Yêu Giả Vi Vương

Chương 139: Q.2 - Chương 139: Cuộc chiến Huyết Đế.




Ui! Địa ngục trần gian!

Phương bắc, trong một tiểu thành vô danh, Tiêu Lãng và một đám Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh bay tới trông thấy toàn là núi xương biển máu, xác thịt đầy đất. Trong thành có mấy vạn dân chúng đều bị hại, khắp nơi là tay chân cụt, máu đầ đất. Phương xa có mấy trăm Tuyết Nhân tộc đang gặm tàn thi, bộ dạng cực kỳ khủng bố.

Huyết Mộc và Huyết Khôi nổi khùng:

- Chết, chết, chết hết đi!

Đám Chiến Hoàng cảnh mắt đỏ rực điên cuồng xông hướng Tuyết Nhân tộc. Người ở giữa không trung Huyền khí đã vòng quanh, liên tục bắn Huyền khí đao mang ra. Huyền khí đao mang của đám Chiến Hoàng cảnh có uy lực cực kỳ mạnh, dài cả trăm thước, rộng mấy thước. Huyền khí đao mang bắn ra, không gian khẽ run.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Năng lượng to lớn đánh bay từng Tuyết Nhân nhưng đa số Tuyết Nhân tộc không bị thương tổn trí mạng, lăn vài vòng lại bò dậy, gầm rống vọt hướng đám võ giả.

Tiêu Lãng nhíu mày nói:

- Cha nó, không ngờ đều chạy hết, nếu con rết bay này không nghe lời chỉ huy thì làm sao đây? Từ trên cao thế này té xuống lỡ chết thì sao?

Tiêu Lãng nhìn đám người nổi giận, bất đắc dĩ bĩu môi. Chợt mắt Tiêu Lãng sáng lên, vì hắn thấy một Chiến Hoàng cảnh giận quá mất khôn sử dụng chiến kỹ siêu cấp mạnh. Huyền khí đao mang ucả Chiến Hoàng cảnh hóa thành phi đao xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, uy lực lớn kinh hồn, chém eo một Tuyết Nhân. Còn có một Chiến Hoàng cảnh phóng ra Huyền khí đao mang hóa thành trường thương xoay tròn hình trôn ốc, một thương đâm chết một Tuyết Nhân.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Không đợi Tiêu Lãng kinh ngạc, hơn mười Chiến Hoàng cảnh, mấy chục Chiến Vương cảnh bắt đầu phóng ra chiến kỹ thần hồn, tập thể oanh tạc. Vô số ảo ảnh kèm theo năng lượng khủng bố xé gió bay đi. Đất rung núi chuyển, nguyên tiểu thành rung rinh, bụi đất bay lên che trời, đất đá văng khắp nơi. Mấy chục Tuyết Nhân hộc máu văng ra ngoài.

- Tiêu tướng quân, sao không xuất hỗ trợ?

Huyết Khôi phóng chiến kỹ thần hồn ra xong quát với Tiêu Lãng ở trên bầu trời.

Tiêu Lãng trợn mắt, bất đắc dĩ kêu to:

- Ngươi xác định ta nhảy xuống sẽ sống được sao?

Huyết Khôi ngẩn ra, vội huyết soái khống chế con rết bay xuống. Tiêu Lãng nhảy xuống, phóng ra thảo đằng thần hồn màu tím chui xuống mặt đất, bắt đầu giết Tuyết Nhân.

Có lẽ Tuyết Nhân tộc tàn bạo chọc giận Tiêu Lãng, lần này hắn không có tiêu cực lãn công. Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp công kích, từng tên Tuyết Nhân ngã xuống. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn gần ngàn Tuyết Nhân tộc chỉ giây lát đã bị đánh chết hơn phân nửa, số còn lại kinh khủng chạy tứ tán.

Tiêu Lãng kiêu ngạo ra lệnh cho Huyết Khôi:

- Sai người vận chuyển thi thể đi, ta cần bổ sung năng lượng, nếu không thì lần sau không thể giết nhanh như vậy.

