Yêu Giả Vi Vương

Chương 88: Q.7 - Chương 88: Chủ nhân, hãy chờ ta!




- Đi Yêu Vực?

Tiêu Lãng, Mị Nhi ngẩn ngơ.

Mị Nhi lắc người lập tức bay vào ngực Tiêu Lãng, hai bàn tay nhỏ trắng mềm quàng cổ hắn, ánh mắt kiên quyết nhìn tàn hồn thần hồn cường giả.

Mị Nhi nói:

- Không, ta không muốn đi Yêu Vực gì đó, ta muốn cùng chủ nhân!

Tiêu Lãng cảm giác thân thể nho nhỏ như bạch tuộc bám dính mình, hắn cũng ôm nàng, lòng mềm mại, cảm giác như ôm muội muội... Không, là nữ nhi. Tiêu Lãng không nói gì, chỉ nhìn tàn hồn thần hồn cường giả.

Tàn hồn thần hồn cường giả không giải thích, mắt bỗng bắn ra hai luồng sáng. Người Mị Nhi cứng đờ, xỉu. Tiêu Lãng kinh ngạc nhìn tàn hồn thần hồn cường giả, ôm Mị Nhi, chờ đợi câu giải thích.

- Tiêu Lãng!

Tàn hồn thần hồn cường giả yêu thương nhìn Mị Nhi, sau đó âm trầm nói:

- Ngươi có biết tại sao Mị Nhi xuất hiện trong vực diện tứ đẳng nho nhỏ này không?

Tiêu Lãng không nói, lắc đầu. Tiêu Lãng luôn lờ mờ đoán Mị Nhi có lai lịch rất lớn, phỏng đoán nàng không đến từ Thiên Châu, bây giờ có vẻ như nàng là từ Yêu Vực.

Tàn hồn thần hồn cường giả ngừng một lúc, giải thích rằng:

- Ngươi không đoán sai, Mị Nhi đến từ Yêu Vực, có thân phận rất tôn quý, tôn quý đến mức ngươi không tưởng tuợng được. Năm đó gia tộc của Mị Nhi xuất hiện nội loạn, ta là cận vệ của Mị Nhi nên mang nàng trốn vào không gian hỗn độn. Sau chúng ta bị truy sát, ta bị thương nặng chỉ có thể xé rách không gian, cuối cùng đến nơi này.

Tiêu Lãng hiểu ra. Xem ra Yêu Vực, Thần Vực rất hỗn loạn, chắc thường xuyên đại chiến không ngừng nghỉ. Trong lòng Tiêu Lãng càng thấy mẫu thuân với vực diện chung cực.

Tàn hồn thần hồn cường giả không đợi Tiêu Lãng lên tiếng, kinh ngạc kêu lên:

- Mị Nhi là một chủng tộc cực kỳ mạnh trong Yêu Vực, nàng là mị linh, chỉ có thể đi Yêu Vực. Còn ngươi chắc sẽ đi Thần Vực? Cho nên cuối cùng Mị Nhi vẫn sẽ tách rời khỏi ngươi. Thân phận Mị Nhi tôn quý, đi theo ngươi chắc chắn không có tương lai lớn lao gì. Ngươi cũng không muốn ảnh hưởng tương lai của Mị Nhi đi? Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi thả Mị Nhi rời đi, đợi quay về Yêu Vực, gia tộc của Mị Nhi sẽ tặng trọng bảo báo đáp ngươi...

- Được rồi.

Tiêu Lãng bỗng đánh gãy lời tàn hồn thần hồn cường giả nói, mặt biến lạnh băng.

Tiêu Lãng lạnh nhạt nói:

- Ngươi có thể mang Mị Nhi đi nhưng không cần thù lao. Tiêu ta không có lý tưởng gì, không muốn xưng bá Thần Vực gì đó. Ta chỉ muốn bình yên sống qua ngày, trọng bảo của các ngươi giao cho Tiêu ta là minh châu dính bị trần.

Tiêu Lãng nói câu này rõ ràng đang khó chịu. Lòng Tiêu Lãng luôn có sự kiêu ngạo, nếu người khác xem thường hắn, mặc kệ ngươi là con ông trời hắn cũng không thèm nhìn một cái. Tiêu Lãng không có hứng thú với Thần Vực, Yêu Vực gì đó. Tàn hồn thần hồn cường giả làm bộ dạng thi xá cao cao tại thượng làm Tiêu Lãng tức giận, nếu không phải tàn hồn này từng cứu hắn thì Tiêu Lãng đã trở mặt.

Nhưng Tiêu Lãng chọn buông tay chuyện Mị Nhi. Mị Nhi xuất thân cao quý, Tiêu Lãng không muốn chậm trễ nàng. Lại nói Mị Nhi có gia tộc của mình, lá rụng nên về cội, để nàng trở về thì tốt hơn.

Tàn hồn thần hồn cường giả không để mắt Tiêu Lãng khó chịu, thấy hắn đồng ý thì thản nhiên nói:

- Vậy được rồi. Mấy ngày nay ngươi hãy khuyên nhủ Mị Nhi. Ba ngày sau ta mang nàng trực tiêó rời đi. Mị Nhi biến hóa, có thể chịu được đại na di không gian vặn vẹo, là lúc trở về.

Tiêu Lãng không biết đại na di là gì, Thiên Châu bị phong ấn, tàn hồn thần hồn cường giả làm sao mang Mị Nhi rời đi? Tiêu Lãng cũng không biết điều này. Nhưng thi thể Âu Dương Lãnh Yên còn trong quan tài tử ngọc, hồn phách đã được tàn hồn thần hồn cường giả thu, hắn cần hỏi rõ chuyện này.

