Tiêu Lãng yên lặng rửa chân cho Cô Cô xong đi hậu viện. Tiểu Đao vạm vỡ
như núi vẫn đang tu luyện, Tiêu Lãng phát tay ý bảo gã đừng dừng lại.
Tiêu Lãng cõng tảng đá to khác chạy theo Tiểu Đao.
Võ giả tu
luyện trước tiên rèn luyện thân thể, nếu như nói Huyền khí là rượu thì
thân thể chính là bình rượu, chỉ khi bình rượu đủ to, chắc chắn mới chứa càng nhiều rượu được.
Hai bóng người ở dưới ánh trăng cõng khối
đá to mấy ngàn cân chạy nhanh. Tốc độ của Tiêu Lãng nhanh hơn Tiểu Đao
một chút, một hơi vượt qua vài vòng. Mỗi khi Tiêu Lãng vượt qua Tiểu Đao thì gã sẽ nhếch môi cười, bộ dạng ngốc nghếch, hạnh phúc.
Hai người tu luyện đến đêm khuya mới tắm rửa, đi ngủ. Trời chưa sáng hai người đã bò dậy, bắt đầu tu luyện Huyền khí mỗi ngày.
Tiêu Lãng, Tiểu Đao hô hấp, hai thân thể một to lớn một gầy yếu, ánh sáng
xanh lúc yếu lúc mạnh như đom đóm ban đêm, cực kỳ quái dị.
Mặt
trời dâng lên, Tiểu Đao đứng dậy đi làm đồ ăn. Rất khó tuonwgr tượng một nam nhân cao to, vạm vỡ thế này loay hoay trong nhà bếp thì quái dị cỡ
nào. Nhưng Tiểu Đao đã nấu ăn rất nhiều năm, đôi tay to lớn làm ra món
ăn cực kỳ ngon.
Tiêu Lãng không đi hỗ trợ, mấy năm nay đã thói
quen. Tiểu Đao có nguyên tắc riêng của mình, muốn ân Tiêu Lãng cứu gã,
báo ân Cô Cô dạy dỗ, luyện võ cho. Tiêu Lãng xem Tiểu Đao là huynh đệ
ruột, giữa huynh đệ không cần chú ý quá nhiều, hiểu nhau là được rồi.
Tiêu Lãng tiếp tục tu luyện Huyền khí, tuy chỉ có thời gian một ngày nhưng
hắn cảm thấy thực lực mạnh một chút thì tốt hơn một chút. Tiêu Lãng
quyết thắng thi đấu võ viện mười thành tây bộ, phải lấy được Phượng Linh đan.
Tiêu Lãng tu luyện suốt cả ngày. Tiểu Đao không hỏi một câu về hành trình đi Hỏa Phượng thành. Cô Cô im lặng. Tiêu Lãng không lên
tiếng. Gia đình ba người kỳ lạ dường như hình thành ăn ý nào đó, không
nói nhiều lại hiểu nhau, tin tưởng đối phương.
Ngày thứ hai trời
vừa sáng Tiêu Lãng liền đứng dậy, không ra hậu viện tu luyện. Tiêu Lãng
cưỡi con lừa nhỏ rời đi, không chào từ biệt Cô Cô, Tiểu Đao. Hai người
cũng không đứng dậy tiễn Tiêu Lãng.
Mãi khi bóng dáng Tiêu Lãng
biến mất trong sương mù mông lung, cửa sân mở ra, một nam nhân to lớn
như man tượng đẩy xe lăn ngồi một nữ nhân tuyệt trần đi ra. Trong mắt
của hai người không có lo âu. Tiểu Đao im lặng. Ánh mắt Cô Cô mông lung.
Cô Cô nhỏ giọng nói:
- Tiêu Thanh Y ta bồi dưỡng thiên tài tuyệt thế mười bảy năm sắp danh
chấn Hỏa Phượng thành rồi sao? Không biết để hắn sớm lộ ra trước mặt thế nhân là quyết định đúng hay sai?
…
Trong Phi Tuyết võ
viện có mười chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi ra, rầm rộ chạy hướng cửa
thành tây. Đằng sau đọi xe có một con lừa nhỏ khiến hình ảnh biến quái
dị. Nhã phu nhân Liễu Nhã là đại biểu của Phi Tuyết võ viện, toàn quyền
phụ trách thi đấu võ viện mười thành tây bộ lần này. Trừ năm thiên tài
thiếu niên của Phi Tuyết võ viện ra còn có hộ vệ các gia tộc đi theo.
Mặt ngoài trị an của Chiến Vương triều khá tốt nhưng lỡ xảy ra chuyện gì thì không hay, hơn nữa không mang theo hộ vệ thì làm sao nổi bật thân
phận cao quý của các vị công tử, các tiểu thư.
