Yêu Giả Vi Vương

Chương 65: Q.5 - Chương 65: Doạ dẫm!




- Núi Khuynh Thành!

Ba chữ kia khiến con ngươi trong mắt Ma Đế co lại. Hắn không quan tâm Tiêu Lãng là quân hệ thế nào với Mê Thần Cung, hắn cũng không dám đánh cược. Hắn trầm mặc một hồi truyền âm nói:

- Tiêu Lãng ngươi đừng quá đáng. Ta cho ngươi tối đa là một ngàn vạn huyền thạch!

Giọng điệu Tiêu Lãng rất kiên quyết truyền âm nói:

- Mười ngàn vạn! Ma Đế ngươi suy nghĩ rõ ràng một chút. Nếu như thật sự khai chiến, nhà các ngươi tổn thất tuyệt đối vượt quá mười ngàn vạn, trăm ngàn vạn huyền thạch!

Ma Đế vô cùng tức giận, cắn răng truyền âm nói:

- Ít nói nhảm đi. Thật sự khai chiến, ngươi không tổn thất sao? Ba ngàn vạn có muốn hay không!

- Chín ngàn vạn. Ma Đế ngươi dù gì cũng là bá chủ phương bắc. Nhà các ngươi hùng bá phương bắc đã vạn năm. Huyền thạch đối với nhà ngươi chẳng khác nào huyễn thạch! Cho thiếu, không phù hợp với thân phận của ngươi!

Tiêu Lãng nhường một bước.

- Bốn ngàn vạn, Tiêu Lãng! Đừng ép người quá mức. Nhà ta đại nghiệp đại chi cũng lớn, không nên được tiện nghi còn ra vẻ!

- Tám ngàn vạn! Ma Đế, ta mới đặt xuống phủ vực, khắp nơi đều cần tới huyền thạch. Hơn nữa ngươi cũng biết ta tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, cần số lượng huyền thạch lớn. Lại nói nữa lần trước... chuyện ở ngoài Ma Đế Thành, ta còn chưa tính sổ với ngươi!

- Năm ngàn vạn. Nhiều hơn nữa lão tử tình nguyện khai chiến!

- Bảy ngàn vạn, ít đi liền khai chiến!

-...

Ma Đế liếc mắt khinh thường. Tiêu Lãng này chân trần căn bản không sợ mang giày, quan trọng nhất là trong tay của hắn có đại sát khí. Mình còn chưa đàm phán đã đứng ở thế bất bại.

Cuối cùng Ma Đế chỉ có thể cắn răng nói:

- Sáu ngàn vạn! Nhưng... ngươi nhất định phải cho ta mặt mũi, để ta xuống đài, đồng thời ở trước mặt mọi người bảo đảm sẽ không được trở lại Ma Đế phủ gây sự!

- Thành giao!

Tiêu Lãng nở nụ cười. Sáu ngàn vạn u huyền thạch đây chính là một khoản khổng lồ! Ban đầu thời điểm hắn bắt Ma Cao dự định doạ dẫm Ma gia, nhiều nhất chỉ nghĩ lấy một hai ngàn vạn vui đùa một chút, không nghĩ tới Ma Đế hào phóng như vậy.

Thứ mặt mũi này, Ma Đế quan tâm hắn lại không để ý. Còn khai chiến với Ma Đế phủ, hắn không có hứng thú gì. Thậm chí không phải là thâm cừu đại hận, hắn cũng sẽ không dễ dàng động đao binh.

Hai người nhanh chóng truyền âm một hồi, khí thế trên người Ma Đế thu trở lại. Hắn không tiếp tục truyền âm nữa, trái lại quát lớn nói:

- Tiêu Lãng ngươi đã muốn chiến, ta và ngươi chiến. Người đâu, truyền lệnh Ma Đế ta, triệu tập tất cả cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên, đi thẳng đến Thần Hồn Phủ, giết chết tất cả cường giả Thần Hồn Phủ cho ta!

Ma Đế đột ngột gầm lên một tiếng, vô số bóng người trong thành chủ lập tức bắn mạnh lên. Trên bầu trời nhất thời mây đen che phủ dày đặc. Mấy vạn cường giả với khí thế toàn thịnh, khiến võ giả cấp thấp trong thành trì càng kinh sợ hơn.

