Ads Ầm!
Tiêu Lãng và lão thái giám lại một lần nữa giao thủ. Hai người đồng thời bắn ra phía sau, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng một giây sau hai
người lại phóng về phía đối phương. Hai người cứ cứng đối cứng xem ai
chết trước.
Lão thái giám với thực lực Chiến Đế sơ giai, mạnh hơn nhiều so với Tiêu
Lãng. Nhưng thân thể Tiêu Lãng có lực phòng ngự cường đại. Hai người
chẳng khác gì là bên tám lạng bên nửa cân, hết lần này tới lần khác
không phục nhau.
Vèo!
Tông chủ Vũ Tông Vũ Phi Tiên chui từ dưới đất lên, nhìn thấy hai người
đang đấu với nhau, các Chiến Đế còn lại không có người nào ra tay, trái
lại còn tỏ ra đầy hứng thú đứng ở một bên xem chiến. Thật ra, người khai chiến chính là Chiến Vương Triều. Quan chết thì liên quan gì tới hắn.
Chỉ có lão Ẩn đế đau lòng mà thôi.
Ầm!
Tiêu Lãng và lão thái giám lại một lần bay ngược trở ra. Tiêu Lãng liên
tục đập ở trên mặt đất, toàn bộ thân thể rơi vào trong lòng đất. Nhưng
lão thái giám lại đụng vào tường thành, khiến tường thành bị thủng một
lỗ lớn.
Tay lão thái giám bắt đầu run rẩy. Từng giọt máu tươi từ cổ tay nhỏ xuống. Máu từ khóe miệng không ngừng chảy ra.
Tiêu Lãng càng thảm hơn. Bừa nãy vai trái của hắn vốn đã máu me đầm đìa, giờ phút này tay phải dường như đã hoàn toàn bị phế bỏ. Nửa thân của
hắn đều là máu.
Chỉ có điều ánh mắt hai người vẫn đang nhìn nhau. Trong mắt đều lộ rõ ý
chí chiến đấu. Tiêu Lãng phun ra một chút máu bầm, nhếch miệng nở nụ
cười. Trên mặt hắn đầy sảng khoái, ngạo nghễ thét dài:
- Chó thiến, còn có thể chiến được nữa hay không?
Phụt!
Một câu chó thiến đã khiến lão thái giám tức giận đến mức phun máu. Cả
đời này, nỗi đau lớn nhất của hắn chính là dưới khố không đau. Hắn kiêng kỵ nhất là người ta nói hắn là hoạn quan. Cũng không ai dám mắng hắn
như vậy. Nhưng Tiêu Lãng ở trước mặt nhiều cường giả như vậy nói hắn là
chó thiến?
Lão thái giám nổi giận. Tuy rằng thân thể đã bị trọng thương, nội tạng
đang bị chấn động rất nghiêm trọng, nhưng hắn không để ý tới nữa. Tiêu
Lãng bị thương nặng hơn so với hắn. Hắn sợ cái gì?
Tiêu Lãng thực sự bị thương rất nặng. Nhưng lão thái giám dường như đã
quên mất một chuyện! Thảo Đằng của hắn... có thể nhanh chóng trị liệu
thương thế!
Thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh lên. Thảo Đằng đột nhiên phóng ra, cuốn lấy
thân thể hắn. Ánh sáng xanh lục chói lòa ở giữa không trung nhanh chóng
trị liệu thương thế của hắn,
- Ừm?
Lão thái giám cả kinh. Nhưng hai người ở trong khoảng cách gần như thế,
hắn muốn trở lại cũng đã muộn. Lại thêm lửa giận thiêu đốt hắn, hắn
cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Hắn lại dồn huyền khí xung quanh nắm đấm, mang theo tiếng xé gió chói tai, đánh về phía Tiêu Lãnh.
Cánh tay của Tiêu Lãng gần như đã được trị liệu tốt, ngang nhiên không sợ hãi, đón lấy nắm đấm của lão thái giám.
