Yêu Giả Vi Vương

Chương 128: Q.4 - Chương 128: Còn dám chiến hay không?




Yên lặng!

Sàn đấu giá lớn như vậy, đúng vào lúc này giống như bị thánh uy Thiên Đế của Nhàn Đế bao phủ. Không gian bị đông cứng lại, chỉ còn lại từng đôi mắt khiếp sợ trợn mắt há hốc.

Quan hệ giữa Ma gia và Tu La điện cũng không tệ. Ma Tiêu mượn Phó điện chủ Tinh Mộc mượn một ngàn vạn huyền thạch để đấu giá, điều này có thể lý giải được. Nhưng tiểu công chúa Âu Dương gia, lấy thần binh chí tôn và bảo giáp Nghê Thường của nàng ra để đặt cọc cho Tiêu Lãng một ngàn vạn huyền thạch. Điều này hết sức khó lý giải. Mà Mộc Tiểu Đao vẫn nổi tiếng lãnh khốc vô tình, lấy thân phận thiếu tộc trưởng, đem vinh quang của Thần Khải phủ ra đặt cọc, điều này lại càng khó tin hơn.

Quan trọng nhất là... Người phía dưới kia là ai? Hắn tại sao có thể khiến Âu Dương Ấu Trĩ và Mộc Tiểu Đao đứng ra bảo đảm cho hắn?

- Ba chữ Thần Khải phủ kia đương nhiên không đáng hai ngàn vạn. Nó giá trị mười ngàn vạn, không! Trăm ngàn vạn!

Giọng nói của Nhàn Đế vang lên. Nhưng chính Nhàn Đế và các nhân vật lớn cường giả Thiên Đế ở đây đều chấn động kinh ngạc, thi nhau suy đoán thân phận Tiêu Lãng. Chỉ có điều bọn họ nghĩ tới vỡ đầu cũng nghĩ không ra, người có thân phận thế nào mới có thể làm cho Tiểu công chúa Âu Dương gia và thiếu phủ chủ Thần Khải phủ thân thiết như vậy?

- Ấu Trĩ ngươi điên rồi sao?

Trong nhã các Âu Dương gia, Âu Dương Tà nổi giận bắt đầu rống lên. Âu Dương Ấu Trĩ làm vậy không phải là vấn đề đơn thuần cho mượn một ngàn vạn. Đây khác nào đánh vào mặt của công tử Ma Tiêu và Tinh Mộc.

Khuôn mặt giống như tinh linh của Âu Dương Ấu Trĩ lại lộ vẻ kiên quyết, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Lãng phía dưới, khẳng định nói:

- Ta không điên, Đại ca ca là bằng hữu duy nhất của Ấu Trĩ. Bằng hữu gặp nạn, sao có thể không quan tâm được? Lại nói nữa, Âu Dương Tà đây là vật của ta, ngươi tại sao lại muốn quản ta? Ngươi còn hô to gọi nhỏ đối với bản tiểu thư, ta sẽ cầm thần lôi đánh ngươi!

- Ca, ca điên rồi!

Cùng lúc đó, Mộc Tiểu Yêu cũng có chút bối rối nhìn Mộc Tiểu Đao khẽ nói. Vừa nãy Tiểu Đao vẫn trầm mặc, đột nhiên lại làm như vậy, khiến nàng trước giờ vẫn thản nhiên như không lại không thể bình tĩnh được.

- Ta không điên!

Tiểu Đao không nhìn Mộc Tiểu Yêu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng phía dưới. Khóe miệng hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười có chút ngây ngô, kiên định lạ thường nói:

- Ta đã từng nói người này rất quan trọng đối với ta. Đừng nói hai ngàn vạn huyền thạch, cho dù bảo ta đi chết thay hắn, ta cũng sẽ không do dự! Loại cảm giác này rất kỳ quái. Nhưng ta xác định... cảm giác này không sai!

- Người kia là ai? Âu Dương Ấu Trĩ gọi hắn là đại ca ca? Mộc Tiểu Đao còn đứng ra bảo đảm cho hắn hai ngàn vạn huyền thạch? Hồng Đậu bởi vì hắn mà ký ức phong ấn có chút xúc động? Lẽ nào... là hắn?

Nếu như giờ phút này trong lòng chấn động nhất, chỉ sợ là công tử Hắc Kỳ. Mắt hắn luôn quét tới quen lui từ Hồng Đậu tới thân ảnh phía dưới, trong lòng hắn có một suy đoán đặc biệt không tốt.

