Yêu Giả Vi Vương

Chương 62: Q.7 - Chương 62: Đồ sát.




Nếu đã quyết định tạm sống thì Tiêu Lãng không thể khiến bầy Vực Ngoại Thiên Ma giết mình được.

Sáu công kích linh hồn dã phóng tới, mắt Tiêu Lãng lóe lên ánh sáng trắng đen. Chữ tình lấp lánh bay ra, bên ngoài là ánh sáng đen, bên trong màu trắng. Mắt Tiêu Lãng với tốc độ nhanh bắn ra bốn chữ tình hướng tới bốn đợt công kích linh hồn.

Trong thời gian ngắn mà Tiêu Lãng có thểp hát ra Tình Diệt hai lần đã là đáng quý. Bốn chữ tình đánh vào bốn công kích linh hồn. Không có gì bất ngờ xảy ra, Tình Diệt phá hủy bốn công kích linh hồn rồi tiếp tục lao hướng bốn đại thống lĩnh. Hai công kích linh hồn khác của đại thống lĩnh tập trung Tiêu Lãng. Hai đại thống lĩnh lao tới, một đấm đánh vào người Tiêu Lãng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Tiếng xương gãy vang lên, Tiêu Lãng nặng nề đập vào vách tường. Tuy linh hồn của Tiêu Lãng cường đại nhưng bị công kích linh hồn đánh trúng thì phải sử dụng lực lượng linh hồn chống đỡ. May mắn thân thể Tiêu Lãng biến cực kỳ cường đại, nếu không thì một kích kia đã làm hắn trọng thương rồi.

Cùng là công kích linh hồn nhưng Tình Diệt của Tiêu Lãng lợi hại hơn nhiều. Tiêu Lãng bò dậy xông hướng hai đại thống lĩnh, còn bọn họ thì vẫn đứng ngây tại chỗ, mắt trống rỗng, hiển nhiên chưa thể phá giải công kích linh hồn Tình Diệt.

- Nguy rồi!

Thấy Tiêu Lãng dán sát mặt đất vọt tới, hai đại thống lĩnh nhìn những người kia chưa tỉnh lại thì rất sốt ruột. Chỉ dựa vào hai đại thống lĩnh rất khó tạo thành tổn hại trí mạng cho Tiêu Lãng.

- Chết đi!

Mắt Tiêu Lãng trống rỗng, ánh mắt đó khiến tim người đập nhanh, không có tình cảm dao động, tựa như người chết. Quan trọng nhất là đôi mắt kia lại bắn ra luồng sáng trắng đen hòa lẫn.

Vù vù vù vù vù!

Hai đại thống lĩnh vội vàng thụt lùi, hai người dốc sức đánh ra một kích có vẻ như không khiến Tiêu Lãng bị ảnh hưởng nhiều, điều này làm lòng bọn họ run sợ.

Thật ra lúc này Tiêu Lãng đã trọng thương.

Nhưng Tiêu Lãng cố nén máu cục trong cổ họng. Xương ngực Tiêu Lãng đã gãy hết, nội tạng cũng bị chấn động. Tiêu Lãng biết rõ nếu hắn không làm bộ như khỏe mạnh thì công kích từ hai đại thống lĩnh sẽ như cuồng phong gió dữ đổ ập xuống, khi ấy bốn đại thống lĩnh khác cũng hồi phục lại, tình hình càn khó khăn.

Tiêu Lãng biến thành tia chớp xông hướng hai đại thống lĩnh. Hai đại thống lĩnh nhanh chóng lùi ra sau. Tiêu Lãng đổi hướng giữa đường, Liệt Thần Thủ mạnh cào hướng bốn đại thống lĩnh đứng ngây tại chỗ.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Liệt Thần Thủ quét qua, đầu hai đại thống lĩnh nổ tung nhưng khi Tiêu Lãng vươn trảo hướng hai đại thống lĩnh khác thì mắt chúng tỉnh táo lại. Hai đại thống lĩnh thấy một cánh tay ám kim cào hướng mình thì sợ hãi bay mất ba hồn bảy vía, hai người không thụt lùi mà cùng phát ra công kích.