Xe ngja không chạy nhanh, Hỏa Phượng thành không xa, nếu chạy không ngừng nghỉ thì đi
đường khoảng hai ngày. Năm ngày sau chính thức bắt đầu thi đấu, trong
năm ngày đủ cho mọi người tới kịp.
Đương nhiên nguyên nhân chủ
yếu là vì Tiêu Lãng cố chấp không chịu ngồi xe ngựa. Nhã phu nhân Liễu
Nhã lo con lừa của Tiêu Lãng không theo kịp nên lệnh cho đội xe đi chậm
lại.
Tiêu Lãng không nói gì, chỉ cười cười. Tư Đồ Chiến Thiên ngồi trong xe cười nhạt.
Theo không kịp?
Sợ là con ngựa có chạy gãy chân thì con lừa của Tiêu Lãng có thể dễ dàng đuổi theo.
Lúc trước Tư Đồ Chiến Thiên ở trong rừng cây nhỏ chính mắt thấy tốc độ kinh người của con lừa nhỏ, tuy đến bây giờ gã vẫn không nghĩ ra sao nó có
thể chạy nhanh như vậy. Huyền thú có tốc độ nhanh không có loại nào
giống con lừa.
Tiêu Lãng lắc lư ngồi trên lưng lừa nhắm mắt dưỡng thần, trực giác dã thú khiến hắn dễ dàng cảm ứng được thuộc hạ của Bát
gia, Thần Hồn Chiến Sĩ có tốc độ khủng bố, Thiên Tầm đang theo đuôi bọn
họ.
Bên trong xe ngựa có vô số hộ vệ của các gia tộc nhưng không
ai phát hiện ra Thiên Tầm, Tiêu Lãng đoán rất có thể gã cố ý để hắn phát hiện ra. Nếu không thì lấy tốc độ của Thiên Tầm, cho dù trực giác của
Tiêu Lãng có nhạy tới đây cũng không thể phát hiện được.
Có một
siêu cấp bảo tiêu ở bên cạnh, Tiêu Lãng cảm thấy vô cùng an toàn. Tiêu
Lãng không cảm thán gì, hắn không phải người nói nhiều. Biết ơn thì để ở trong lòng, nói nhiều thành ra mất giá trị.
Tiêu Lãng nhắm mắt
một lúc, lắc lư trên lưng lừa bắt đầu tu luyện Huyền khí. Đám người trên xe ngựa đằng trước nhìn mà ghen tỵ, tu luyện Huyền khí cần phải nhập
định, thân thể lắc lư đang đi trên đường mà cũng có thể tu luyện Huyền
khí? Tiêu Lãng không sợ xảy ra ngoài ý muốn sao?
Đến chạng vạng
thì đội xe ngừng lại, đám hộ vệ bắt đầu dựng lều. Tiêu Lãng ngồi trên
bãi cỏ, lấy ra lương khô đem theo, vừa ăn vừa uống nước.
Một hộ vệ Liễu gia đến kêu Tiêu Lãng:
- Tiêu Lãng, phu nhân cho mời!
Tiêu Lãng liếc ánh mắt mọi người tập trung về mình, trầm ngâm giây lát sau trả lời:
- Ngươi về bẩm với phu nhân là ta chuẩn bị tu luyện, có lời gì để ngày mai hãy nói.
Tuy trong xe ngựa xa hoa của Nhã phu nhân Liễu Nhã chắc chắn có rượu ngon
cơm ngon, nằm bên trong nhìn mỹ nữ là việc mát mắt vừa lòng. Nhưng sắp
thi đấu, Tiêu Lãng không muốn vì một nữ nhân làm hỏng việc, tuy nữ nhân
này yêu mị tạn xương.
Hộ vệ của Liễu gia không nói câu nào đi
mất. Ba công tử, một vị tiểu thư không xuống xe ngựa. Tiêu Lãng ngồi
trong góc lều tĩnh tọa tu luyện. Con lừa nhỏ ở sau lưng Tiêu Lãng, rất
thân thiết.
Một đêm bình yên, ngày thứ hai đoàn xe tiếp tục yên
lặng đi. Tiêu Lãng ở trên lưng lừa lắc lư nhắm mắt tu luyện, người vòng
quanh ánh sáng xanh, cực kỳ quái dị.
Tối hôm đó Nhã phu nhân Liễu Nhã lại mời, Tiêu Lãng vẫn từ chối, một mình ngồi xếp bằng trong góc.
Tiêu Lãng giống như con lừa của hắn, ngăn cách với đám ngựa quý thượng
đẳng.
Đến ngày thứ ba, hộ vệ kia tiếp tục mời:
- Tiêu Lãng, phu nhân lại lần nữa cho mời.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Lãng dứt khoát đi hướng xe ngựa của Nhã phu nhân Liễu Nhã.