Năm đó thời điểm Hắc Kỳ Nhi đi Phá Thiên phủ mang về một tin tức, Tiêu Lãng và Âu Dương Ấu Trĩ đã từng ở trong núi Mê Tung một thời gian, còn giết chết vô số sơn phỉ trong núi Mê Tung. Sau đó gia tộc của bọn họ bởi vì sợ Tiêu Lãng cám dỗ Âu Dương Ấu Trĩ, đã điều tra một phen, xác định quan hệ giữa Âu Dương Ấu Trĩ và Tiêu Lãng vô cùng tốt, còn gọi hắn là đại ca ca!

Tiểu Đao vẫn nổi tiếng là lãnh khốc vô tình. Cho dù Âu Dương Tà hắn cũng không nể mặt, đột nhiên lại đối xử tốt với một người như vậy? Trong này khẳng định có vấn đề.

Hắc Kỳ có nghe nói một chút về mối quan hệ tốt đẹp giữa Tiểu Đao và Tiêu Lãng khi còn ở đại lục Thần Hồn. Hiện tại lại thêm dáng vẻ của Đông Phương Hồng Đậu, thân phận của người phía dưới đã vô cùng sống động.

Thế giới này, người có thể làm cho Âu Dương Ấu Trĩ, Mộc Tiểu Đao, Đông Phương Hồng Đậu như vậy chỉ có một. Đó chính là Tiêu Lãng! Tiêu Lãng bỏ ra hơn một ngàn vạn huyền thạch mua Vũ Y tặng cho Đông Phương Hồng Đậu, cũng là một điều rất dễ giải thích!

Nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, trong lòng Hắc Kỳ bắt đầu cực kỳ sợ hãi. Tiêu Lãng lại từ trong vực sâu tử vong đi ra? Còn có được vô số chí bảo? Lẽ nào hắn thừa kế đạo của Kiếm Ảnh Đại Đế? Bất luận thực lực Tiêu Lãng thế nào, chỉ riêng mối quan hệ giữa hắn và Âu Dương Ấu Trĩ, Mộc Tiểu Đao, cũng làm cho Hắc Kỳ cảm thấy tuyệt vọng.

- Tiêu Lãng muốn cướp Đông Phương Hồng Đậu? Không, tuyệt không có thể để tên rác rưởi từ vực diện cấp thấp này cướp nàng đi được. Cho dù ta không chiếm được, cũng không thể tiện nghi cho tên rác rưởi như ngươi!

Trong lòng Hắc Kỳ đang gầm thét, nhưng hắn lại ép mình phải tỉnh táo. Trong mắt hắn chớp hiện hàn quang. Chỉ một lát sau, hắn đột nhiên cười lạnh, trên mặt đầy dữ tợn quát lên:

- Người đâu, truyền một câu nói của ta tới công tử Ma Tiêu...

...

- Tiểu Đao, Tiểu Ấu Trĩ!

Giờ phút này Tiêu Lãng cũng phát sợ. Nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ sảng khoái và trở nên kích động. Con mắt cũng thoáng ướt. Đặc biệt là lời Tiểu Đao nói, càng làm cho hắn cảm giác giống như bị lôi điện đánh trúng. Nghe giọng điệu Tiểu Đao, cho dù giờ phút này không nhận ra hắn, ít nhất trí nhớ bị phong ấm của hắn cũng buông lỏng.

Huynh đệ của hắn không để hắn thất vọng!

Tiêu Lãng nhắm mắt lại hít thật sâu mấy lần. Sau đó ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua nhã các của Đông Phương Hồng Đậu, Tiểu Đao, Âu Dương Ấu Trĩ, cuối cùng đột nhiên gầm lên:

- 2 ngàn 2 trăm vạn! Công tử Ma Tiêu, còn dám chiến hay không?

Tất cả đều im lặng. Trong nhã các của công tử Ma Tiêu cũng không nghe thấy có tiếng truyền ra. Hiển nhiên hắn không dám ứng chiến.

Tiêu Lãng khí thế như vậy nói rõ tất cả. Nếu như công tử Ma Tiêu còn dám định giá, Tiêu Lãng không tiếc ném ra tất cả số huyền thạch do Âu Dương Ấu Trĩ và Mộc Tiểu Đao đã đứng ra đảm bảo.

