Ads Thật ra, tin tức sứ giả
Thiên Châu đến đã sớm được đưa tới, Vân Tử Sam nhận được tin tức truyền
tới, đã báo tin cho những nhân vật lớn này. Nàng có một chút tư tâm,
muốn cho Sứ giả Thiên Châu tự tay bắt Tiêu Lãng. Theo tính cách của
Tiêu Lãng, hắn nhất định sẽ phản kháng. Đến lúc đó, Tiêu Lãng sẽ chết
càng thảm hại hơn.
Hơn nữa nàng cho rằng sứ giả Thiên Châu rời khỏi Thần Hồn Thành nhất
định sẽ vội vàng đi tới Chiến Vương Triều. Dựa vào tin tức bên Thần Hồn
Thành, sứ giả Thiên Châu di chuyển với tốc độ nhanh như vậy, khẳng định
nửa ngày sẽ chạy tới đây, Cho nên Vân Tử Sam không thèm nói cho mọi
người biết.
Nàng làm sao ngờ được, sứ giả Thiên Châu đi tới lăng mộ trong lòng đất
Huyết Vương Triều tìm kiếm trước. Nàng cũng không ngờ sức chiến đấu của
Tiêu Lãng lại cường hãn như vậy. Mọi người hết lần này tới lần khác xem
thường hắn, bị hắn đánh tàn hai Chiến Đế, giết chết hai Chiến Đế.
Tông chủ Vũ Tông Vũ Phi Tiên cảm ứng được sứ giả Thiên Châu từ phía xa
trước tiên. Nhìn mấy thân ảnh giống như tia chớp xuyên qua không gian,
hắn lập tức đánh tiếng với mọi người:
- Tất cả xuống quỳ lạy nghênh đón sứ giả Thiên Châu!
Mọi người giật mình, lập tức nhảy xuống, đứng ở phía sau lưng Vũ Phi Tiên, xếp hàng chỉnh tề, chờ đợi mấy người đó đến.
Vèo!
Chỉ trong chốc lát, mấy bóng người xuyên không đến. Ẩn đế còn bị một người mặc áo giáp hộ vệ dùng một tay kéo theo.
Vũ Phi Tiên thoáng nhìn thấy vậy, lập tức đặt Tiêu Lãng sang một bên,
quỳ một gối xuống. Đám người phía sau đều quỳ xuống theo. Ngay cả Vân
Phi Dương vừa tỉnh lại, sắc mặt vô cùng khó nhìn cũng không có cách nào, đành quỳ theo, cung kính hô lớn:
- Cung nghênh năm vị đại nhân!
Ba hộ vệ trầm mặc đứng sừng sững trên không trung. Vị tiểu thư xinh đẹp
lạnh lùng ngạo nghễ, thản nhiên quét mắt nhìn mọi người một lượt không
nói gì. Một lão già mặt nhăn như vỏ cây mở miệng nói:
- Ai đó? Tiêu Lãng ở đâu?
Vũ Phi Tiên vội vàng chỉ vào Tiêu Lãng đã bị ngất nằm trên mặt đất phía trước nói:
- Bẩm đại nhân, Tiêu Lãng ở đây. Chúng ta vừa mới bắt được. Hắn còn giết chết mấy Chiến Đế!
- Ừm?
Lão già nhìn lướt qua Tiêu Lãng đang nằm trên mặt đất có phần kinh ngạc. Ngay cả vị tiểu thư xinh đẹp cũng lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì các nàng cũng nhìn thấy thi thể trên mặt đất và dấu vết chiến đấu còn lưu lại. Vị
tiểu thư xinh đẹp nghi hoặc nhìn lão già nói:
- Hắc Nha, người này còn chưa tới hai mươi tuổi đúng không? Tại vực diện Thần Hồn này, Chiến Đế gần như chính là thực lực Chúng Sinh bát trọng.
Nói như vậy... Thiếu niên này mới chừng ấy tuổi đã đạt được Chúng Sinh
Cảnh bát trọng sao?
Lão già được tiểu thư xinh đẹp gọi là Hắc Nha gật đầu nói:
- Kỳ tiểu thư, đúng là như vậy. Không ngờ được một vực diện Thần Hồn nho nhỏ này còn có thể xuất hiện một thiên tài như vậy?