Tiêu Lãng vén rèm đi vào, đập vòa mắt là hình ảnh khiến tim nam nhân đập nhanh.
Ánh nến mập mờ hôn ám, thảm trắng tinh, một mỹ nhân nằm nghiêng trên tháp
như con mèo nhỏ. Trên bàn có mỹ tửu hoa quả tươi món ngon tỏa mùi thơm
hấp dẫn.
Tiêu Lãng đến khiến Nhã phu nhân Liễu Nhã thấy bất ngờ,
môi hé mở cực kỳ hấp dẫn như dụ người nếm thử. Tiêu Lãng cười hì hì đặt
mông lên xe ngựa, túm lấy một cái đùi gà, bưng ly rượu uống một hơi.
Nhã phu nhân Liễu Nhã thấy Tiêu Lãng hành động bất nhã thì mắt trợn trắng, u oán trách:
- Hừ! Ta còn tưởng ngươi là nam nhân máu lạnh vô tình, không ngờ là làm bộ làm tịch.
Tiêu Lãng cười khờ ngốc nói:
- Hết lương khô.
Nụ cười này được chân truyền từ Tiểu Đao, Tiêu Lãng cho đáp án khiến Nhã
phu nhân Liễu Nhã tức muốn hộc máu. Tiêu Lãng như vậy khiến Nhã phu nhân Liễu Nhã cảm thấy nàng không hấp dẫn bằng một cái đùi gà.
Nhã phu nhân Liễu Nhã trừng Tiêu Lãng, hung dữ nói:
- Ăn đi, ăn đi, ăn no chết đi! ăn xong mau cút!
Tiêu Lãng không tiếp lời, nhai ngồm ngoàm, uống rượu ừng ực. Một bình mỹ tửu đủ để nhà nghèo ăn vài tháng bị Tiêu Lãng uống vài hớp hết sạch.
Nhã phu nhân Liễu Nhã hờn giận không nói gì nữa, Tiêu Lãng không có thời
gian để ý tới nàng. Tiêu Lãng không thèm nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã, cố
gắng lấp đầy bụng.
- Ợ!
Tiêu Lãng vuốt bụng ợ một cái,
thỏa mãn đứng dậy, cười với Nhã phu nhân Liễu Nhã vẫn đang trừng mình,
xoay người chuẩn bị rời đi!
Nhã phu nhân Liễu Nhã ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi kêu lên:
- Tiêu Lãng!
Đôi mắt tóe lửa như muốn băm vằm Tiêu Lãng ra.
Tiêu Lãng xoay người, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Tiêu Lãng nghiêm túc nhìn Nhã phu nhân Liễu Nhã, cười nói:
- Đa tạ phu nhân mời ăn tối, à, đêm nay phu nhân rất đẹp.
Tiêu Lãng nói xong ưu nhã khom người, khóe miệng cong lên độ cung quái dị,
khuôn mặt bình thường biến tràn đầy yêu khí. Nhã phu nhân Liễu Nhã nhìn, mắt mông lung, người mềm nhũn.
- Phu nhân ngủ ngon, chúc có giấc mơ đẹp.
Tiêu Lãng vén rèm đi ra, trong vô số ánh mắt ghen tỵ, hắn quay trở về bên con lừa, ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện.
Bên trong xe ngựa, Nhã phu nhân Liễu Nhã vén rèm nhìn Tiêu Lãng, mắt lại bốc lửa, bỗng nhiên nàng đánh rùng mình.
Không đúng!
Tại sao nàng bị hắn kiềm chế? Tại sao tức giận vì hành động của hắn?
Là nàng muốn chinh phục hắn hay là bị hắn chinh phục?
Nhã phu nhân Liễu Nhã trà trộn tình trường nhiều năm, thích chơi đùa cảm
tích của người khác nhưng không thích bị người điều khiển ngược lại. Ban đầu Nhã phu nhân Liễu Nhã bị Tiêu Lãng hấp dẫn, muốn khiến hắn thần
phục dưới váy của mình là bởi vì ánh mắt cuồng dã kiệt ngạo bất thuần,
vì tấm lưng đầy sẹo, vì khuôn mặt tràn đầy yêu khí.
Sau đó bởi vì tư chất nghịch thiên của Tiêu Lãng khiến Liễu gia nổi ý mời chào, Nhã
phu nhân Liễu Nhã cố chấp đi lên Đoạn Đầu lĩnh, tiếc rằng không thể cứu
hắn được. Nhã phu nhân Liễu Nhã không ngừng sử dụng phong tình giúp nàng thuận lợi trong mọi việc dụ dỗ Tiêu Lãng, nhưng hắn như tảng đá bất
động như núi.
Bây giờ Tiêu Lãng vẫn là tảng đá kia, ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, nhưng lòng Nhã phu nhân Liễu Nhã thì dao động.