Yêu Giả Vi Vương

Chương 34: Q.7 - Chương 34: Đi ra đấu một trận.




Tiêu Lãng không mang theo nhiều người, chỉ có hơn mười vạn người, thực lực thấp nhất cỡ đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Tiêu Lãng không biết tại sao Quân Thần Độc Cô Hành kêu hắn dẫn theo nhóm người này, vì hắn cảm thấy chiến đấu cùng Vân Tử Sam có mang người hay không đều giống nhau. Thực lực đến cảnh giới nhất định rồi thì không sợ quần công.

Ví dụ như bây giờ Tiêu Lãng đối mặt trăm vạn người đám người Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế, hắn muốn giết đám người đó trong số trăm vạn người thì dễ như trở bàn tay. Cho dù là giết hết trăm vạn người thì Tiêu Lãng chỉ tốn chút thời gian.

Cho nên đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao đi theo chỉ có thể ở bên cạnh quan chiến, thắng thì tốt, thua chắc không chạy nổi. Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành kiên quyết đòi Tiêu Lãng dẫn người theo cho bằng được, không giải thích nguyên nhân, hơn nữa nhấn mạnh là gã có sắp đặt hết rồi. Tiêu Lãng bất đắc dĩ tin tưởng Quân Thần Độc Cô Hành.

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã đã được sắp xếp vào trong không gian hư vô. Bán Thần cảnh mời rất nhiều đại sư cấm chế, trận pháp bày nhiều cấm chế trong không gian hư vô. Nếu như Tiêu Lãng chết trận thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã chỉ có thể sống trong không gian hư vô từ đời này sang đời khác.

Đương nhiên...

Tuy không gian hư vô ẩn khuất, gần đó ẩn giấu một số cấm chế nhưng nếu đám người Diệt Hồn tìm kỹ thì sẽ tìm ra. Cho nên trận chiến này rất quan trọng, nếu Tiêu Lãng thua thì mọi người sẽ vạn kiếp bất phục.

Một đường im lặng bay đi, không ai nói một câu. Quân Thần Độc Cô Hành xen lẫn trong đám người, khiến một Thiên Đế dẫn mình bay theo. Mộc Tiểu Đao, Tiêu Ma Thần thì chiến ý ngút trời. Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, dù sao mọi thứ không thể thay đổi, chỉ có thể liều mạng đánh một trận.

Tây hoang rất lớn, tốc độ của mọi người cực nhanh, trong một ngày đã vượt qua Cầm Hải. Nhưng theo tốc độ này thì trong ba ngày không đến Tây Lương Sơn được, trừ phi Tiêu Lãng phi độ hư không.

Tiêu Lãng sốt ruột. Tiêu Lãng từng nói trong vòng ba ngày sẽ đến không gian hư vô, nay mang theo một đống người đi e rằng mất mười ngày, nửa tháng. Tiêu Lãng truyền âm với Quân Thần Độc Cô Hành, định phi độ hư không đi.

Quân Thần Độc Cô Hành khiến Tiêu Lãng bình tĩnh đừng nóng, nếu Vân Tử Sam biết hắn đã xuất phát thì sẽ không sốt ruột. Sớm mấy ngày hay trễ mấy ngày đều như nhau, hơn nữa người trong Tiêu Đế thành đã được sắp xếp rồi, không sợ Vân Tử Sam phá đường lui. Bọn họ chậm chạp có thể khiến Vân Tử Sam nóng nảy bứt rứt, đó là kế dĩ dật đãi lao.

Tiêu Lãng ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, thế nên cưỡi chiến xa Chí Tôn, lòng tĩnh lặng. Mọi người bay một đường, mười ngày sau mới vượt qua tây hoang.

- Ngừng!

Mơ hồ thấy Tây Lương Sơn cao ngất ở phía xa, Quân Thần Độc Cô Hành sai người truyền lệnh dừng lại. Tiêu Lãng mở mắt ra.

Quân Thần Độc Cô Hành khiến người mang gã bay qua nói nhỏ với Tiêu Lãng:

- Lãng nhi, ngươi đi vào đi, chúng ta chờ ở đây. Nhớ kỹ, lỡ mà đánh không lại hay người đám Diệt Hồn muốn ra tay thì ngươi lùi lại đây ngay, ta có cách giữ mạng cho ngươi. Đương nhiên nếu ngươi có thể dụ Vân Tử Sam lại đây thì càng tuyệt vời.

Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:

- Vậy à?

Nếu lời này không phải Quân Thần Độc Cô Hành nói thì chắc chắn Tiêu Lãng sẽ cho một cái tát trời giáng để kẻ nói chuyện tỉnh táo lại. Chiến đấu đẳng cấp cỡ này mà Quân Thần Độc Cô Hành có thể giữ mạng cho Tiêu Lãng?

Thấy biểu tình Quân Thần Độc Cô Hành nghiêm túc, Tiêu Lãng gật đầu.

Tiêu Lãng dặn dò:

- Nghĩa phụ, nếu lỡ... Ta chết trận thì các ngươi lập tức tìm cách trốn trở về không gian hư vô ngay.

- Ngươi sẽ không chết, ngươi là đứa trẻ được ông trời chiếu cố làm sao chết được? Nghĩa phụ có sắp xếp hết rồi, ngươi không cần lo lắng, nghĩa phụ cũng tin tưởng ngươi sẽ sống sót quay về. Đi đi.

Quân Thần Độc Cô Hành vỗ vai Tiêu Lãng. Tiêu Lãng gật đầu, cùng đám người Tiêu Ma Thần, Sát Đế, Mộc Tiểu Đao liếc nhau. Trong ánh mắt cổ vũ của mọi người, Tiêu Lãng cười dài một tiếng cất đi chiến xa Chí Tôn, nhanh chóng lao tới trước.