Ánh mắt Kỳ tiểu thư lạnh lùng nhìn xuống, xoa xoa bộ lông của con thú nhỏ màu đen đang ôm trong lòng, hừ lạnh nói:
- Già Linh là một phế vật, chết đáng đời! Lần trước một hàn băng ngọc
thể phải chờ đến hai mươi tuổi mới phát hiện. Lần này lại bỏ qua một
thiên tài, đáng chết! Hắc Nha, ngươi đi hỏi hỏi tình huống xem thế nào!
- Vâng, Kỳ tiểu thư!
Hắc Nha nhếch miệng mỉm cười. Chỉ có điều, bởi trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, cười lên còn khó coi hơn cả khóc. Hắn bay xuống, một tay nắm lấy
Tiêu Lãng. Trong tay hắn phun ra một luồng khí lưu giống như sương
trắng, tiến vào thân thể Tiêu Lãng, tùy tiện kiểm tra. Trên mặt hắn lộ
vẻ hiểu ra. Hắn nhìn Kỳ tiểu thư đang ở trên không trung nói:
- Tiểu thư, người này tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, hơn nữa đã tu luyện
đến cảnh giới tầng thứ hai. Chẳng trách thực lực đạt được Chúng Sinh
cảnh bát trọng!
- Chiến kỹ Thiên Ma? Hừ, đó chính là một tên phế nhân!
Sự tò mò trong mắt của Kỳ tiểu thư biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Khí lưu màu trắng trong tay Hắc Nha tiếp tục tràn vào trong thân thể
Tiêu Lãng. Thương thế trên người Tiêu Lãng lại nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Hắc Nha tiếp tục mượn khí lưu tra xét thân thể Tiêu Lãng.
Đột nhiên khí lưu trong tay của hắn dừng lại. Hắn cau mày nghi hoặc nói:
- Ồ... Thần hồn của tiểu tử này rất quỷ dị. Ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói về thần hồn này?
Vũ Phi Tiên ở bên cạnh lập tức nở nụ cười nịnh nọt, dè dặt tiếp lời:
- Đại nhân, thần hồn của tiểu tử này thực sự rất quỷ dị, có thể nuốt
chửng máu thịt của võ giả, còn có thể nuốt chửng được thần hồn. Vừa nãy
ngay cả thần hồn Thánh Giai của hoàng đế Chiến Vương Triều Vân Phi Dương cũng bị nó cắn nuốt hơn nửa. Hai Chiến Đế cũng bị thần hồn của hắn
giết chết. Còn nữa, thần hồn của hắn có thể trong nháy mắt trị tốt
thương thế của hắn. Bằng không chúng ta đã sớm bắt được hắn!
- Sao?
Trong mắt Hắc Nha bắn ra hai đạo tinh quang. Vũ Phi Tiên sợ hãi, lập tức kinh hoàng quỳ xuống lạy. Mắt Hắc Nha lóe sáng mấy lần, đột nhiên lại
nhếch miệng nở nụ cười, nhìn Kỳ tiểu thư trên không trung nói:
- Chúc mừng tiểu thư. Thần hồn của người này lại là loại thần hồn đặc
biệt. Ít nhất cũng vượt qua Thánh Giai. Đợi lát nữa có thể có bù đắp
lớn cho Tiểu Nhung Nhng!
Vẻ mặt của Kỳ tiểu thư hết sức vui vẻ, khẽ vuốt con thú nhỏ trong tay, nở nụ cười:
- Khanh khách, không uổng công ta tới vực diện Thần Hồn lần này! Tiểu Nhung Nhung, đợi lát nữa cho ngươi tẩm bổ một chút.
- Chít chít!
Con thú nhỏ nhất thời trở nên hưng phấn. Đầu lưỡi màu phấn hồng liên tục liếm tay của Kỳ tiểu thư, lộ vẻ lấy lòng.
Hắc Nha không nói nữa, tiếp tục khống chế khí lưu màu trắng bên trong cơ thể tràn vào trong thân thể Tiêu Lãng. Chỉ một lát sau những vết thương trên thân thể Tiêu Lãng hoàn toàn khép miệng. Hắn cũng chậm rãi tỉnh
táo lại.
- A...
