Tiêu Lãng giơ tay lên thô tục lấy tay áo chùi miệng, đĩnh đạc nói:
- Theo kẻ hèn này thấy trị quốc và trị một tộc không có gì phân biệt. Cứ lấy tộc của ta làm ví dụ, trước kia tộc của ta cũng hỗn loạn, giữa thị
tộc hay có hỗn chiến, dân chúng lầm than. Sau đó phụ thân của ta dùng võ lực cường đại thống nhất tộc ta, nhưng vẫn rối như mớ bòng bong. Sau
này đại tế ti nghĩ ra một cách, ban bố mấy pháp lệnh, tộc quy, thế là
tộc của ta liền yên ổn, không còn ai gây sự nữa.
- Ta cho rằng một tộc muốn yên ổn thì đầu tiên là tộc trưởng phải đủ
cường đại. Phụ thân của ta mạnh nhất thị tộc, ba ngàn giáp sĩ Yêu gia ta càn quét toàn tộc, vạn dân thần phục. Thứ hai là phải quân chính phân
gia, chúng ta có người cai trị tộc nhân tên gọi thổ ty, quản lý quân đội thì gọi là quân ti. Thổ ty và quân ti không can thiệp lẫn nhau, lại
kiềm chế nhau. Thứ ba là phải thiết lập giám sát ti, giám sát thổ ty và
quân ti xem có ai vượt quyền không. Nếu có ai dùng việc công làm tư,
giết người vô tội thì giết không tha. Thứ bốn là phải hoàn thiện công
chính tộc quy, đối xử bình đẳng. Cho nên bây giờ tộc ta trị lý gọn gàng
ngăn nắp, không người dám phạm tội, không người dám giết lung tung,
không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, ai nấy sinh hoạt
bình an hạnh phúc.
Tiêu Lãng nói xong mắt mọi người sáng lên, im lặng. Mọi người đăm chiêu
suy nghĩ kế sách trị tộc của Tiêu Lãng có thể áp dụng vào trị quốc hay
không.
Tiêu Lãng so sánh rất đơn giản, những người có mắt đều là người thôngm
ịnh, nghe liền hiểu. Lý luận này nếu áp dụng hết thì không được, điều
thứ nhất chắc chắn là không. Bởi vì vương thất suy nhược, tuyệt đối
không thể hiệu lệnh quần hùng.
Nhưng mấy cái sau và phân chia ba quyền thì có thể được. Đương nhiên mục tiêu phân chia ba quyền chỉ hướng về mấy vạn tiểu thành, vô số tiểu gia tộc trong Chiến Vương triều. Đối với các công tử, tiểu thư có mặt ở đây thuộc đại gia tộc thì không có chút tác dụng gì. Bởi vì quy tắc do bọn
họ đặt ra, chỉ cần ngày nào vương thất chưa hưng thịnh thì Chiến Vương
triều vẫn nằm trong tay những siêu cấp đại gia tộc khống chế.
Trong khi mọi người suy tư thì Đông Phương Hồng Đậu hưng phấn nói:
- Cách nghĩ của Yêu Tà thiếu tộc trưởng thật là kỳ lạ và rất có lý.
Người đâu, lập tức truyền cách trị quốc kỳ lạ này cho giai gia của ta
xem. Ta nghĩ gia gia sẽ rất vui vẻ, nói không chừng sẽ triệu kiến ngươi, Yêu Tà thiếu tộc trưởng.
Một hộ vệ của Đông Phương gia đứng ở cửa lập tức giục ngựa chạy nhanh ra khỏi đại doanh hướng tới Thanh Y thành.
Nghịch Thương yên lặng một lúc sau bỗng cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nghịch Thương đứng dậy, bưng ly rượu lên, vẻ mặt khâm phục nói:
- Yêu Tà huynh, nếu như có thể thực hành sách trị quốc này có thể thực
hành thì chắc chắn triều ta quốc thái dân an, ức vạn đệ tử phải cảm tạ
ngươi. Nào, Nghịch Thương kính ngươi một ly!