Đây là muốn đại chiến sao?

Khí thế Ma Đế vừa thu lại, vô số người nhất thời có thể cử động. Tất cả ánh mắt tập trung vào Tiêu Lãng, xem hắn ứng đối như thế nào. Hắn phản đối hay vẫn kiên cường giống như vừa nãy?

- Ta nhổ vào. Nhân vật lớn quả nhiên đều vô liêm sỉ!

Tiêu Lãng đảo mắt. Ma Đế này muốn mặt mũi quá lớn chứ? Phô trương thanh thế như vậy, người ở bên ngoài còn tưởng rằng hắn thật sự ngay cả Mê Thần Cung cũng có thể diệt...

Chỉ có điều có huyền thạch để cầm, Tiêu Lãng cũng không phải quan tâm tới những điều này. Hắn lập tức giả vờ sắc mặt trở nên trắng bệch, sợ hãi nhìn xung quanh, cắn răng nói:

- Chờ một chút! Ma Đế... không cần thiết phải làm như vậy chứ? Muốn cá chết lưới rách cũng không dễ! Như vậy đi, ta đã từng bị con trai ngươi hại cửu tử nhất sinh, giờ phút này con trai ngươi cũng bị thương. Hai bên hòa nhau. Chuyện này đến đây là xong. Hai bên chung sống hòa bình. Nếu không được thì chiến. Ngươi thấy thế nào?

Tất cả mọi người ở đó liền xôn xao. Tiêu Lãng vẫn luôn biểu hiện thái độ vô cùng bá đạo kiêu ngạo. Cho dù vừa nãy Ma Đế đi ra hắn vẫn như vậy. Nhưng giờ phút này lại thái độ của hắn có chuyển biến lớn như vậy, nhận thua nhanh như vậy sao?

- Hừ!

Ma Đế hừ lạnh một tiếng, vung tay lên cực kỳ khí phách nói:

- Hòa nhau? Ngươi nghĩ thật là hay! Xem như nể mặt Mê Thần Cung, ngươi bồi thường Ma Đế phủ một trăm vạn huyền thạch. Chuyện này xem như kết thúc. Sau đó không được trở lại Ma Đế phủ gây sự. Bằng không ta quyết không buông tha!

- Ta ngất...

Tiêu Lãng lại thầm mắng. Ma Đế này đúng là khoác lác thành nghiện, cuối cùng còn đòi của hắn trăm vạn huyền thạch? Mình bề ngoài bồi thường Ma Đế phủ trăm vạn huyền thạch, chuyện này truyền đi xem như mình sợ Ma Đế. Vậy lần này hắn kiếm được mặt mũi lớn rồi!

- Được rồi!

Tiêu Lãng giả vờ gục đầu ủ rũ, ở trước mặt mọi người lấy từ trong Tu Di Giới ra trăm vạn huyền thạch, cất vào trong một Tu Di Giới khác, ném cho Ma Đế, nhưng bí mật truyền âm nói:

- Ma Đế lão đầu, vậy là được rồi. Nếu lại tiếp tục, lão tử sẽ mắng người! Còn nữa... một trăm vạn này nhất định phải trả lại cho ta!

- Cút đi!

Ma Đế mắt lạnh gầm gừ vài câu, sau đó quay đầu lại, bay về phía phủ thành chủ đi, chỉ có điều hắn lại âm thầm truyền âm đến:

- Huyền thạch, trong vòng một tháng nữa sẽ đưa tới Thần Hồn Phủ! Ngày sau nếu trở lại Ma Đế phủ gây sự, bản đế liều mạng với ngươi!

Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên ảo não bay vượt qua hư không rời khỏi. Sau khi Ma Đế đứng ra diễn trò một hồi, trực tiếp trấn áp xuống. Ma Đế phủ vang lên những tiếng hô lớn Ma Đế vạn vạn tuế, giống như vừa đánh thắng trận. Tất cả đều hoan hô cổ vũ.

Dù sao Tiêu Lãng không phải chỉ có một mình. Đứng sau lưng hắn còn có lão già điên Âu Dương Gia Mộc Sơn Quỷ, còn có Mê Thần Cung. Ma Đế có thể làm cho Tiêu Lãng ảo não rời đi, trong mắt võ giả Ma Đế thành, đây chính là một lần thắng lợi trọng đại.