Tiêu Lãng nhìn thấy mình bị một người xa lạ chộp trong tay, nhất thời vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, đánh tới một quyền.
Nắm đấm này của hắn đủ khiến một Chiến Hoàng đỉnh phong trọng thương,
lại bị Hắc Nha dùng một tay nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng xoay một cái. Xương tay của Tiêu Lãng nhất thời vỡ nát.
Tay còn lại của Hắc Nha chợt lóe lên khí lưu màu trắng. Thân thể Tiêu
Lãng nhất thời xụi lơ xuống, cả người không có chút sức lực nào!
Cặp mắt lạnh lẽo của Hắc Nha nhìn chăm chú vào Tiêu Lãng, lạnh lùng khẽ nói:
- Ta hỏi, ngươi đáp! Nếu có nửa câu che giấu, lão phu sẽ khiến ngươi
sống không bằng chết. Những người ngươi quen biết, người nhà của ngươi,
tất cả đều phải chết! Thậm chí... nếu như lão phu khó chịu, tất cả mọi
người trong vực diện Thần Hồn này đều phải chết, hiểu chưa?
Tiêu Lãng bị đôi mắt này nhìn chăm chú vào, cảm giác ở sâu trong linh
hồn đều có hàn ý dâng lên. Hắn không hoài nghi chút nào đối với năng lực và quyết tâm của người này. Nhưng khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười
nhàn nhạt, nói:
- Nói cách khác, chỉ cần ta phối hợp, ngươi có thể bảo vệ người của ta không chết?
Răng rắc!
Tay Hắc Nha nắm lấy vai Tiêu Lãng đột nhiên dùng sức, dễ dàng bóp nát bả vai của hắn. Hắc Nha dùng giọng nói càng lạnh lẽo hơn nói:
- Ngươi không có tư cách ra điều kiện với lão phu. Ngươi có tin, lão phu có trăm biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết hay không?
Thân thể Tiêu Lãng đau đến mức chết lặng. Ngày hôm nay hắn đã chịu nhiều vết thương. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Hắc Nha, nụ cười nhạt
trên khóe miệng không biến mất. Sau khi hít sâu một hơi, hắn đột nhiên
rống lên:
- Đến đi, lão chó! Có thủ đoạn gì cứ sử dụng ra. Nếu như gia gia ngươi
cầu xin tha thứ dù chỉ nửa câu, thì không phải là hảo hán!
Hắn không biết lão già này là ai, nhưng hắn biết người này vô cùng cường đại. Ngay cả Tông chủ Vũ Tông cũng phải quỳ trước hắn, vậy hắn có thể
không cường đại được sao?
Người này mở miệng ngậm miệng đều nói sẽ khiến đại lục Thần Hồn diệt
thế, hắn nói chuyện lãnh huyết vô tình đến cực điểm. Nếu không có cách
nào bảo vệ được người hắn muốn bảo vệ, vì sao phải hắn phải nói chuyện
cẩn thận với lão làm gì?
Khí thế trên người Hắc Nha đột nhiên trút xuống.
Tông chủ Vũ Tông và một đám Chiến Đế, đám người Vân Tử Sam ở bên cạnh
đều bị đánh bay ra ngoài. Cỗ khí tức này vô cùng khổng lồ, khiến Tiêu
Lãng cũng cảm giác dường như trong khoảng khắc thân thể mình sẽ biến
thành tro bụi vậy. Thân thể hắn thoáng run lên, vẫn cắn răng nhìn chằm
chằm vào lão già kia.
Hai người giống như hai con lừa cứng đầu, mắt to nhìn chằm chằm vào mắt
nhỏ, đều không cam lòng yếu thế. Trong mắt lộ ra hàn quang, giống như
hai con sư tử đối mặt, lộ ra hung quang.
- Được rồi, ngươi thắng!
Chỉ một lát sau, Hắc Nha lại vô cùng quỷ dị thu lại khí thế, hờ hững nói:
- Chỉ cần ngươi phối hợp, ta có thể bảo đảm người nhà của ngươi người không chết!
Tiêu Lãng nhắm mắt lại, lại hít sâu vài hơi, nhếch miệng cười nói:
- Như vậy mới đúng chứ, mọi người cùng tốt mới thật sự tốt. Lão chó nhà ngươi vẫn tính là thức thời!