Yêu Giả Vi Vương

Chương 119: Q.6 - Chương 119: Đi xa.




Bây giờ gần như không Vực Ngoại Thiên Ma nào tụ tập thành đàn nhưng có thành bầy. Thảo đằng thần hồn màu lam vừa ra liền dễ dàng tiêu diệt Vực Ngoại Thiên Ma. Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần luân phiên công kích, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp bị trọng thương. Tiêu Lãng vận dụng tình động phối hợp với công kích linh hồn của tàn hồn của Tà Chủ dễ dàng bắt giữ Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Tiêu Lãng không chỉ thuần hóa Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, nó bị tàn hồn của Tà Chủ luyện hóa linh hồn, hoàn toàn trở thành nô lệ của Tiêu Lãng.

Trinh sát cao cấp nhất tây bộ đều được phái ra. Trinh sát Tu La điện cũng ra mặt, dò xét ở đâu có Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp cho Tiêu Lãng. Tiêu Lãng liên tục phi độ hư không, dùng truyền tống trận, thấy Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp liền bắt lấy đưa vào trong không gian hư vô của tàn hồn của Tà Chủ.

Nửa tháng qua, Tiêu Lãng bắt hơn ba mươi con Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp, mười lăm con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, gặp Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp thì Tiêu Lãng giết hết. Trong Thiên Châu có rất ít Vực Ngoại Thiên Ma ẩnn úp, đa phần Vực Ngoại Thiên Ma còn ỏa Loan Luân Hải, Băng Tuyết Hải.

Tiêu Lãng định tìm tiếp, không ngờ Tu La điện phái người đến truyền tin nói là Thanh Mộc Ngọc tìm hắn.

Vực Ngoại Thiên Ma bị tiểu đội săn giết giết gần hết. Tiêu Lãng từ bỏ thuần hóa, một đường phi độ hư không trở về Tiêu Đế thành, thấy Thanh Mộc Ngọc đang chờ.

Tiêu Lãng kêu Tiêu Ma Thần quay về nghỉ ngơi, hắn dẫn Thanh Mộc Ngọc đi vào một thiên điện, chờ thị nữ dâng trà xong.

Tiêu Lãng hỏi:

- Thanh Mộc đại nhân tìm ta có chuyện gì?

Thanh Mộc Ngọc muốn nói lại thôi, chần chừ giây lát thản nhiên nói:

- Tiêu Lãng, đầu tiên phải cảm ơn ngươi cứu Thiên Châu, nếu không có ngươi thì Thiên Châu sẽ trở thành lịch sử, con cháu nhân loại sau này đời đời ở trong không gian hư vô. Không cần nghi ngờ công lao của ngươi, nhất định sẽ lưu danh sử sách!

Tiêu Lãng ngẩn ra, hờ hững mỉm cười nói:

- Đây là nên làm, ta cũng là con dân của Thiên Châu, tất nhiên phải góp chút sức. Cho dù là bất cứ ai, nếu có năng lực sẽ dốc hết sức.

Thanh Mộc Ngọc tiếp tục bảo:

- Ta từng nói chỉ cần ngươi ra sức trong tai kiếp lần này thì chúng ta đều đứng về phía ngươi. Nhưng... Lần này tốt nhất ngươi đừng đối nghịch với Diệt Hồn, đừng tạo vương triều...

Tiêu Lãng nhìn Thanh Mộc Ngọc, thấy mắt gã tránh né, khóe môi hắn cong lên mỉa mai.

Tiêu Lãng hỏi:

- Thanh Mộc đại nhân đến làm thuyết khách sao?

