Yêu Giả Vi Vương

Chương 106: Q.6 - Chương 106: Cuộc chiến cuối cùng.




Trong cung điện lớn nhất của Diệt Hồn Điện, sáu lão quái ngồi quanh trong một cột thủy tinh chính giữa chủ điện. Cột thủy tinh cực kỳ lớn, từ dưới đất kéo thẳng lên nóc cung điện, tỏa ánh sáng bảy sắc. Thân thể sáu người cũng lấp lánh ánh sáng bảy sắc, lực lượng bán thần liên tục rót vào cột thủy tinh.

Cột thủy tinh là trung tâm đại trận chiến trường Thiên Ma. Trên bầu trời xám xịt trong chiến trường Thiên Ma vốn không phải như vậy, bên trong ẩn giấu một siêu cấp vòng bảo hộ, vòng bảo hộ này có thể giam cầm bầy Vực Ngoại Thiên Ma trong chiến trường Thiên Ma, chậm rãi xử lý.

Nhưng lúc này sáu cường giả mạnh nhất Thiên Châu khó chống nổi. Nhìn ánh sáng nhạt phát ra từ cột thủy tinh là biết, năng lượng vòng bảo hộ trong chiến trường Thiên Ma liên tục hao tổn trong mấy ngày qua, số lượng Thiên Ma vương tăng mạnh.

Nếu vòng bảo hộ chiến trường Thiên Ma bị vỡ thì bầy Vực Ngoại Thiên Ma sẽ thoát khỏi chiến trường Thiên Ma xông vào Thiên Châu. Nhiều Vực Ngoại Thiên Ma như vậy, quan trọng nhất là đột nhiên tăng gần trăm Thiên Ma vương. Đừng nói đến sinh linh, võ giả trong Thiên Châu, dù là sáu cường giả Bán Thần cảnh cũng e sợ.

Thực lực tổng hợp của Thiên Ma vương miễn cưỡng sánh bằng cường giả Bán Thần cảnh. Nếu là ba, bốn mươi con Thiên Ma vương thì có lẽ sáu lão quái Bán Thần cảnh sẽ liều mạng đấu một trận, nhưng gần trăm con thì sáu người không chắc. Quan trọng nhất là người khác không biết nhưng bọn họ cảm ứng rõ ràng trung tâm chiến trường Thiên Ma rậm rạp Vực Ngoại Thiên Ma, ít nhất mấy ức con, Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp nhiều vô số kể, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp cỡ vài vạn.

Không nói đến Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp, thực lực của Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp miễn cưỡng sánh bằng Chí Tôn Thiên Đế. Đây là mấy vạn Chí Tôn Thiên Đế! Trong Thiên Châu có ai ngăn cản được?

Thế nên mới rồi Thanh Mộc Thạch hét to kêu mọi người sẵn sàng chạy trốn, xem tình hình thì Thiên Châu đã định sẽ bị diệt vong. So với toàn quân bị diệt không bằng giữ lại một số hạt giống tinh anh trốn đi các không gian hư vô thích hợp nhân loại sinh tồn. Nếu sau này có cơ hội xuất hiện một cường giả tuyệt thế thì có thể giết trở về Thiên Châu, mặc dù xác suất là số không.

Thanh Mộc Thạch nói một câu làm mọi người trên quảng trường khủng hoảng. Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ biến sắc mặt, tụ tập lại bàn bạc. Tiêu Lãng bị kêu qua, mọi người ngươi một câu ta một lời, cuối cùng quyết định phái hắn đi tìm hiểu tình hình cụ thể để sắp xếp đường lui.

Lòng Tiêu Lãng chìm xuống. Cho đến này Tiêu Lãng luôn nghĩ rằng lão quái Bán Thần cảnh là vô địch, những Vực Ngoại Thiên Ma nho nhỏ sẽ bị các lão quái Bán Thần cảnh diệt sạch ngay. Nhưng sau khi chứng kiến sự khủng bố của con Thiên Ma vương kia thì Tiêu Lãng không dám chắc nữa. Trong tiểu đội săn giết có ít nhất năm, sáu cường giả Đại Đế, cuối cùng bị một Thiên Ma vương đánh tan tác, có hai Đại Đế bị giết. Thực lực như vậy tuyệt đối có thể miễn cưỡng sánh bằng Bán Thần cảnh. Gần trăm Bán Thần cảnh thì dù đám người Thanh Mộc Thạch có mạnh tới đâu cũng không chống nổi.

Tiêu Lãng thẫn thờ đi vào Diệt Hồn Điện, bước vào trong cửa điện không thấy bóng ai. Tiêu Lãng men theo ký ức đi vào một đại điện, kết quả phát hiện một đám người ngồi xếp bằng trị thương. Một mình Thanh Mộc Thạch nôn nóng đứng ngồi không yên.

Tiêu Lãng đến đánh thức những người trị thương, vài ánh mắt lạnh lẽo liếc qua. Tiêu Lãng cảm nhận được bên trong có vài luồng sát khí.

- Ngươi còn có mặt mũi đi vào? Muốn nhìn xem chúng ta đã chết chưa?

Đại Đế Man tộc tràn ngập sát khí quát to:

- Cút đi, nếu không thì e rằng lão phu sẽ không cẩn thận diệt tạp chủng nhà ngươi!

Thanh Mộc Ngọc khẽ thở dài:

- Tiêu Lãng, đi theo ta.