Vù vù vù vù vù!

Hai trảo Thiên Ma Vương và Liệt Thần Thủ va đụng nhưng bị nghiền nát, hai đại thống lĩnh sợ muốn chết, khủng hoảng thụt lùi.

Trong góc đại sảnh có thuộc hạ, vãn bối của hơn hai mươi đại thống lĩnh, toàn bộ biến sắc mặt, tràn ngập tuyệt vọng.

Sáu đại thống lĩnh cùng công kích, mới đụng độ đã có hai người chết, hai sợ teo tim, có hai người trọng thương bị Tiêu Lãng truy sát.

Tộc Vực Ngoại Thiên Ma lấy làm tự hào, mọi mặt cường đại trong các đại vực diện Cuồng Cảnh vậy mà tựa như tờ giấy trước mặt Tiêu Lãng. Đỉnh Bán Thần cảnh còn khó thể tổn hại phòng ngự vậy mà trước long trảo sắc ám kim kia không có chút sức chống cự. Hơn nữa Tiêu Lãng không chỉ có lực công kích cường đại, lực phòng ngự cũng khủng bố, lại còn công kích linh hồn quái dị, toàn diện áp chế ưu thế của tộc Vực Ngoại Thiên Ma.

Đồ sát vẫn tiếp tục, hai đại thống lĩnh bị hù lùi lại xông lên. Tuy Tiêu Lãng liên tục công kích nhưng hai đại thống lĩnh như con gián đánh không chết, bò dậy chiến đấu tiếp. Mấy giây sau tay một đại thống lĩnh bị nghiền nát, gã bị giết. Người Tiêu Lãng đẫm máu nhưng vẫn dũng mãnh như hổ.

Những đệ tử hoàng tộc Vực Ngoại Thiên Ma trong góc cũng hành động.

- Giết!

Tiêu Lãng không có ý định dừng tay, bọn họ cứ chờ đợi thì chỉ có đường chết, bây giờ phải liều mạng.

Máu đen bắn ra, máu của Vực Ngoại Thiên Ma cực kỳ tanh hôi. Liên tục vang tiếng gào thét, tay chân cụt đầy đất. Trong đại điện trình diễn thảm cảnh địa ngục Tu La.

Tiêu Lãng không ngừng trúng đòn, người bầm dập nhưng hắn như không biết đau, tựa xác sống chỉ biết điên cuồng công kích.

Nửa nén nhang.

Trong đại điện rốt cuộc trở về yên lặng, chỉ có một mình Tiêu Lãng quỳ một gối trên mặt đất thở hổn hển. Còn có một nữ Vực Ngoại Thiên Ma xinh đẹp co ro trong góc tường.

Ma Thanh Thanh có hảo cảm với Tiêu Lãng, cảm giác quen thuộc sâu trong linh hồn, nàng không biết tại sao mình có cảm giác này. Tuy Ma Thanh Thanh biết rõ Tiêu Lãng sẽ không giết nàng nhưng thảm cảnh địa ngục làm nàng sợ.

Tiêu Lãng bị thương rất nặng nhưng có thảo đằng thần hồn màu lam, thân thể mạnh mẽ thì hắn gần như bất tử. Tiêu Lãng thở hổn hển, mắt chết lặng. Nếu không phải vì chứng thật Ma Thanh Thanh là Âu Dương Lãnh Yên thì có lẽ mới rồi Tiêu Lãng sẽ không chống cự, mặc cho Vực Ngoại Thiên Ma giết chết.

Thảo đằng thần hồn màu lam chữa trị nửa canh giờ Tiêu Lãng mới lành một nửa vết thương. Tiêu Lãng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Ma Thanh Thanh. Người Tiêu Lãng dần biến đổi, biến trở về hình dạng vốn có.

