng không thể quay lại, trừ phi một bên khiếp sợ.