Thanh Mộc Ngọc sải bước dẫn Tiêu Lãng rời đi, nếu Đại Đế Man tộc thật sự giết Tiêu Lãng thì gã cũng không tiện nói cái gì.

Tiêu Lãng vẻ mặt áy náy nhìn mọi người, buồn bã rời đi. Tiêu Lãng biết nếu không phải hắn mang theo gần vạn quân đoàn Vực Ngoại Thiên Ma tập thể làm phản thì có lẽ Man Hách sẽ không chết. Trong trận cuối cùng hỗn loạn, Man Hách bị trọng thương đã bị Vực Ngoại Thiên Ma phân thây.

Đi đến một thiên điện khác, Tiêu Lãng im lặng thật lâu sau ngước mắt nhìn Thanh Mộc Ngọc.

Tiêu Lãng hỏi:

- Thật sự không có cách nào cứu vãn thế cục sao?

Thanh Mộc Ngọc ánh mắt buồn bã lắc đầu, nói:

- Năng lượng vòng bảo hộ đang nhanh chóng tiêu hao, tối đa nửa tháng sau vẫn không có cách nào cứu chữa thì vòng bảo hộ sẽ nổ tung, vài ức vạn Vực Ngoại Thiên Ma sẽ xông ra khỏi chiến trường Thiên Ma, tàn phá Thiên Châu. Trong vòng nửa tháng nhóm phụ thân sẽ liên hợp ra tay một lần, nếu không thể cứu vãn thì đành... Bỏ Thiên Châu. Các ngươi có thể phái người đi về sắp xếp trước, mấy ngày nữa chúng ta cùng phụ thân tiến hành lần thanh trừ rầm rộ nhất, để xem có thể nghịch chuyển được không.

Tiêu Lãng gật đầu, nặng nề lê bước ra ngoài, chuyển lời của Thanh Mộc Ngọc cho các đại nhân vật. Đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ nghe vậy thì không chút do dự phái ra đám người Mộc Ngân Hà, Âu Dương Lãnh Mạc dẫn người trở về gia tộc, sắp xếp chuyện rút lui.

Tiêu Lãng trở về bên quân đoàn tây bộ, kêu gọi Thiên Đế tây bộ bàn bạc. Tiêu Lãng biết phi độ hư không, xuyên qua không gian hư vô vô số lần. Tiêu Lãng từng thấy nhiều không gian hư vô loại lớn ổn định, thích hợp nhân loại sinh tồn, không cần lo không có chỗ đi.

Có chỗ đi, tộc nhân của các Thiên Đế gom lại cỡ mấy trăm vạn người đều có chỗ.

Vấn đề là... Trong không gian hư vô không có linh mạch, linh khí mỏng manh hơn cả Thần Hồn đại lục. Vào trong không gian hư vô tránh né thì nhân loại vĩnh viễn khó thể có một cường giả, đời này qua đời khác sống trong không gian hư vô nho nhỏ kéo dài hơi tàn, sống như một con chó.

Mặc dù từ khi mọi người biết Vực Ngoại Thiên Ma tấn công thì đã tính toán đến điều tồi tệ nhất, nhưng tình huống diễn biến nhanh như vậy khiến tất cả khó thể chấp nhận. Người trong quảng trường thẫn thờ, tâm tình tồi tệ.

Tiêu Lãng miễn cưỡng phấn chấn trở lại, khiến Vô Ngân Thiên Đế và Hòa Thuật Thiên Đế, phụ thân của Hòa Nhi dẫn mấy người quay về tìm Trà Mộc sắp xếp. Tiêu Lãng nói tọa độ mấy không gian hư vô thích hợp cho nhân loại sinh tồn nhất ở tây bộ. Tiêu Lãng còn dặn là nếu như hắn... Không trở về được thì kêu Vô Ngân Thiên Đế, Hòa Thuật Thiên Đế, phụ thân của Hòa Nhi dẫn người vào trong không gian hư vô.

Đám Vô Ngân Thiên Đế, Hòa Thuật Thiên Đế, phụ thân của Hòa Nhi đã đi, Tiêu Lãng nhẹ nhàng hơn. Tiêu Lãng đã sẵn sàng liều mnạg đánh trận, nếu không thì Thiên Châu diệt vong, vĩnh viễn không thể sống lại Độc Cô Hành, hắn không có cơ hội đột phá cảnh giới cao hơn. Khi đó nếu Vân Tử Sam vẫn không quên thù hận liều mạng đánh nhau với Tiêu Lãng thì hắn cũng không sống được.

Nhìn từ mặt khác, trong xương Tiêu Lãng đã dung nhập vào Thiên Châu, cho rằng Thiên Châu là nhà của hắn. Bây giờ dị tộc xâm nhập định hủy diệt nhà của Tiêu Lãng, giết hại đồng bào của hắn. Tiêu Lãng là một phần của nhân loại, sao có thể không đẫm máu anh dũng chiến đấu đến phút cuối cùng?

Sau khi tất cả đại gia tộc sắp xếp đường lui thì không kjhủng hoảng nữa, bình tĩnh khoanh chân ngồi, chờ các cường giả Bán Thần cảnh ra tay thì cùng nhau quyết chiến lần cuối vì Thiên Châu tồn vong.

Năm ngày sau, sáu cường giả Bán Thần cảnh bước ra khỏi Diệt Hồn Điện, mang theo toàn bộ môn nhân của họ. Năng lượng vòng bảo hộ liên tục yếu đi, bọn họ không chống được nữa nên dứt khoát từ bỏ, dẫn mọi người liều mạng trận cuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.