Yêu Giả Vi Vương

Chương 90: Q.3 - Chương 90: Đi nhầm đường




Thuyền Thiên Cơ là một loại công cụ bay rất thần kỳ, là do đại sư Thiên Cơ Tử một đời luyện khí chế tạo ra. Tốc độ bay chậm nhất cũng có thể so sánh với võ giả Chư Vương cảnh tam trong, hơn nữa lực phòng ngự siêu cường. Bên trong còn chứa đựng trận pháp thần kỳ. Chi phí cho một Thuyền Thiên Cơ rất đắt. Cho dù là công tử đại gia tộc Thiên Châu bình thường cũng không mua nổi. Giá của nóa có thể mua được một đại lục Thần Hồn. Đại lục Thần Hồn tuy rằng cực kỳ cằn cỗi, nhưng nói như thế nào cũng là một vực diện, có thể không ngừng cung cấp nhân tài cho gia tộc Thiên Châu, cực kỳ đắt.

Năm đó Già Khôn ở biển Thần Hồn nhìn thấy thuyền hoa của Mộc Tiểu Yêu, xác định cũng là một loại Thuyền Thiên Cơ, mới hoài nghi thân phận của nàng, cuối cùng cũng xác định nàng là tiểu thư gia tộc Thần Khải.

Tiêu Lãng không biết Thuyền Thiên Cơ này đắt tới mức nào. Hắn chỉ biết hắn nhặt được bảo. Có bảo vật như thế, hắn nắm chắc thêm mấy phần khả năng vượt qua biển Thần Hồn. Chí ít hắn có thể ung dung né tránh được cơ quan trên quảng trường này. Vừa nãy hắn còn kinh hoàng, hắn cũng chưa thể hoàn toàn nhớ kỹ được các bước đi của hải thú bạch tuộc khi qua đây. Hắn rất sợ không cẩn thận đụng chạm cơ quan, sẽ bị lôi điện đánh chết.

- Ừm, cái tên Thuyền Thiên Cơ này không dễ nghe. Nếu không gọi là chiến xa Thiên Cơ?

Tiêu Lãng khẽ gật đầu. Thật ra chiếc xe này do mình luyện hóa, tự mình muốn gọi sao thì gọi. Hắn quát lớn:

- Chiến xa Thiên Cơ, đi!

Vèo!

Chiến xa Thiên Cơ di chuyển lung tung trên quảng trường, một đường phát động cấm chế. Hễ nó đi ngang qua nơi nào, giữa không trung liền đột ngột bắn xuống từng đạo sấm sét, nối liền thành một đường. Cảnh tượng thực sự rung động lòng người!

- Quẹo trái!

Tiêu Lãng thỉnh thoảng phát ra mệnh lệnh, dung ý niệm điều khiển chiến xa Thiên Cơ di chuyển nhanh chóng trên mặt đất. Chỉ một lát sau, Tiêu Lãng lại để cho chiến xa Thiên Cơ bay trong không trung.

Chiến xa này rất thần kỳ, bản thân cũng không thể phóng ra khí lại có thể ung dung bay lên. Điều này khiến Tiêu Lãng suy nghĩ mãi không thông. Chỉ có điều bản thân thần phủ này đã là một tồn tại không thể tin nổi. Tiêu Lãng cũng không suy nghĩ nhiều.

Vèo!

Chiến xa bay đến trước cửa lớn. Tiêu Lãng nhảy xuống, bắt đầu nghiên cứu cánh cửa lớn này. Tuy rằng quái thú bạch tuộc từng nói cửa lớn này đi vào khó đi ra ngoài dễ dàng, nhưng Tiêu Lãng vẫn rất lo lắng. Nếu như mình không mở được cửa lớn này ra, rất có thể sẽ bị nhốt ở trong này cả đời.

- A!

Hắn vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, bỗng nhiên đẩy mạnh cánh cửa lớn. Kết quả khiến hắn bất ngờ. Tay của hắn đụng vào cửa lớn, còn chưa dùng lực, cánh cửa lớn kia lại tự động di chuyển vào trong, dễ dàng mở ra.