Chỉ có điều... thời điểm nắm đấm của Tiêu Lãng sắp va chạm với nắm đấm
của lão thái giám, hắn đột nhiên nhanh như tia chớp di chuyển một chút,
đánh về phía ngực của lão thái giám, đồng thời hóa quyền thành trảo.
Với tốc độ nhanh như vậy, lão thái giám không kịp tránh né. Nắm đấm của
hắn cũng tiến quân thần tốc đập về phía ngực Tiêu Lãng. Nhìn tình huống chính là lưỡng bại câu thương.
Trong mắt lão thái giám lộ rõ sự tức giận. Hắn trải qua vô số chiến đấu, nhưng chưa từng gặp người nào vô lại như vậy...
Ầm!
Ngực Tiêu Lãng lập tức bị nổ tung. Xương sườn cũng bị đập nát. Nhưng
chờ tới lúc lão thái giám muốn tiếp tục chộp về phía trái tim Tiêu Lãng, lợi trảo của Tiêu Lãng đã ung dung cào nát chiến giáp huyền khí của lão thái giám, sau đó vồ vào ngực hắn, bóp nát trái tim của hắn.
Mắt lão thái giám trợn lên, miệng không ngừng run rẩy, muốn nói gì đó,
cuối cùng lại không nói được một lời nào, cái cổ lệch đi tắt thở.
Thân thể Tiêu Lãng hạ xuống, đứng trên mặt đất tiện tay ném thi thể của
lão thái giám đi. Thảo Đằng lại gào thét lao ra bắt đầu trị thương cho
hắn. Ánh mắt của hắn lại nhìn các cường giả đang đứng trên tường thành,
lạnh lùng nói:
- Người kế tiếp. Bất kỳ Chiến Đế nào không phục... Cứ đến chiến một trận!
Ngông cuồng! Kiêu ngạo!
Nhưng mọi người ở đó giống như chết lặng. Ngay cả Vũ Phi Tiên cũng trầm mặc.
Tiêu Lãng nói khiêu chiến Chiến Đế, giờ phút này hắn ra tay không
tránh khỏi sẽ làm cho người ta xem thường. Đám Chiến Đế kia lại không có một người nào dám xuất chiến. Tả Bình Bình tàn, Vân Phi Dương trọng
thương, lão thái giám máu còn chưa lạnh. Nhất thời mọi người đã bị Tiêu
Lãng doạ..
- Ta đến đây!
Một tiếng quát lớn vang lên, làm chấn động màng tai của mọi người. Ánh mắt mọi người quét qua, phát hiện đó là Huyết Nô.
Hai trưởng lão Huyết Tông hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn không ngăn cản.
Thực lực Huyết Nô cũng không kém gì bọn họ. Đặc biệt hắn còn có lực
phòng ngự siêu cường. Hắn xuất chiến, thực sự không thể tốt hơn. Ngoài
ra còn có thể báo thù cho những đệ tử Huyết Tông đã chết.
Huyết Nô thân cao hơn hai mét, mái tóc màu nâu tung bay theo gió. Bắp
thịt trên người nhô lên, giống như người khổng lồ từ viễn cổ đi ra. Hắn
mặc chiến giáp giản đơn, lộ ra từng bắp thịt nổi lên trên cánh tay. Đó
là một vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh.
Hắn nhanh chân bay vút lên trời, lao về phía Tiêu Lãng, trong ánh mắt
đầy vẻ hung bạo. Thân thể cao lớn của hắn so với Tiêu Lãng, cảm giác
giống như một thanh niên cường tráng và một hài tử.
Tuy Tiêu Lãng cũng cao một thước tám, bắp thịt cũng rắn chắc, nhưng so với Huyết Nô vẫn còn kém xa.
- Huyết Nô?
Khóe miệng Tiêu Lãng cong lên. Trong con ngươi đầy lạnh lẽo, Huyết Y,
Huyết Nô chính là hung thủ giết chết Tiêu Bất Tử. Hôm nay có cơ hội tốt
như vậy, hắn sao có thể bỏ qua được?