Vân Tử Sam trầm ngâm, mắt ngày càng sáng, không quan tâm Tiêu Lãng thầm trào phúng vương thất suy nhược, cũng bưng ly rượu lên.
Vân Tử Sam gật đầu, nói:
- Yêu Tà thiếu tộc trưởng không chỉ có được vu thuật thần kỳ mà còn hiểu biết sâu về trị quốc, chắc chắn sau này có thể trở thành một danh sĩ
văn võ song toàn, danh dương sử sách!
Tiêu Lãng bưng ly rượu lên cùng uống với Nghịch Thương, Vân Tử Sam.
Tiêu Lãng cười to bảo:
- Công chúa, Nghịch đại nhân quá khen. Kẻ hèn này là người thô lỗ, không nghĩ đến danh dương sử sách gì đó. Ta chỉ muốn giết thêm mấy Huyết Man
tử, kiếm chút quân công làm tướng quân, thuận tiện lấy về mấy chục bà
nương xinh đẹp, áo gấm về nhà, ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng nói chuyện lại khiến các tiểu thư đỏ mặt. Đám người Nghịch Thương, Đông Phương Ngạo Nhiên, Trà Mộc thì cười vỡ bụng.
Trà Mộc trêu đùa:
- Yêu Tà huynh, chỉ cần ngươi vào trong Mê Huyễn sâm lâm giết một hoàng
tử, để Phỉ Nhỉ tiểu thư làm Phiêu Kỵ tướng quân thì chắc chắn Phỉ Nhi
tiểu thư sẽ ban cho ngươi mấy chục bà nương xinh đẹp!
Long Nha Phỉ Nhi bị trêu chọc rất xấu hổ, hung dữ giơ nắm tay lên, tức giận quát:
- Trà công tử, ngươi nghĩ rằng ta Tả Kiếm sao? Vì lôi kéo Yêu Tà mà
không tiếc tặng tộc muội của mình cho hắn? Muốn đưa thì ngươi đưa đi!
Nhắc đến Tả Kiếm là không khí trong doanh trịa yên lặng, cùng nhìn hướng Tiêu Lãng. Mọi người đều nghe nói đêm hôm qua Tiêu Lãng trêu đùa Tả
Kiếm, tuy họ rất khâm phục Man di này to gan nhưng cũng biết gã rất hẹp
hòi, nghĩ rằng Yêu Tà sẽ chết làm lòng họ buồn bã.
Tiêu Lãng bật cười, không cho là đúng nói:
- Không cần tặng, kẻ hèn này cho rằng nữ nhân giống như con ngựa, người
khác thuần phục tặng cho mình cưỡi thì có ý nghĩa gì? Tự mình đi thuần
phục, chinh phục mới sướng, cần cảm giác chinh phục đó. Con ngựa càng
khó thuần sau khi bị chinh phục cưỡi nó càng khoái, đúng không?
Lời của Tiêu Lãng làm đám công tử té ngửa. Có mấy tiểu thư khuê các có
mặt ở đây, và còn một vị công chúa! Yến hội cao nhã như vậy mà ngươi ăn
nói thô tục đến thế...
Vân Tử Sam xấu hổ quay đầu đi. Nam Cung Ngọc Nhi, Đông Phương Hồng Đậu
cũng chịu không nổi. Mặt Long Nha Phỉ Nhi đỏ như nhỏ máu, hung dữ trừng
Tiêu Lãng.
Long Nha Phỉ Nhi rít:
- Yêu Tà, ngươi đàng hoàng chút, chúng ta đều là nữ nhân...
Tiêu Lãng ngẩn ra, cười nịnh nói:
- A... Xin lỗi xin lỗi, nói linh tinh , cái kia... Mấy vị tiểu thư, công chúa điện hạ, ta nói ngựa đây là không nói đến các người. Ta không dám
chinh phục các người, mà các người cũng không phải ngựa bình thường, là
thần câu, kẻ hèn nói không xứng với các người. Khụ khụ, lại nói sai rồi, ta tự phạt ba ly. Ta bảo đảm không nói nữa, xin các vị thứ lỗi, thứ
lỗi!