- Cũng may, hải thú bạch tuộc này không có gạt ta!

Tiêu Lãng thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn không lập tức đi ra ngoài, trái lại đứng tại chỗ chờ sau khi cánh cửa lớn đóng lại, lúc này mới ngồi lên chiến xa, bay về phía thi thể của con hải thú bạch tuộc.

- Ầm ầm ầm!

Một đường bay trở về, hắn lại khiến vô số sấm sét đánh xuống. Tiêu Lãng trở lại bên cạnh thân thể hải thú bạch tuộc. Thảo Đằng đã dừng cắn nuốt. Tiêu Lãng không ở bên cạnh, nó liền giống như vật chết trôi nổi ở trong không trung.

- Thảo Đằng cắn nuốt tiếp đi!

Tiêu Lãng hạ lệnh, sau đó ở một bên tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, lẳng lặng đợi Thảo Đằng cắn nuốt xong xuôi, mới lại ra khỏi thần phủ, tiếp tục đi Thiên Châu.

Sau mười ngày, Tiêu Lãng đột nhiên mở mắt. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Thảo Đằng. Thân thể của con hải thú cực lớn đã bị ăn hết, chỉ còn lưu lại một bộ xương.

Hải thú cường đại như vậy, Tiêu Lãng tin tưởng Thảo Đằng tuyệt đối sẽ tiến hóa. Chỉ có điều... kết quả khiến Tiêu Lãng rất kinh ngạc. Thảo Đằng ngoại trừ trở nên dài hơn, không hề có hào quang chớp hiện như trong tưởng tượng của hắn. Màu sắc cũng không thay đổi.

- Thảo Đằng, ngươi tại sao lại không tiến hóa vạy?

Tiêu Lãng nghi hoặc truyền cho Thảo Đằng một ý niệm hỏi. Thảo Đằng rất máy móc đáp lại:

- Không biết...

- Chuyện lạ!

Tiêu Lãng thì thầm một tiếng. Chuyện này thật sự không đạo lý. Hải thú có thể tương đương với Nhân Hoàng cảnh, chứa cường sinh mệnh nguyên lực lớn tới mức nào? Ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ tới mức nào?

Chỉ có điều Thảo Đằng không tiến hóa Tiêu Lãng cũng không có cách nào. Hắn cân nhắc một lát, thu hồi Thảo Đằng lên chiến xa, lập tức bay về phía cửa lớn.

Mang theo một đường ánh sáng chớp hiện, Tiêu Lãng đi tới cửa lớn, dễ dàng mở cửa ra bay ra ngoài.

- Ồ?

Mới ra biển sâu, Tiêu Lãng vốn định bảo chiến xa lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay lên phía trên. Hắn có thể chỉ có thể nín thở trong nửa canh giờ. Nếu như chiến xa trực tiếp bay lên trên, còn có thể giữ nguyên tốc độ vừa nãy trong nửa canh giờ tuyệt đối có thể lao ra khỏi mặt biển. Như vậy hắn sẽ không nghẹt thở mà chết. Nhưng giờ phút này bên ngoài chiến xa lại đột nhiên phát ra một ánh hào quang, hình thành một vòng bảo hộ, ngăn cản nước biển xâm lấn.

- Đồ tốt, đồ tốt!

Hắn cảm khái một tiếng. Hắn không lập tức điều khiển chiến xa rời khỏi đó, trái lại thân thể phóng ra khỏi chiến xa, sau đó một đường tiềm hành tới gần thần phủ.

Cửa lớn thần phủ dưới đáy biển chậm rãi đóng lại. Tiêu Lãng chuyển tất cả hải đằng đã được hải thú bạch tuộc kéo sang một bên, che kín thần phủ, không để lộ ra một chút ánh sáng nào. Lúc này hắn mới quay ngược về chiến xa.

- Hi vọng không có cường giả nào phát hiện ra thần phủ này!

