Sáng sớm, chân trời tỏa ánh sáng, trên sa mạc mênh mông vô bờ phủ
trùm sương lạnh mờ nhạt, như khói, cũng giống khăn quàng quấn quanh cổ
nữ nhân. Mây trắng trên trời trong ánh nắng chiếu rọi đẹp như kiệt tác
của ma pháp sư. Lá cây đen nhánh trong Hắc Sam Lâm biến huyễn lệ.
- Grao!
- Grao!
Một trăm Hồng Y Vệ trừ mười người gác đêm ra, số còn lại dậy thật sớm tu
luyện , toàn bộ cõng một khúc gỗ to chạy nhanh vòng quanh Hắc Sam Lâm.
Tiêu Lãng chạy đằng trước nhất, không thấy bóng dáng mấy Chiến Tôn cảnh
Thiên Tầm đâu. Bảy, tám đỉnh Chiến Suất cảnh cũng không đến luyện thể.
Đến cảnh giới như bọn họ thì luyện thể đã không quan trọng nữa. Cho dù
bọn họ có luyện suốt ngày thì Huyền khí bị thân thể hấp thu, lúc vận
chuyển Huyền khí có thể từng bước cải tạo cơ thể càng cường đại hơn, cho nên có rèn luyện thân thể hay không chẳng quan trọng.
Trước
Chiến Tôn cảnh thì luyện thể rất quan trọng, cho nên tuy lúc này Tiêu
Lãng rất muốn suốt ngày chạy nhanh trong Hắc Sam Lâm tìm kiếm ổ kiến
nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cùng Hồng Y Vệ luyện thể.
Luyện thể
một canh giờ, Hồng Y Vệ quay vào trong Hắc Sam Lâm, chia ra mười người
nấu cơm, số còn lại tiếp tục tu luyện Huyền khí.
Ăn cơm xong, Tiêu Lãng lại dạy một người thuật cơ quan cạm bẫy, sau đó dẫn theo Thiên Tầm đi vào sâu trong Hắc Sam Lâm.
Mọi người đã nhìn quen hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng mỗi ngày chạy vào sâu trong Hắc Sam Lâm. Bọn họ nghiên cứu thuật cơ quan cạm bẫy kỳ diệu, thứ này nhìnn hư đơn giản, bây giờ mỗi người có thể bày ra một ít nhưng
hiệu quả kém xa trình độ Thiên Tầm chứ đừng nói là Tiêu Lãng.
Tuy mỗi một bài trí trong thuật cơ quan cạm bẫy đơn giản nhưng muốn phối
hợp lại đạt đến hiệu quả thần kỳ, sức sáng thương khủng bố thì cần năng
lực tính toán cực kỳ cường đại, không thể sai một bước. Thậm chí mỗi một sợi dây thừng buộc vào chỗ nào, mỗi vị trí khúc gỗ treo ở đâu đều không thể sai một chút nào.
Bởi vậy Tiêu Lãng cho Hồng Y Vệ nhiệm vụ
là không cầu có thể bài trí giống như hắn nhưng trong vòng ba tháng phải bố trí được toàn bộ cạm bẫy, sức sát thương ít nhất hơn một ưnả của
hắn. Nếu không đạt được thì sau ba tháng sẽ bị đá ra Hồng Y Vệ, không có tư cách đi Mê Huyễn sâm lâm.
Long Nha Phỉ Nhi giao toàn quyền luyện binh cho Tiêu Lãng, tuy vô số người
không phục hắn nhưng không thể không cố gắng nghiên cứu thuật cơ quan
cạm bẫy.
Lúc này hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đang cố gắng tìm ổ Sa Nghĩ trong Hắc Sam Lâm.
Tuy trong Hắc Sam Lâm còn có nhiều Huyền thú khác nhưng Tiêu Lãng không vừa mắt. Có nhiều Huyền thú hơn thì một ngày sẽ gặp được mấy con? Một trăm
con hay năm trăm con? Một ổ Sa Nghĩ thì có ít nhất bốn, năm ngàn con Sa
Nghĩ!
Long Nha Phỉ Nhi trở lại hơn mười ngày , hai người Thiên
Tầm, Tiêu Lãng gần như tìm một phần ba Hắc Sam Lâm, kiếm được vô số ổ Sa Nghĩ, không biết đã nuốt bao nhiêu con Sa Nghĩ.
Sa Nghĩ phổ biến khắp Bắc Cương, nhiều khủng khiếp. Tiêu Lãng nhận định bảo thủ hơn mười ngày qua đã nuốt gần trăm vạn con Sa Nghĩ, thảo đằng thần hồn màu tím
của hắn đã dài hơn... Bốn mươi thước!
Tiêu Lãng cảm nhận thảo
đằng thần hồn màu tím thô cỡ cánh tay, dài bốn mươi thước vô thanh gầm
rống lao nhanh dưới lòng đất như một con rồng, trái tim Tiêu Lãng run
rẩy.
Đây là thần hồn của hắn, thế nhân cho rằng phế thần hồn. Khí thế này, năng lực khủng bố này, thần hồn của ai có thể so sánh? Địa
Ngục Hắc Long của Tiêu Phù Đồ dài cỡ hơn hai mươi thước đi? Thần hồn của Tiêu Lãng dài bốn mươi thước, vẫn đang tiếp tục dài ra.
Sâu trong Hắc Sam Lâm, mắt Tiêu Lãng lóe tia nghi hoặc.
- Ừm! Hình như thảo đằng này có xu hướng thực thể hóa, không lẽ sau này sẽ biến thành thực thể?