Nghe Tiêu Lãng hỏi, tàn hồn thần hồn cường giả im lặng thật lâu sau mới nói:

- Nói thật cho ngươi biết đi, nữ nhân của ngươi đã hoàn toàn chết rồi, cho nên ngươi muốn sống lại nàng ta là chuyện... Không thể nào. Trừ phi ngươi có thể đạt tới cảnh giới Chí Cao Thần, sử dụng lực lượng luân hồi cưỡng ép phá trật tự quy tắc.

- Cái gì?

Mặt Tiêu Lãng sa sầm. Trạng thái của Quân Thần Độc Cô Hành là chết giả, thất hồn lục phách chưa tan biến, thân thể chưa chết hẳn, có thể sống lại là bình thường. Âu Dương Lãnh Yên là đã chết rồi, Tiêu Lãng có nghĩ đến điều này, giờ được đáp án chính xác làm lòng hắn cực kỳ đau đớn.

Tiêu Lãng hít sâu, không chết tâm hỏi:

- Chí Cao Thần là cái gì?

Tàn hồn thần hồn cường giả hờ hững liếc Tiêu Lãng, lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng mơ về Chí Cao Thần, chết tâm đi. Đương nhiên... Ta giữ thi thể, tàn hồn của nữ nhân này cho ngươi. Ngươi đi Thần Vực liền biết cái gì là Chí Cao Thần, khi đó ngươi có lòng cố gắng tu luyện, chờ khi ngươi đạt đến Chí Cao Thần cảnh thì có thể đến tìm ta. Hừ, cứ như vậy đi. Hồn lực của ta không nhiều, mang Mị Nhi đại na di một lần xong sẽ hoàn toàn chết. Tiêu Lãng, khuyên ngươi câu cuối, ngươi đi Thần Vực nếu vẫn nặng cảm tình, mềm lòng như vậy thì ngươi sẽ hại chết toàn bộ người Thiên Châu.

Tàn hồn thần hồn cường giả chậm rãi biến mất, một mình Tiêu Lãng ôm Mị Nhi nho nhỏ ngồi thẫn thề, lòng u sầu.

Mị Nhi nhanh chóng tỉnh lại, nhìn Tiêu Lãng vẻ mặt âm trầm, biết hắn và tàn hồn thần hồn cường giả đã bàn bạc xong. Đôi mắt to ngập nước lấp lánh ánh sáng nhìn Tiêu Lãng.

Thật lâu sau, Mị Nhi mở miệng nói:

- Chủ nhân, ngươi không cần Mị Nhi rồi sao?

Tiêu Lãng ôm Mị Nhi, ngồi thẳng, nhìn Mị Nhi nho nhỏ.

Tiêu Lãng cười gượng nói:

- Mị Nhi, hãy trở về Yêu Vực đi, ở đó có gia tộc, thân nhân của Mị Nhi. Ở đó Mị Nhi sẽ có không gian càng rộng lớn, sẽ quen thêm nhiều bằng hữu, có càng nhiều báu vật ăn ngon cho ngươi nuốt. Ta đi Thần Vực một chuyến, nhưng cuối cùng ta sẽ ở Thiên Châu đến cuối đường. Tất nhiên nếu Mị Nhi nhớ ta, hay sống ở bên kia không tốt thì tùy thời đến Thiên Châu cùng ta.

Mị Nhi nghe Tiêu Lãng nói câu này mới nín khóc mỉm cười. Tiêu Lãng vuốt mái tóc tím mềm như lụa, lòng mềm mại. Bởi vì chuyện Âu Dương Lãnh Yên làm tâm tình Tiêu Lãng rất xấu giờ tạm gác lại, làm bạn với Mị Nhi ba ngày.

Ba ngày sau, tàn hồn thần hồn cường giả xuất hiện, yêu thương nhìn Mị Nhi.

Tàn hồn thần hồn cường giả nói:

- Mị Nhi lại đây, là lúc rời đi.

Mị Nhi nghe vậy càng bám chặt vào Tiêu Lãng, đôi mắt trông mong lưu luyến nhìn hắn.

Tiêu Lãng nặng nề thở dài vuốt đầu Mị Nhi, mỉm cười nói:

- Mị Nhi đi đi.

Mắt Mị Nhi ngập nước, khuôn mặt xinh đẹp ngang ngửa với Âu Dương Ấu Trĩ tràn ngập lưu luyến. Thật lâu sau, Mị Nhi thả Tiêu Lãng ra, chậm rãi đi hướng tàn hồn thần hồn cường giả.

Tàn hồn thần hồn cường giả lạnh lùng liếc Tiêu Lãng, không nói gì thêm, toàn thân tỏa sáng rực rỡ. Năng lượng màu trắng bao phủ thân thể Mị Nhi. Không gian trong địa điện bỗng vặn vẹo, xuất hiện hố đen to lớn. Tàn hồn thần hồn cường giả ôm Mị Nhi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng bay hướng hố đen.

Một thanh âm cực kỳ kiên quyết vang trong đầu Tiêu Lãng:

- Chủ nhân hãy chờ ta, chắc chắn Mị Nhi sẽ trở về tìm chủ nhân!

Hố đen biến mất, không gian xung quanh bắt đầu rung động, cả thiên điện lắc lư kịch liệt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thiên điện nơi Tiêu Lãng ở sụp đổ, hắn đứng ngây như phỗng. Nhiều người trong viện bị kinh động, thấy Tiêu Lãng đứng trong đống hoang tàn, không biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng mọi người thấy biểu tình, bóng lưng của Tiêu Lãng, cảm nhận rõ ràng lúc này hắn rất buồn bã, bi thương, dường như một thứ cực kỳ quan trọng trong đời hắn đã rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.