Ads
Hỏa Phượng công tử không chết, thậm chí Tiêu Lãng suýt chết nhưng cũng không chết.
Việc này nói ra thì hơi kỳ bí. Hỏa Phượng công tử, Tiêu Lãng đều mơ hồ không rõ, hai người bị chấn ngất xỉu. Tiêu Lãng tỉnh lại trước, phát hiện họ bị dây mây quấn giữa không trung. Tiểu Bạch Huyễn ma thú biến thành chim to ở bên cạnh Tiêu Lãng gầm gừ.
Hỏa Phượng công tử cách Tiêu Lãng không xa, đầu chĩa xuống dưới, nửa người bị dây mây cuốn lấy. Hai người dán vách đá, trên vách đá bóng loáng rậm rạp dây mây. Bên dưới đen nhánh không biết cách mặt đất bao xa, mơ hồ thấy bên trên có ánh sáng. Có thể thấy hai người rơi xuống rất sâu.
- A!
Một lát sau Hỏa Phượng công tử tỉnh lại, người vùng vẫy, đầu lắc lư, cảnh giác liếc bốn phía. Hỏa Phượng công tử thấy mình bị dây mây quấn lấy, không chết, gã mừng như điên. Hỏa Phượng công tử thấy Tiêu Lãng nửa chết nửa sống, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Tiêu Lãng có chết cũng muốn kéo Hỏa Phượng công tử xuống nước!
Nếu không nhờ có dây mây này thì Hỏa Phượng công tử chết chắc, gã vẫn chưa hưởng hết cuộc sống tươi đẹp, chưa chơi đủ mỹ nữ trong thiên hạ thì làm sao chết được?
Hỏa Phượng công tử bắt chặt một dây mây to khỏe gần đó, cười dài:
- Ha ha ha ha ha ha! Ông trời có mắt!
Chỉ cần không chết là Hỏa Phượng công tử sống được rồi, gã tin tưởng Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt sẽ tìm mọi cách cứu gã. Phụ thân của gã sẽ trở về ngay, chắc chắn gã sẽ không chết.
Sống sót sau tai nạn luôn làm người ta có tâm tình tốt.
Tâm tình Hỏa Phượng công tử rất thoải mái, nhưng khi thấy Tiêu Lãng ở đối diện nửa chết nửa sống, híp mắt bình tĩnh nhìn mình thì không còn thấy thoải mái nữa.
Hỏa Phượng công tử âm trầm cười nói:
- Nhìn cái gì? Ngươi cho rằng ngươi sống được sao? Bổn công tử nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi, người nào dính đến ngươi cũng phải chết. Bổn công tử sẽ tự tay xé xác thân nhân của ngươi ra, Liễu Nhã phải chết. Bổn công tử sẽ hiếp ả, ngược chết ả! Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng không dao động, vẻ mặt bình tĩnh, đáng thương nhìn Hỏa Phượng công tử.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Ngươi sắp chết rồi mà còn cười vui vẻ như vậy?
Tiếng cười của Hỏa Phượng công tử ngừng bặt, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng chậm rãi nâng tay lên, con ngươi trợn to. Hỏa Phượng công tử trông thấy tay kia cột một cơ nỗ nhỏ, mặt trên có một nỗ tiễn đen nhánh lóe tia sáng lạnh.
- Tiêu Lãng, đừng! Có điều kiện gì thì từ từ nói. Ngươi giết ta thì ngươi, cả nhà của ngươi sẽ chết chắc. Dù là Dược Vương cũng không thể bảo vệ Liễu Nhã. Nếu chuyện xảy ra chẳng phải là ai cũng không tốt đẹp?
Mặt Hỏa Phượng công tử đỏ rực bệnh trạng, khoảng cách gần như vậy, gã biết chắc chắn không thể tránh khỏi nỗ tiễn. Hỏa Phượng công tử liều mạng tự nhủ phải bình tĩnh, không thể bị thằng điên này kéo xuống địa ngục.
Tiêu Lãng vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, nỗ tiễn lúc chĩa lên trên lúc đưa xuống dưới làm mặt Hỏa Phượng công tử lúc trắng lúc xanh , suýt nữa tiểu trong quần.
- Công tử! Công tử!
Lúc này bên trên vang tiếng quát to, vô số bóng đen nhanh chóng trượt xuống dưới, người cột dây thừng thô cỡ nắm tay. Đặc biệt có một cường giả toàn thân lửa đỏ, lửa cháy hừng hực khí thế ngút trời.
Hỏa Phượng công tử mừng rỡ hét lên:
- Hỏa Liệt, Hỏa Liệt thúc thúc, cứu ta với!
Cứu viện đã đến. Nhưng Hỏa Phượng công tử chưa kịp lộ vẻ mặt vui mừng thì con ngươi trợn to, kinh khủng nhìn Tiêu Lãng.
Hỏa Phượng công tử hét to:
- Không, Tiêu Lãng, ngươi không thể giết ta!
Một cây nỗ tiễn xé gió bay đến, tốc độ nhanh như chớp. Khoảng cách gần như vậy, trong tình trạng này thì Hỏa Phượng công tử làm sao tránh thoát?
- Grao!
Vào phút mấu chốt, Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt cách Hỏa Phượng công tử còn vài trăm thước chợt phóng Huyền khí ra, đánh ra một chưởng. Kình phong mãnh liệt xé gió lao đi hóa thành thanh kiếm Huyền khí to lớn lao hướng nỗ tiễn.