Mặt Thanh Mộc Ngọc đỏ rần, lúng túng nói:

- Tất nhiên là không. Nhưng bây giờ phụ thân và Man Thần bế quan. Ngươi không biết thân thể người là thiên đạo đồ hoàn chỉnh, nếu thiếu một tay một chân không chỉ bị giảm thực lực, sau này tu luyện không có bước tiến. Nên bọn họ sử dụng linh dược lại mọc ra tay chân. Nhưng muốn hoàn chỉnh ngưng tụ ra tay chân cần ít nhất mười năm. Phụ thân và Man Thần không ở đây, Vọng Nguyệt các chủ có quan hệ rất tốt với Diệt Hồn. Bây giờ ngươi đối đầu với Diệt Hồn thì ta sợ là... Thiên Châu sẽ lại nội loạn.

Tiêu Lãng nghe vậy nheo mắt lại, trầm ngâm không nói.

Thanh Mộc Thạch, Man Thần Yêu Kiệt gãy tay chân mà có thể mọc ra? Nếu tay chân Tiêu Lãng hoàn toàn đứt lìa e rằng thảo đằng thần hồn màu lam không thể giúp hắn mọc lại. Có thể nối xương, máu thịt bị xé rách có thể khép lại nhưng tay chân đứt lìa trừ phi có thủ đoạn nghịch thiên, nếu không thì tuyệt đối không thể ngưng tụ.

Vọng Nguyệt Hồ có quan hệ tốt với Diệt Hồn?

Điều này làm Tiêu Lãng bất ngờ, hắn từng thấy mặt Vọng Nguyệt Hồ vài lần, không quen thần thú sống mấy vạn năm này. Nhưng nếu Vọng Nguyệt Hồ là thần thú chắc thực lực không yếu hơn Man Thần Yêu Kiệt, Thanh Mộc Thạch.

Tiêu Lãng nghĩ đến một vấn đề, nếu hắn chiến đấu với Vọng Nguyệt Hồ những thú hoàng nghe theo hắn hay là gã? Một lát sau, Tiêu Lãng cười khổ. Vực Ngoại Thiên Ma bị Tiêu Lãng thuần hóa thế mà Thiên Ma vương gầm một tiếng là chúng làm phản ngay. Chắc nếu thật sự chiến đấu, Vọng Nguyệt Hồ ra lệnh một tiếng là đám Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải, Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp đành công kích Tiêu Lãng. Tiêu Lãng là bằng hữu của Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải, Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp nhưng thần thú là thần với chúng nó.

Tiêu Lãng đoán ra ý đồ Thanh Mộc Ngọc đến tìm mình. Sơn chủ của Phổ Đà sơn, Hồng Mông tôn giả đã chết, Man Thần Yêu Kiệt, Thanh Mộc Thạch bế quan, Vọng Nguyệt Hồ có quan hệ tốt với Diệt Hồn. Nếu Tiêu Lãng đối đầu với Diệt Hồn thì sẽ rất thảm, Thanh Mộc Ngọc khuyên hắn từ bỏ suy nghĩ xây dựng vương triều.

Có xây dựng vương triều hay không chẳng là gì với Tiêu Lãng, dù không ngay mặt lập vương trều thì hắn vẫn là bá chủ tây bộ. Bản thân Tiêu Lãng không có ý định trở thành Đại Đế, thống nhất Thiên Châu. Bây giờ nghe Thanh Mộc Ngọc, Tiêu Lãng trầm ngâm thật lâu.

Tiêu Lãng nói:

- Ta không phải là Vân Phi Dương, không có dã tâm lớn như vậy, xin Thanh Mộc đại nhân cứ yên tâm.

Thanh Mộc Ngọc thở phào:

- Vậy thì tốt.

Thanh Mộc Ngọc chủ động nói chuyện khác:

- Bây giờ ngươi độ qua tâm ma đệ lục trọng, thực lực đạt đến Thiên Đế, có thể tùy thời vào cấm địa cổ thần tìm sinh mệnh nguyên châu. Nếu ngươi lấy được sinh mệnh nguyên châu thì phụ thân sẽ xuất quan sống lại nghĩa phụ của ngươi ngay. Nhưng ta đề nghị ngươi chờ thực lực mạnh hơn chút rồi hãy đi vào, bên trong vô cùng nguy hiểm, ngươi có tmá phần khả năng sẽ chết. ài, thật ra nếu ngươi không đi vào thì tốt nhất.