- Khanh khách... Tiêu Lãng ngươi quá xấu, lại doạ Ma Đế lấy sáu ngàn vạn huyền thạch. Sợ là Ma Đế cũng phải hộc máu?

Tại một nơi hoang vắng ngoài Ma Đế phủ, Âu Dương Lãnh Yên và Tiêu Lãng bay vượt qua hư không đi ra, lại chậm rãi ngồi chiến xa chí tôn bay tiếp. Âu Dương Lãnh Yên thật ra có biết Tiêu Lãng và Ma Đế truyền âm, nhưng không nghĩ tới Tiêu Lãng lại doạ Ma Đế được sáu ngàn vạn huyền thạch...

Huyền thạch là căn bản để võ giả Thiên Châu tu luyện. Mỗi một viên huyền thạch đối với võ giả cấp thấp mà nói đều là chí bảo. Một vạn viên huyền thạch có thể làm cho một đám võ giả cấp thấp điên cuồng. Trăm vạn huyền thạch có thể làm cho cường giả Nhân Hoàng bình thường ngay cả mạng cũng không muốn. Còn ngàn vạn huyền thạch, có thể mua một phủ vực nhỏ, mấy vạn vực diện!

Ma Đế phủ có huyền thạch, nhưng Ma Đế nói rõ sau một tháng nữa mới đưa tới. Điều này nói rõ nhà bọn họ cũng không phải là giơ tay ra có thể nắm lấy. Chắc hẳn bọn họ phải tập hợp huyền thạch.

Con trai bị người ta đánh, chuyện gây ra huyên náo dư luận xôn xao, chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Thiên Châu. Cho dù cuối cùng hắn lấy lại được một chút mặt mũi nhưng tổn thất hôm nay tuyệt đối có thể làm cho hắn phát cuồng. Ma Cao hiển nhiên không sống nổi. Ma Tiêu chắc hẳn cũng sẽ không dễ chịu...

- Khà khà!

Tiêu Lãng nhếch miệng cười đến mức không ngậm miệng lại được. Trăm vạn huyền thạch hắn thực sự nhìn không nổi, nhưng hắn rất thiếu huyền thạch. Đại lục Thần Hồn có nhiều người đến như vậy, cần huyền thạch tu luyện.

Hiện tại, Thần Hồn Phủ chắc hẳn không có tiền. Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y, Nhã phu nhân tu luyện cũng cần rất nhiều huyền thạch tu luyện. Bản thân hắn tu luyện chính là chiến kỹ Thiên Ma, càng cần gấp mười lần huyền thạch! Còn có số huyền thạch nợ Mộc Sơn Quỷ cũng cần phải trả lại...

Lần trước, hắn ở chỗ của Lãnh Đế doạ được năm trăm vạn huyền thạch. Tiêu Lãng doạ dẫm thành nghiện. Lần này tùy ý nghĩ ra chủ ý, không nghĩ tới lại lấy được tới sáu ngàn vạn. Xem ra trong thời gian ngắn, thật ra hắn không thiếu huyền thạch nữa.

- Bây giờ đi đâu? Muốn ăn gì muốn chơi gì tùy ý! Ta trả tiền!

Có sán ngàn vạn huyền thạch, Tiêu Lãng cảm giác lưng cũng thẳng hơn. Thời gian lúc trước hắn đã nhận lời với Âu Dương Lãnh Yên, hiện tại chỉ còn một tháng. Lần này nếu không phải nhờ có Âu Dương Lãnh Yên, hắn chắc hẳn sẽ không thuận lợi như vậy. Tiêu Lãng tất nhiên không dám bỏ nàng, một mình về Thần Hồn Phủ.

- Không chơi!

Âu Dương Lãnh Yên lắc đầu khẽ cười nói:

- Ngươi đưa ta về Hồng Đế Thành đi. Sau khi đưa ta trở lại, ngươi liền lo chuyện của ngươi. Sau này có thời gian, trở lại Liễu Yên Các tìm ta!

- Được!

Tiêu Lãng gật đầu, nắm chặt tay Âu Dương Lãnh Yên, trong lòng là một mảnh nhu tình. Đây một nữ tử tốt, hiểu lòng người, nhu tình như nước, đáng quý trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.