Trước kia lúc thảo đằng thần hồn màu tím trưởng thành đã có chút xu hướng
thực thể hóa, đến bây giờ nếu nhìn từ xa thì nó không khác gì thảo đằng
thật sự, nhưng Tiêu Lãng cảm giác được đây là ảo ảnh.
Thần hồn
càng cường đại sẽ càng gần với xu hướng thực thể. Ví dụ như Địa ngục Hắc Long của Tiêu Phù Đồ, Điệp Huyết Yêu Đao của Tiêu Thanh Y, trông như
thực thể nhưng sự thật nó là ảo ảnh. Tiêu Lãng không biết thảo đằng thần hồn màu tím cứ tiếp tục tiến hóa thì có phải sẽ biến thành thực thể
không. Bởi vì không gian thảo đằng thần hồn màu tím tiến hóa quá lớn.
- Yêu Kê, đi!
Lại một ổ kiến bị bứng, thảo đằng thần hồn màu tím dài bốn mươi thước chỉ
mất mấy giây đã ăn mòn, nuốt mấy ngàn con Sa Nghĩ, không có con nào chạy thoát được.
Thân hình Thiên Tầm giốnng hư u hồn đi qua đi lại
xung quanh, bản thân gã có thần hồn loại tốc độ, cộng với bộ pháp thiên
giai của Tiêu gia khiến tốc độ của gã gần như có thể so với Chiến Vương
cảnh. Tốc độ là một phần của thực lực, Huyền thú đụng trúng Thiên Tầm
chưa thấy rõ mặt mũi gã đã bị giết chết.
- A? Không ngờ có một con to, còn là Huyền thú đỉnh tứ giai?
Tiêu Lãng chạy nhanh chợt đứng lại, hắn vừa chạy vừa khống chế thảo đằng
thần hồn màu tím đi trước dò đường, kết quả phát hiện một con Sa Trùng
to lớn, dài mấy chục thước.
Tiêu Lãng lấy tay ra dấu với Thiên
Tầm, hắn khống chế thảo đằng thần hồn màu tím từ dưới đất chạy hướng Sa
Trùng ở trong ổ của nó.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thảo đằng
thần hồn màu tím quấn quanh Sa Trùng ngay, thân hình Sa Trùng thô nửa
thước, dài mấy chục thước lớp da ngoài bị lửa đốt cháy bỏng, nó lăn lộn, mặt đất khẽ run. Cái đầu to xấu xí chui ra khỏi lòng đất, há to cái mồm máu phát ra tiếng rít chói tai sởn gai ốc.
Cát bụi cây cỏ tung
bay, đầu xấu xí to cỡ đầu sư tử dữ tợn ngửa lên gầm rống. Trong mồm máu
toát ra mùi tanh hôi, hắc sam thụ xung quanh bị nó cụng đầu vào làm ngả
nghiêng. Nếu người bình thường thấy tình cảnh này sẽ sợ hãi bay mất ba
hồn chín vía.
Vù vù vù vù vù!
Một đao mang hình bán nguyệt dài hơn mười thước xé gió bay nhanh đến, xẹt qua hắc sam thụ, bụi cỏ bị cắt nát, một giây sau đã bay tới chém đầu Sa Trùng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thiên Tầm ra tay, đầu Sa Trùng nổ tung tóe, nửa người lộ ra khỏi mặt đất lắc lư, té cái rầm xuống đất.
Không lâu sau, nửa khúc thảo đằng màu tím chui ra khỏi mặt đất, nuốt luôn một nửa thân thể Sa Trùng. Sa Trùng không có xương, trên mặt đất trừ bãi
máu đỏ ra không có gì nữa. Đất chỗ này rât xốp, Sa Trùng chui ra tạo
thành hố to chậm rãi bị đất lấp kín.
Tiêu Lãng sợ bị Thiên Tầm
phát hiện, khiến thảo đằng thần hồn màu tím lại chui xuống đất. Tiêu
Lãng cẩn thận cảm ứng thảo đằng thần hồn màu tím, thở dài tiếc nuối.
Thảo đằng thần hồn màu tím nuố nhiều Sa Nghĩ, hơn mười ngày qua cắn nuốt
nhiều Huyền thú tam, tứ giai vậy mà năng lực cắn nuốt của nó không tiến
hóa nữa. Dường như sau khi thảo đằng thần hồn màu tím nuốt Lang vương ở
Tây Dao sơn mạch, biến hóa xong thì thảo đằng đã mất năng lực tiến hóa.
Tiếp tục chạy nhanh đi, Tiêu Lãng cảm giác cơ bắp toàn thân tràn ngập sức
sống, dược lực Hỏa Vân đan không ngừng phóng ra khiến cơ thể của hắn
càng lúc càng mạnh mẽ, hiện tại mỗi ngày tu luyện Huyền khí tăng thêm
nửa canh giờ. Có thảo đằng thần hồn màu tím phụ trợ, tốc độ tu luyện
nhanh như bay.
- Ai?
Đang chạy nhanh Thiên Tầm bỗng trầm
giọng quát. Tiêu Lãng khựng lại, thảo đằng thần hồn màu tím hóa thành ảo ảnh từ lòng bàn chân chui vào người hắn, cuối cùng hóa thành một thảo
đằng nhỏ ở trong thức hải. Tiêu Lãng xoay người nhìn bên Thiên Tầm.
Một Hồng Y Vệ đi tới, thấy Thiên Tầm tràn ngập sát khí đến gần lập tức một gối quỳ xuống nói:
- Yêu Kê phó Thống lĩnh, là ta, Phong Sát đại nhân đã trở lại, có quân tình muốn bẩm báo với hai vị đại nhân!