- Ta phải đi vào cấm địa cổ thần!

Tiêu Lãng kiên quyết nói:

- Chờ tây bộ ổn định rồi ta sẽ đi Khuynh Thành sơn ngay, khi đó làm phiền đại nhân dẫn tới lối vào cấm địa cổ thần.

Thanh Mộc Ngọc ngẩn ra, nghi hoặc hỏi:

- Sốt ruột như vậy? Ngươi không tu luyện thêm vài năm sao? Chỉ cần không đạt đến Chí Tôn Thiên Đế là vào được...

Tiêu Lãng không tiện giải thích thực lực cảnh giới của hắn chắc sắp đến Chí Tôn Thiên Đế rồi. Tiêu Lãng ậm ừ cho qua. Thanh Mộc Ngọc không nói thêm, trò chuyện vài câu rồi đi.

Thanh Mộc Ngọc rời đi, Tiêu Lãng cảm giác thế cục nghiêm trọng. Tiêu Lãng không đón đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã trở về, vẫn để bọn họ ở trong không gian hư vô. Tinh Thần điện chủ ở bên trong bảo hộ. Tiêu Lãng suy nghĩ một phen, quyết định ba tháng sau đi cấm địa cổ thần, nếu có thể ra khỏi cấm địa cổ thần liền luyện hóa năng lượng trong huyền thạch, trùng kích chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ bát trọng.

Diệt Hồn sốt ruột như vậy, tuy Tiêu Lãng không biết tại sao gã không e ngại tàn hồn sau lưng hắn nhưng nói không chừng gã sẽ nhanh chóng xuống tay. Vọng Nguyệt Hồ liên hợp với Diệt Hồn, mà Tiêu Lãng chỉ có thể sử dụng tàn hồn một lần, không biết đến phút cuối tàn hồn có xuất hiện không. Tiêu Lãng không thể không nắm chặt thời gian.

Chỉ cần có thể ra khỏi cấm địa cổ thần, đột phá chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ bát trọng, Tiêu Lãng cho rằng thực lực tổng hợp của hắn sẽ đạt đến Bán Thần cảnh, dù Diệt Hồn muốn khiêu chiến hắn cũng không phải sợ. Tuy... Tiêu Lãng không nắm chắc hai chuyện này.

Tiêu Lãng nghĩ thông liền bạn rộn, đầu tiên là vào không gian hư vô có đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, tạo một Thất Tinh Loạn Thế đại trận. Tiêu Lãng chuyển thiên mộ của Tà Chủ vào đây, sai đám người Sát Đế ở trong không gian hư vô. Dù sao Tiêu Lãng cần một thời gian nữa mới đi cấm địa cổ thần, và rất có thể hắn vĩnh viễn không về được.

Tây bộ kiến thiết rất nhanh, các gia tộc Thiên Châu đưa tới nhân lực tài lực vật lực, nhiều lưu dân trở về hỗ trợ xây dựng tây bộ. Mới mấy tháng ngăn ngủi, vô số Sát Đế đứng thẳng, nhưng muốn trở lại phồn hoa như trước phải chờ mấy chục năm nữa.

Ba tháng sau, tình huống tây bộ ổn định, Tiêu Lãng tỉuệ tập người của mình lại thông báo hắn sẽ đi xa một chuyến, khi hắn không ở thì tây bộ do Tiêu Ma Thần làm phủ chủ ủy quyền.

Tiêu Lãng không nói thật với mọi người, chỉ bảo đi Khuynh Thành sơn làm việc. Mọi người nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều.

Lúc Tiêu Lãng sắp đi bất ngờ nhận được một truyền âm:

- Đại nhân, Vô Ngân nguyện đi chung với ngươi, nói không chừng ngươi dẫn Vô Ngân đi sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.