Tiêu Lãng không thể bay nhưng có thể nhảy, phía trước đại thế rất gập ghềnh nhưng hắn như đạp trên đất bằng, mấy cái nhảy vọt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Tiêu Ma Thần siết chặt nắm tay:

- Tiêu Lãng, ngươi phải thắng. Thần thể thì sao? Người như chúng ta chuyên tồn tại vì giết linh thể, thần thể!

Tiêu Ma Thần hận không thể cùng Tiêu Lãng đại chiến nhưng hắn đã dặn phải nghe theo kế hoạch của Quân Thần Độc Cô Hành, gã cũng biết nên lấy đại cục làm trọng.

Mộc Tiểu Đao gãi đầu, nhếch môi cười nói:

- Ca, ta chờ ngươi trở lại!

Mộc Tiểu Đao không hề lo lắng Tiêu Lãng sẽ thua, bởi vì từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thua.

Sát Đế nhỏ giọng nói:

- Chủ nhân, ngươi phải bình an trở về.

Tuy Tiêu Lãng đã trả lại bản mệnh nhân ngẫu cho Sát Đế, giờ đây gã không còn là nô lệ của hắn nhưng vẫn gọi là chủ nhân. Đời này Sát Đế chưa từng phục ai, Tiêu Lãng là người duy nhất.

Còn Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế thì chẳng hề lo lắng, bọn họ cực kỳ tin tưởng vào đại ca của mình, Vô Ngân Thiên Đế. Nếu Vô Ngân Thiên Đế nói Tiêu Lãng là Đại Đế mà số phận đã định thì hắn sẽ không chết bây giờ.

Quân Thần Độc Cô Hành thu lại tầm mắt, vung tay nói:

- Được rồi, đừng nhìn nữa, làm việc đi.

Quân Thần Độc Cô Hành có thực lực thấp nhất trong đám người nhưng gã có khí thế kỳ diệu, một loại khí chất thống soái. Quân Thần Độc Cô Hành vừa ra lệnh mọi người liền bận rộn công việc. Trong đội mang theo mấy trăm đại sư cấm chế, trận pháp. Vô số Thiên Đế lấy nhiều tài liệu khỏi Tu Di Giới, bọn họ tạo đại trận ngay tại chỗ.

Hơn mười vạn người chia ra mười mấy Thiên Đế cảnh giới bốn phía tránh cho có người đến phát hiện hành động bí mật của họ. Mọi người đều cầm sẵn binh khí giấu trong rừng cây rậm bên dưới, không biết đang làm cái quỷ gì.

Nhiều Thiên Đế dò xét bốn phía, không có ai hay mãnh thú nào tới gần được. Nhưng Quân Thần Độc Cô Hành tính sai một điều, có người có thể núp trên cao mấy vạn thước. Giờ phút này, có hai người đứng trên bầu trời cả vạn thước trên đầu bọn họ.

Một thanh niên tóc bạc như tuyết, mắt trắng yêu dị nhìn bên dưới một lúc sau nghi hoặc hỏi Diệt Hồn đứng bên cạnh:

- Điện chủ, bọn họ đang làm cái gì?

Diệt Hồn lạnh lùng cười:

- Một đám con kiến mưu tính dựa vào chút âm mưu quỷ kế vùng vẫy trước khi chết. Không lẽ bọn họ không biết rằng trước lực lượng tuyệt đối thì hết thảy âm mưu quỷ kế đều là mây bay sao?

Vọng Nguyệt các chủ đồng ý gật đầu. Người bên dưới mạnh nhất là Tiêu Ma Thần, mà gã không khác gì con kiến trong mắt Diệt Hồn, Vọng Nguyệt các chủ, có thể tùy tay giết.

Diệt Hồn lười xem, phất tay nói:

- Đi đi, Thanh Mộc Thạch sắp đến đây, đi xem hắn muốn làm cái quỷ gì.

Hai bóng người chợt lóe, nhanh chóng biến mất trên bầu trời, bốn phía trở về yên tĩnh.

Tiêu Lãng nhanh chóng đến gần Tây Lương Sơn, đứng trên đỉnh một ngọn núi trầm giọng quát:

- Vân Tử Sam, ta đến rồi, hãy ra đấu đi!

- Chiến trường Thiên Ma đã sửa xong, Tiêu Lãng lười đi vào thông đạo gì đó, hơn nữa Quân Thần Độc Cô Hành cũng nói là nếu có cơ hội thì tốt nhất là dụ Vân Tử Sam đến chỗ bọn họ.

Vù vù vù vù vù!

Chỉ giây lát sau trên Tây Lương Sơn có một cánh cửa từ từ mở ra, một bóng áo tím bay ra, tư thế yêu mỹ, động tác bay phiêu dật. Còn có Diệt Địa, Diệt Nhân theo sau lưng nàng. Nhưng Diệt Địa, Diệt Nhân chỉ đứng gần cửa chứ không lại theo.

Vân Tử Sam đứng trên bầu trời xa xa đối diện với Tiêu Lãng. Hôm nay gió rất lớn, thổi y phục của Tiêu Lãng, Vân Tử Sam bay phần phật. Vân Tử Sam, Tiêu Lãng không lên tiếng, biểu tình nghiêm túc nhìn nhau như đôi tình nhân nhiều năm chưa gặp. Ngay sau đó, hai thiên tài tuyệt thế đi ra từ Thần Hồn đại lục sẽ quyết định sinh tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.