Trong nháy mắt này, Tiêu Lãng đã trị vết thương ở ngực được bảy, tám
phần, dáng vẻ ngang nhiên, đánh không chết của một tiểu cường. Mọi người nhìn thấy đều kinh ngạc cảm thán, phát ra những tiếng tiếc nuối.
Tiêu Lãng có Thảo Đằng quá biến thái. thực lực cũng quá biến thái. Nhưng đáng tiếc, hôm nay hắn sợ là phải chết ở đế đô. Hơn nữa cho dù không
chết tại đế đô, hắn tu luyện Thiên Ma Luyện Thể, đối với một đám nhân
vật lớn mà nói đã không phải là bí mật gì nữa. Tu luyện Thiên Ma Luyện
Thể, chắc chắn phải chết!
- Ta muốn xem thử năng lực trị thương của ngươi mạnh, hay là nắm đấm của ta cứng hơn!
Huyết Nô không phản đối. Thân thể hắn bắn tới, một con nắm tay lớn hóa thành từng tàn ảnh, đập về phía thân thể Tiêu Lãng.
Vèo!
Thân thể Tiêu Lãng giống như tia chớp tránh sang một bên. Nhưng không
ngờ, một quyền này của Huyết Nô lại là hư ảnh. Một bàn chân đã sớm chuẩn bị xong, mang theo tiếng rít quét ngang. Tiêu Lãng không né tránh kịp,
chỉ có thể vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, nắm đấm đánh về phía cái chân
kia.
Lại là cứng đối cứng sao? Ai sợ ai?
Ầm!
Thân thể Tiêu Lãng bị đập xuống dưới. Chân Huyết Nô chỉ khẽ run một
chút, lại hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương, nhanh chóng bay về phía Tiêu Lãng. Hắn tiếp tục nhảy lên thật cao liên tục đánh xuống.
- A... phòng ngự của Huyết Nô lại mạnh như vậy sao?
Tiêu Lãng tuyệt đối không ngờ được, một đòn toàn lực của mình, Huyết Nô
lại không bị thương. Trái lại cánh tay mình bị lực phản chấn làm tê dại, nội tạng cũng bị chấn thương. Người rơi xuống dưới. Đã không phá được
đòn chân của Huyết Nô, hắn chỉ có thể cắn răng, hai tay giơ lên cố gắng
chống đỡ công kích của Huyết Nô.
- Cẩn thận, Huyết Nô là Chiến Đế trung giai. Hơn nữa hắn có lực phòng ngự siêu cường. Thần hồn của hắn là loại hình phòng ngự!
Một lời truyền âm vang lên. Đó là tiếng của Nghịch Thủy Lưu. Tiêu Lãng
nở nụ cười khổ. Sớm không truyền âm, chờ tới giờ phút này khi từng đợt công kích của Huyết Nô liên tục kéo đến, mình chỉ có thể bị động phòng
ngự.
Ầm!
Thân thể Tiêu Lãng vừa rơi xuống đất, chân Huyết Nô đã đến, khiến toàn
thân Tiêu Lãng đập vào mặt đất. Thậm chí còn khiến mặt đất nổ, tạo thành một hố sấu với đường kính vài mét.
Huyết Nô là Chiến Đế trung giai, lực lượng mạnh hơn lão thái giám rất
nhiều. Thực lực của hắn cùng một cấp bậc với Nghịch Thủy Lưu và Đông
Phương Bạch. Tiêu Lãng quá khinh địch, hai lần công kích đã bị thương
nặng.
- Huyết Nô, đừng làm hắn chết. Còn lại tùy ngươi chơi!
Tông chủ Vũ Tông có chút tiếc hận thầm than một tiếng hạ lệnh. Ban đầu
hắn còn tưởng rằng Tiêu Lãng có thể tiêu diệt Huyết Nô, hắn sẽ ra tay
bắt Tiêu Lãng. Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như Tiêu Lãng không có cơ
hội đó.