Hắn mượn một ngàn vạn, gộp lại chỉ có hơn hai ngàn vạn. Nhưng Tiêu Lãng lại có hơn ba ngàn vạn, còn chiến cái rắm. Tiếp tục chiến nữa, mặt mũi Ma gia cũng sẽ mất hết...

Quan trọng nhất là thái độ của Âu Dương Ấu Trĩ và Mộc Tiểu Đao khiến công tử Ma Tiêu trầm mặc. Đệ nhất thiên hạ Âu Dương gia lại thêm gia tộc Thần Khải đệ tam thiên hạ liên thủ, hắn chỉ là đệ nhất công tử Ma gia cũng không phải là thiếu tộc trưởng. Giờ phút này tất nhiên hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

- Thực sự là một trận chiến kinh tâm động phách. Cuộc chiến hôm nay công tử Ma Tiêu tuy bại còn vinh. Tuy nhiên chúng ta vẫn chúc mừng vị công tử này đã mua được Hỏa Vân Vũ Y. Cầm Phi chúc công tử thành công ôm được mỹ nhân. Đương nhiên nếu như tiểu thư Hồng Đậu còn không động tâm, vị công tử này có thể tới tìm Cầm Phi. Cầm Phi sẵn sàng phục vụ ngài miễn phí...

Trong giọng nói đầy mê hoặc của Cầm Phi, Hỏa Vân Vũ Y rốt cuộc đã xác định thuộc về Tiêu Lãng. Hắn đã thành công lấy được Vũ Y này!

Đến giờ phút này không khí trong sàn đấu già vẫn hoàn toàn tĩnh mịch. Chỉ có điều nhìn lồng ngực của vô số người phía dưới không ngừng nhấp nhô có thể thấy được, giờ phút này trong lòng bọn họ vẫn vô cùng kích động.

Trên miệng Tiêu Lãng nở nụ cười, lại nhìn về phía nhã các của Âu Dương Ấu Trĩ và Mộc Tiểu Đao truyền lại một ý niệm cảm kích. Hắn lại thoáng nhìn về phía nhã các của Đông Phương Hồng Đậu yên tĩnh ngồi xuống, chậm rã chờ đợi bảo vật cuối cùng lên sàn, chờ buổi đấu giá kết thúc, hắn sẽ lập tức đi tìm Đông Phương Hồng Đậu, đưa Hỏa Vân Vũ Y cho nàng, đồng thời sẽ có một cơ hội đưa nàng rời đi.

Âu Dương Ấu Trĩ nhìn hắn như vậy, cùng với thái độ đột ngột của Mộc Tiểu Đao, cũng không khiến Tiêu Lãng thay đổi kế hoạch lúc đầu. Hắn không muốn để Hồng Đậu bị một chút thương tổn nữa, cũng không muốn để chuyện này xuất hiện biến số. Chỉ cần có nắm chắc chuyện cứu Hồng Đậu ra, hắn tuyệt đối sẽ không có chút do dự nào.

Nếu đã dự định cứu, như vậy khẳng định sẽ động thủ ở Nhàn Đế Thành, cũng sẽ vi phạm quy củ do Nhàn Đế định ra. Lại thêm hôm nay hắn đã đắc tội công tử Ma Tiêu, nếu như hắn cướp Hồng Đậu đi khẳng định cũng sẽ làm Ma gia tức giận. Còn có Thiên đế Lạc Diệp, Thiên đế Tùy Phong ở phía đông nam Thiên Châu, Tiêu Lãng đã có rất nhiều kẻ thù.

Thân phận Âu Dương Ấu Trĩ và Mộc Tiểu Đao tuy rằng tôn quý, thế lực gia tộc của bọn họ tuy rằng cường đại, nhưng kẻ thù của mình nhiều như vậy, hơn nữa thân phận cũng có thể sẽ bị lộ ra. Một khi cứu Đông Phương Hồng Đậu, cũng không biết có bao nhiêu Thiên Đế sẽ đến truy sát mình. Cho nên Tiêu Lãng không dình tìm kiếm sự trợ giúp của Tiểu Đao và Ấu Trĩ. Như vậy ngược lại sẽ làm hại hai người và gia tộc của bọn họ.

Tiêu Lãng thở ra một hơi thật dài, trong mắt bắn ra một tinh mang. Ánh mắt hắn quét về phía nhã các của Đông Phương Hồng Đậu, quyết định:

Chờ buổi đấu giá kết thúc, nhân lúc đưa Vũ Y cho Hồng Đậu, có cơ hội lập tức động thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.