Tiêu Lãng càng nói càng sai, mặt Vân Tử Sam, Nam Cung Ngọc Nhi, Đông
Phương Hồng Đậu, tiểu thư Bắc Cương, Long Nha Phỉ Nhi càng lúc càng đỏ,
xấu hổ không dám nhìn ai. Đám người Nghịch Thương, Đông Phương Ngạo
Nhiên, công tử Bắc Cương nghe trợn mắt há hốc mồm, nhưng nghĩ đến Tiêu
Lãng là Man di không hiểu lễ nghĩa thì không chê trách.
Trà Mộc cố nín cười đau cả bụng. Trà Mộc biết Tiêu Lãng đang cố ý, vị
này quả nhiên rất siêu, lúc trước hắn là công tử của Tiêu gia còn dám
đùa giỡn, giờ đổi thân phận vẫn không kiêng nể gì tiếp tục trêu ghẹo.
Tiêu Lãng ngậm miệng không nói, mọi người đều là các công tử, tiểu thư
đại gia tộc, năng lực khống chế cảm xúc rất mạnh. Rất nhanh, đề tài thay đổi, mọi người tiếp tục cao đàm khoát luận.
Nhưng thỉnh thoảng đám người Vân Tử Sam liếc mắt nhìn Tiêu Lãng, thấy
hắn ngồi ngay ngắn, không nhìn lung tung thì mím môi thầm buồn cười, lại nghĩ đến lý luận về ngựa, gò má các nàng hây hồng, rất là xấu hổ. Không khí trong doanh trại chợt biến mập mờ, kiều diễm. Các công tử lâng
lâng.
Đêm dần khuya, Đông Phương Hồng Đậu dẫn đầu rời đi, muốn quay về Thanh Y thành.
Mọi người đưa mắt nhìn Đông Phương Hồng Đậu đi xa, đang chuẩn bị lần
lượt từ biệt thì bỗng nhiên Đông Phương Hồng Đậu quay trở về, nhìn chằm
chằm vào Tiêu Lãng.
Đông Phương Hồng Đậu cười tủm tỉm nói:
- Yêu Tà thiếu tộc trưởng, gia gia của ta phái người truyền tin mời ngươi đi Đông Phương các gặp mặt.
Mọi người kinh ngạc.
Đông Phương Bạch có thân phận gì?
Tiêu Bất Tử đã chết, Đông Phương Bạch chính là đệ nhất quốc sư. Tại
Tuyết Hoang thành, Đông Phương Bạch giết nhiều cường giả nhất, lại cai
quản chính sự, có uy vọng rất cao trong vương triều. Có thể nói trừ
hoàng đế Vân Phi Dương ra, Đông Phương Bạch là người số hai trong Chiến
Vương triều.
Tối nay Tiêu Lãng lý luận trí quốc kinh động Đông Phương Bạch, triệu kiến ngay trong đêm?
Mọi người hâm mộ, chúc mừng Tiêu Lãng. Đông Phương Ngạo Nhiên hơi ghen
tỵ, tuy Đông Phương Bạch là gia gia của gã nhưng đệ tử Đông Phương gia
trừ Đông Phương Hồng Đậu ra, còn lại rất khó có ai gặp mặt lão một lần.
Long Nha Phỉ Nhi thì tùy tiện, không chút e ngại. Tả Kiếm không thể
giành được Yêu Tà, Đông Phương gia cũng không thể. Ngược lại Long Nha
Phỉ Nhi thấy vinh diệu vì có thuộc hạ như vậy.
Long Nha Phỉ Nhi thúc giục:
- Yêu Tà, còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi đi, đừng để Đông Phương quốc sư chờ lâu!