Tiêu Lãng liếc mắt nhìn dãy núi tối đen, lẩm bẩm nói. Đây cũng là một bảo tàng tuyệt thế. Cho dù mình không có tư cách đi vào đoạt bảo, sau này cũng có thể dùng làm tin tức bán cho thế lực lớn, tuyệt đối có thể đổi lấy vô số lợi ích. Nếu như mình có thể không chết, thực lực may mắn có thể đạt được cấp bậc Thiên Đế, đến lúc đó cho dù liều mạng cũng phải đến tra xét một phen. Nói không chừng có thể thu được trọng bảo nghịch thiên.

- Đi!

Lại thoáng nhìn qua thần phủ một lát, Tiêu Lãng mới ra lệnh cho chiến xa. Chiến xa lập tức phá tan mặt nước bay lên phía trên. Tốc độ không kém hơn so với lúc nãy là mấy.

- Phù phù. Lần này đúng là nguy hiểm, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, còn nhận được chiến xa Thiên Cơ này!

Tiêu Lãng cảm khái một tiếng. Nếu như không có hải thú bạch tuộc kia, mình đã chết ở trong tay của tên cường giả Chư Vương cảnh. Mà nếu như không phải mình có Thảo Đằng, hải thú bạch tuộc cũng sẽ ăn mình. Cuối cùng tiến vào thần phủ này, dưới cơ duyên xảo hợp giết chết hải thú, vẫn nhận được thần khí chiến xa này. Tiêu Lãng không cảm giác vận may của mình tốt bao nhiêu, trái lại âm thầm cảm kích Thảo Đằng. Nếu không có Thảo Đằng lần này mình chính là chạy trời không khỏi nắng.

Chưa tới nửa canh giờ, chiến xa đã mang theo Tiêu Lãng ra khỏi mặt biển. Nhìn sương lớn bao trùm mặt biển xanh thẳm, Tiêu Lãng cũng không nhịn được muốn thét dài vài tiếng. Chỉ có điều sương trắng dày đặc khiến tâm tình hắn đang tốt lập tức trở nên phiền muộn.

Bởi vì hắn lạc đường, căn bản không phán đoán được phương hướng nữa!

Trước đây một đường đi thẳng, chỉ biết chiếu theo một phương hướng. Giờ phút này hắn ở dưới đến đáy biển xoay chuyển vài vòng, đã hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa. Trong không trung đầy sương trắng, không nhìn thấy ánh mặt trời. Bốn phía đều là biển rộng, làm sao phân biệt được phương hướng đây?

Cuối cùng Tiêu Lãng bất đắc dĩ, dựa vào trực giác lựa chọn một phương hướng. Chiến xa đi sát mặt nước. Ánh mắt của hắn quan sát xung quanh, tra xét tình huống.

Ngồi ở trong chiến xa vô cùng thư thái, tốc độ lại nhanh hơn gấp mười lần so với tốc độ của Tiêu Lãng trước đây. Hắn vốn định một đường tra xét. Chỉ có điều chiến xa này di chuyển nhanh như vậy, hắn căn bản không tra xét được, chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt nhìn phía trước, chuẩn bị ra lệnh cho chiến xa dừng lại bất kỳ lúc nào. Bằng không nếu như phía trước xuất hiện một hải đảo, vậy sẽ trực tiếp đụng thẳng vào.

Chỉ sau một canh giờ, Tiêu Lãng phát hiện sương mù phía trước trở nên mỏng hơn. Ngay thời điểm hắn đang cực kỳ nghi hoặc, hắn phát hiện phía trước có hai thân ảnh phá không đến. Hắn lập tức sợ hãi, vội vàng điều khiển chiến xa chuyển hướng. Ánh mắt hắn lướt qua trên mặt hai thân ảnh kia. Thân thể hắn chấn động. Không ngờ lại gặp phải người quen...

Hắn bĩu môi có chút tức giận lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên là đi nhầm phương hướng, lại bay về phía đại lục Thần Hồn. Hừ hừ, Tông chủ Vũ Tông, nhìn cái gì vậy? Ngươi có thể đuổi theo đại gia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.