Huyết Khôi lập tức ra lệnh với mấy Chiến Vương cảnh. Mấy Chiến Vương cảnh kia hơi tức giận trừng Tiêu Lãng. Rõ ràng thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng dài cả mấy ngàn thước mà kêu bọn họ vận chuyển xác chết làm cu ly? Người này kiêu ngạo quá, cho rằng hắn là đại nhân vật sao? Không biết bản thân mình là giặc phản quốc?

Tiêu Lãng không để ý đám người này, an nhàn ngồi xếp bằng trên mặt đất, vừa tu luyện vừa nuốt xác. Huyết Khôi không nhìn những người này, ra lệnh bọn họ di dời xác đám Huyết Man tử, chôn tập thể.

Mãi đến ban đêm Tiêu Lãng mới nuốt hết. Mấy vạn tàn thi trong thành bị thu gom hết, hoàn tất chôn xác. Đột nhiên trên bầu trời đổ tuyết, Tiêu Lãng chưa tỉnh táo lại. Hắn biến thành người tuyết, bị tuyết lớn phủ trùm.

Chờ khi Tiêu Lãng mở mắt ra phát hiện chính mình biến thành người tuyết, Huyền khí run lên giũ bông tuyết đi hướng một gian phòng gần đó. Trong mấy căn phòng đều đốt lửa, mọi người vây quanh uống rượu nồng.

Huyết Mộc và Huyết Khôi ở trong một gian phòng, từ xa đã cảm ứng được Tiêu Lãng đứng dậy.

Huyết Mộc đi ra trước, vẫy tay với Tiêu Lãng:

- Tiêu tướng quân, đến đây nào!

Tiêu Lãng đi vào một gian phòng. Huyết Mộc không bước vào mà ở bên ngoài cảnh giới. Tiêu Lãng nghi hoặc nhìn Huyết Khôi ở bên trong, mấy trở về mấy ngày không lẽ có tin tức?

Quả nhiên Tiêu Lãng mới bước vào thì Huyết Khôi đưa bình mỹ tửu ra. Tiêu Lãng uống một hơi.

Huyết Khôi tới gần, nói nhỏ:

- Mới rồi điện hạ truyền tin kêu chúng ta mau chóng tiêu diệt Tuyết Nhân, phải trở về Huyết Đế thành trước Thần Hồn tiết!

Tiêu Lãng nheo mắt, giả bộ kinh khủng nói:

- Quay về Huyết Đế thành? Thân phận như ta chắc không nên đi, ta sợ bị các công tử đại gia tộc của vương triều đùa chết!

Khóe môi Huyết Khôi cong lên khinh thường, làm bộ phất tay nói:

- Có Nhật điện hạ ở thì ngươi sợ cái gì? Ai dám động ngươi? Lại nói ta luôn bảo vệ ngươi, những người này căn bản không có cơ hội xuống tay!

Huyết Vương triều đại bại, trong thu săn có nhiều đệ tử đại gia tộc đã chết, đi đế đô khó tránh khỏi có người gây sự. Tiêu Lãng biết rõ điều này, Huyết Khôi cũng vậy. Nhưng lúc này Tiêu Lãng, Huyết Khôi đều ôm kế riêng. Một người muốn đi lại giả bộ không đi. Một người thuận miệng bảo đảm, nếu Tiêu Lãng thật sự bị người giết thì gã cùng lắm là can ngăn vài tiếng.

- Thần Hồn tiết?

Tiêu Lãng do dự, trầm ngâm giây lát nói:

- Trước Thần Hồn tiết sợ là không thể giết hết Tuyết Nhân tộc. Bây giờ thành phương bắc chưa giết hết Tuyết Nhân, có nhiều Tuyết Nhân trốn về đất băng tuyết.