Đáng tiếc...
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt cách quá xa. Huyền khí biến thành thanh kiếm không thể đuổi kịp nỗ tiễn xẹt qua. Nhưng kình phong mãnh liệt làm nỗ tiễn đổi hướng một chút, vốn bay hướng ngực Hỏa Phượng công tử hơi chếch xuống dưới, đâm vào dưới bụng gã, ngay vị trí của quý giữa hai chân gã.
- A!
Một tiếng hét thảm không đành lòng nghe vang trong hang không đáy, quanh quẩn thật lâu không ngừng. Hỏa Phượng công tử cảm giác dưới thân đau nát tim gan, bàn tay nắm chặt dây mây thả lỏng. Tiêu Lãng tiếc nuối nhìn Hỏa Phượng công tử, lại ngó Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt dọc theo dây thừng nhanh chóng trượt xuống. Tiêu Lãng tiếc nuối dùng chút sức lực, Huyền khí còn sót lại trong người làm đứt dây mây quấn trên người, nhanh chóng rơi xuống dưới.
Huyễn ma thú Tiểu Bạch theo bên cạnh Tiêu Lãng phát ra tiếng gầm gừ thê lương:
- Ô ô!
Tiểu Bạch Huyễn ma thú bay xuống theo.
Hỏa Phượng công tử kiềm không được la hét:
- A! A a!
Hỏa Phượng công tử ngất xỉu, dây mây lúc trước quấn người gã bị đứt, gã rơi xuống dưới.
Vù vù vù vù vù!
Giờ phút này, Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt cách mấy chục thước chặt đứt đây thường, lao nhanh xuống dưới, túm lấy Tiêu Lãng sau đó một tay thành trảo túm lấy dây mây trên vách đá.
- Công tử!
Vô số dây thừng rũ xuống, thật nhiều cường giả Hỏa Phượng thành vừa mừng vừa kinh nhìn Hỏa Phượng công tử ngất xỉu. Đặc biệt nhìn dưới vạt áo Hỏa Phượng công tử chảy máu ròng ròng, sắc mặt đám cường giả Hỏa Phượng thành biến vô cùng sốt ruột.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một cây hỏa tiễn phóng lên miệng hố, người bên trên dùng sức kéo dây thừng. Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt túm Hỏa Phượng công tử, không chờ người bên trên kéo đã nhảy qua nhảy lại giữa mấy cọng dây thừng vọt lên trên.
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt vừa ra khỏi hang không đáy, không để ý đám đông kinh thán, đặt Hỏa Phượng công tử nằm xuống, xé trường bào ra quan sát vết thương.
Nhiều người cùng hút ngụm khí lạnh.
Một cây nỗ tiễn nho nhỏ đâm thủng của quý của Hỏa Phượng công tử, làn da tím sậm, độc tố trong nỗ tiễn bắt đầu phát tác. Dù có cứu sống được Hỏa Phượng công tử hay không, của quý của gã đã vô dụng.
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt tức giận quát:
- Tiêu Lãng, lão tử phải băm vằm ngươi thành trăm mảnh!
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt giật lấy một thanh chiến đao từ tay hộ vệ đứng cạnh, trong ánh mắt kinh khủng của mọi người chém xuống của quý của Hỏa Phượng công tử.
Tay nâng, đao lạc!
Cùng rơi xuống còn có một thứ mềm mềm máu chảy đầm đìa.
- Ui!
Đám đông lại hút ngụm khí lạnh, bất nhẫn quay đầu đi. Vết sẹo to như miệng chén, của quỷ đứt.
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt ném chiến đao sang bên, lập tức lấy ra hai viên đan dược, một viên nhét vào miệng vết thương của Hỏa Phượng công tử, một viên đan dược khác bóp nát thành bột phấn thoa vào vết thương. Máu ứa ra lập tức ngừng.
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt dặn dò:
- Hỏa Hổ dẫn người đi xuống, nếu Tiêu Lãng không chết thì mang tới. Nhớ là phải sống, không thể để hắn chết dễ dàng. Nếu Tiêu Lãng đã chết thì hãy mang xác về.
Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt ôm Hỏa Phượng công tử chạy nhanh xuống núi.
Biến thiên!
Tất cả hộ vệ toàn bộ mặt xám như tro tàn, mặc kệ Hỏa Phượng công tử chết hay sống, sau này phế chắc rồi. Nói cách khác, coi như Thành chủ của Hỏa Phượng thành đoạn tử tuyệt tôn.
Mọi người không dám tưởng tượng khi Thành chủ của Hỏa Phượng thành trở về sẽ tức giận cỡ nào, trong Hỏa Phượng thành có bao nhiêu người gặp họa.
Nam nhân tên Hỏa Hổ rống to:
- Còn ngẩn ra đó làm gì? Theo ta đi xuống tìm người!
Nam nhân tên Hỏa Hổ túm lấy dây thừng trên mặt đất cột vào người, nhảy xuống hang không đáy.
- Đúng đúng, tìm người, tìm tên tạp chủng kia!
Nhiều người giật mình tỉnh lại, hiện tại mấu chốt nhất là tìm ra Tiêu Lãng. Nếu Tiêu Lãng còn sống bị mang về Hỏa Phượng thành thì Thành chủ của Hỏa Phượng thành có chỗ trút lửa giận, nếu không mọi người đừng mơ sống yên ổn.