Tiêu Lãng bước nhanh tới gần Ma Thanh Thanh, nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ quen thuộc.

Tiêu Lãng lên tiếng:

- Nàng là Lãnh Yên sao? Nàng biết ta không? Ta là Tiêu Lãng, đến từ vực diện Thiên Châu.

Ma Thanh Thanh thấy Tiêu Lãng thay đổi hình dạng thì càng sợ hơn, mờ mịt lắc đầu.

Ma Thanh Thanh run giọng nói:

- Ta không biết ngươi, ngươi thật sự là sinh vật dị vực diện? Ngươi có giết ta không?

- Nàng không phải là Âu Dương Lãnh Yên.

Một chút hy vọng cuối cùng trong lòng Tiêu Lãng đã tan vỡ. Nếu Ma Thanh Thanh là Âu Dương Lãnh Yên thì khi Tiêu Lãng biến về hình dạng cũ nàng sẽ nhận ra hắn ngay, nhưng mới rồi hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không thấy có chút rung động trong đáy mắt.

Tiêu Lãng mờ mịt đứng tại chỗ, hắn không biết mình làm gì tiếp theo. Giết về Thiên Châu trả thù cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y, Mộc Tiểu Đao, Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Ma Thần? Hay là trực tiếp tự sát?

Giết về Thiên Châu? Làm sao mở ra đường hầm?

Tiêu Lãng giết toàn bộ đại thống lĩnh Cuồng Cảnh, chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ chấn động vực diện Thiên Ma, Thiên Ma Thần sẽ truy sát hắn. Hơn nữa mọi người đã chết, dù Tiêu Lãng quay về Thiên Châu giết đám người Vân Tử Sam, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Thanh Mộc Ngọc, Vọng Nguyệt các chủ, hai người Diệt Địa, Diệt Nhân thì có ý nghĩa gì?

Tiêu Lãng đứng ngây như phỗng. Ma Thanh Thanh kiềm chế sợ hãi trong lòng, tỉnh táo lại.

Ma Thanh Thanh trầm ngâm một lúc sau mở miệng nói:

- Ngươi hãy mau đi đi, nếu chuyện này truyền ra thì Thiên Ma Thần khác sẽ truy sát ngươi!

Tiêu Lãng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Ma Thanh Thanh.

Tiêu Lãng hỏi:

- Ta là người Thiên Châu, giết nhiều con dân của nàng mà nàng không hạn ta sao?

- Hừ!

Ma Thanh Thanh biến sắc mặt nói:

- Bọn họ không phải là con dân của ta! Bọn họ hại phụ hoàng của ta, còn muốn chiếm vị trí của ta. Nếu ta có năng lực thì sẽ giết chúng! Tuy ngươi là người Thiên Châu nhưng ta cảm giác được ngươi không có ác ý với ta, nếu không thì lần đầu tiên ngươi đã giết ta rồi. Ngươi đi mau, quay về Thiên Châu của các ngươi đi. Ta mở cấm chế Ma Thần giúp ngươi, ngươi lập tức biến thành bộ dạng tộc nhân của ta chạy trốn đi.

Ma Thanh Thanh đứng dậy, tay lấp lánh ánh sáng đánh vào vách tường. Ánh sáng trên vách tường chậm rãi tắt. Tiêu Lãng ngẫm nghĩ, cho dù muốn tự sát cũng nên tìm chỗ nào tốt chút, tốt hơn bị Thiên Ma Thần phân thây.

Khi ánh sáng cấm chế Ma Thần hoàn toàn tắt Tiêu Lãng liền vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma biến thành bộ dạng Ma Đầu, khiến thảo đằng thần hồn màu lam lao nhanh ra phá hủy toàn bộ thi thể, xông ra ngoài đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.