Huyết Khôi không thèm quan tâm nói:

- Chuyện của Nhật điện hạ quan trọng hơn, có thể từ từ tiêu diệt Tuyết Nhân.

Huyết Khôi vẻ mặt hâm mộ nói:

- Nếu lần này Tiêu tướng quân trợ giúp Nhật điện hạ đăng cơ rồi sau này ra tay tiêu diệt Tuyết Nhân tộc, lập công lớn như vậy rất có khả năng phong vương khác họ, hy vọng sau này nâng đỡ cho ta.

- A!

Mắt Tiêu Lãng nóng cháy, xoa tay, làm bộ làm tịch nói:

- Vậy được rồi, ta sẽ hết sức giúp Nhật điện hạ đăng cơ!

Tiêu Lãng, Huyết Khôi nhìn nhau cười. Nếu người ngoài nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt Tiêu Lãng, Huyết Khôi lóe tia gian kế thành công, cực kỳ xấu xa.

Tiêu Lãng cười một lúc sau bắt đầu nói đến chính sự:

- Khôi đại nhân, có thể trước tiên lộ tình huống Huyết Đế thành cho ta biết không? Để ta bàn bạc kỹ hơn.

Huyết Khôi liếc bên ngoài, mắt chớp lóe thật lâu mới cắn răng mở miệng nói:

- Ta nói đơn giản, Tiêu tướng quân tuyệt đối đừng truyền ra ngoài!

Tiêu Lãng trợn mắt, tức giận quát:

- Ta quen biết bao nhiêu người trong vương triều? Ta có thể truyền cho ai?

Huyết Khôi cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Cũng đúng, cũng đúng.

Lông tơ trên mặt run run, mắt to như trâu xoe tròn, Huyết Khôi nói:

- Bệ hạ đã chết, Huyết Đế quân trung thành với hoàng thất nhất cũng bị diệt toàn quân, nếu không thì Nhật điện hạ đăng cơ không thành vấn đề. Bây giờ có ba thế lực có thể ngồi trên ngôi báu, đầu tiên là Huyết Y nguyên soái, Huyết Nô, Huyết Tắc đại nhân. Thứ hai chính là Huyết tông, thứ ba là sáu đại gia tộc trong Huyết Đế thành.

- Ừm! Ta nhớ kỹ, ngươi nói tiếp đi.

khó được Huyết Khôi chịu nói ra những bí ẩn này, Tiêu Lãng dõng tai lắng nghe, nhớ kỹ từng chữ. Có lẽ mấy thứ này sẽ vô dụng nhưng một khi phát huy tác dụng thì có thể cứu mệnh.

Dường như Huyết Khôi không thèm quan tâm Tiêu Lãng biết những tình báo quý giá này, tiếp tục nói nhỏ:

- Trước mắt có ba người có cơ hội lên ngôi. Trừ Nhật điện hạ ra còn có một vị Lệ thân vương, người kia thì ngươi cũng thấy rồi, là Huyết Hồng Nguyệt điện hạ. Ba vị đại nhân Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc rõ ràng ủng hộ Nhật điện hạ, bởi vì điện hạ là đại hoàng tử, tuy không được sắc lập thái tử nhưng là chính thống. Gần đây truyền ra tiếng gió sáu đại gia tộc bí mật bàn bạc muốn lập Lệ thân vương làm vua. Còn thái độ của Huyết tông thì không rõ ràng, rất có thể sẽ ra lệnh lập Hồng Nguyệt điện hạ. Bởi vì Hồng Nguyệt điện hạ là nhi tử ruột của Tông chủ của Huyết tông, vốn đi ra rèn luyện nhưng bị ngươi bắt, còn chấn nát đan điền, phế tu vi, vì vậy đời này Hồng Nguyệt điện hạ không thể tu luyện nữa, nếu không thì rất có thể sẽ tiếp nhận vị trí Tông chủ. Rất có thể Tông chủ sẽ cho Hồng Nguyệt điện hạ kế thừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.