Yêu Giả Vi Vương

Chương 128: Q.2 - Chương 128: Dù nghìn vạn người ta vẫn vượt qua!




Gần trăm vạn đại quân trú đóng dưới Tuyết Hoang thành tạm nghỉ. Một trăm hai mươi vạn đại quân bên ngoài La Vân thành đã tụ tập lại một nửa, còn sáu mươi vạn thì một nửa đi phía tây tiếp tục trấn thủ biên cảnh, một nửa đi phái nam trấn thủ Man di. Hoàng đế Vân Phi Dương tọa trấn Thanh Y thành, trù tính toàn cục. Chờ sáu mươi vạn đại quân đến liền một hơi tấn công Huyết Vương triều.

Bắc Cương đại thắng, Quân Thần Độc Cô Hành bị ám sát, Tiêu Lãng phản quốc, tin tức rất nhanh truyền khắp Chiến Vương triều, dẫn đến xôn xao.

Các gia tộc tại Bắc Cương ủng vô số thám tử, cho dù nơi này che giấu tin tức cỡ nào cũng không được. Hoàng đế Vân Phi Dương không hạ chỉ áp chế nên đại gia tộc truyền tiểu gia tộc, tiểu gia tộc truyền cho dân chúng bình thường, mấy ngày sau việc lớn này truyền khắp Chiến Vương triều.

Hoàng đế Vân Phi Dương có được thánh giai thần hồn? Thực lực càng đạt đến đỉnh Chiến Hoàng cảnh? Vừa ra tay đã giết Huyết Đế của Huyết Vương triều?

Quân Thần Độc Cô Hành bị phản nghịch Kinh Lệ ám sát? Nghĩa tử Yêu Tà của Quân Thần Độc Cô Hành là Tiêu Lãng giả dạng, Tiêu Lãng phản quốc?

Trong phút chốc nguyên Chiến Vương triều sôi sục. Bọn họ cảm thấy kiêu ngạo vì có một đế vương anh minh thần võ, bi thương vì Quân Thần Độc Cô Hành trấn thủ Bắc Cương hơn mười năm, bảo hộ mấy ức dân chúng chết đi, căm ghét phản đồ Kinh Lệ, dùng ngòi bút làm vũ khí suốt ngày mắng chửi Tiêu Lãng phản quốc.

Tiêu gia phát ra thông cáo mắng chửi Tiêu Lãng trước tiên, thông báo rằng hơn một năm trước Tiêu Lãng đã bị trục xuất ra Tiêu gia. Tiêu Lãng làm phản không liên quan gì đến Tiêu gia, triệt để chia rõ giới hạn với hắn để tránh bị liên lụy.

Nghịch gia, Đông Phương gia, Tả gia, Trà gia, vô số gia tộc, năm đại học sĩ cùng lên tiếng mắng chửi Tiêu Lãng thậm tệ tội phản quốc, kêu gọi dân chúng toàn quốc thảo phạt, giết quốc tặc.

Danh tiếng Tiêu Lãng giảm thấp nhất trong mấy ngày nay, có xu hướng là đệ nhất tội nhân trong lịch sử Chiến Vương triều.

Buồn cười là một năm trước Tiêu Lãng là thiên cổ đệ nhất tài tử, ai nấy tự hào vì hắn. Bây giờ bọn họ lấy làm hổ thẹn, dường như nghe cái tên Tiêu Lãng đã khiến họ buồn nôn.

Trà Mộc nghe tin, ngồi một ngày một đêm trong viện của mình không đứng dậy. Trà Mộc uống năm,s áud đàn rượu, say như chết.

Trà Mộc nói nhỏ:

- Lãng thiếu gia, thế nhân đều không hiểu ngươi nhưng Trà Mộc hiểu ngươi thật sự là anh hùng. Trà Mộc mặc cảm không bằng. Đời này không có cách nào sống tiêu sái như ngươi. Nhưng mặc kệ như thế nào thì Trà Mộc vĩnh viễn là huynh đệ của ngươi! Quốc tặc? Ha ha ha ha ha ha! Ai mới là quốc tặc đây?

- Triệu khách mạn hồ anh, Ngô Câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát một người, thiên lý không lưu hành. Xong việc phất áo bỏ đi, thâm tàng thân cùng danh!

Nghịch gia bảo, Nghịch Thương một mình múa kiếm sau hậu viện, miệng ngâm Hiệp Khách Hành Tiêu Lãng từng sáng tác, vẻ mặt thổn thức nhìn bầu trời phương bắc. Nghịch Thương thu kiếm đứng thật lâu.

- Phồn hoa thanh xuất gia chiết sát thế nhân, mộng thiên lãnh triển chuyển nhất sinh tình trái lại mấy vòng, như ngươi mặc nhận sinh tử khô đẳng, khô đẳng một vòng lại một vòng tuổi. Phật tháp đoạn mấy tầng đoạn hồn ai, đau trực bôn nhất trản tàn đăng khuynh tháp sơn môn, lại cho ta chờ lịch sử xoay người, đợi mùi rượu thuần đợi ngươi đàn một khúc cổ tranh...

Trong một viện quân bộ đế đô, Long Nha Phỉ Nhi mặc áo đỏ liên tục đàn khúc đàn tranh, không ngừng phát bài Yên Hoa Dịch Lãnh danh chấn Thần Hồn đại lục, trong mắt Long Nha Phỉ Nhi không có tức giận, bi thương, chỉ có thê lương vô tận, dường như yên lặng đưa tiễn Tiêu Lãng.

Dược Vương cốc, một nữ nhân đầy quyến rũ đang luyện chế đan dược. Mặt nàng đầym ồ hôi, tay cầm thảo dược. Đôi tay xinh đẹp từng khiến vô số nam nhân yêu thích không buông tay giờ bẩn thỉu lấm lem. Mắt nàng sáng ngời nhìn đan lô trước mắt, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng.

Nàng nhìn chằm chằm đan lô, nói nhỏ:

- Tiểu nam nhân, ngươi sẽ không chết. Nhã nhi sẽ cố gắng tu luyện đan đạo vượt qua Dược Vương, trở thành đệ nhất dược sư trên đại lục. Nhã nhi sẽ chờ ngươi, đợi cả đời, dù cho... Ngươi không trở về nữa!

- Nghe nói chưa, công tử của Tiêu gia, nghĩa tử của Quân Thần phản quốc, là quốc tặc, nên bị thiên đao vạn quả!

- Đúng vậy! Không ngờ làm phản đi Huyết Vương triều, cái thứ long lang dạ sói đó nếu ta gặp nhất định sẽ một nhát đâm chết hắn!

- Phải đâm chết, ai nấy gặp quốc tặc nên giết hắn!

Trong một tửu lâu ở tiểu thành nhỏ dưới Tử Vong sơn mạch, vài mạo hiểm giả huyên thuyên chửi mắng Tiêu Lãng, đâu biết bên cạnh một nam nhân mặc áo khoác tím chợt tuôn ra khí thế. Tay nam nhân khoác áo tím lóe ánh sáng lạnh, cắt cổ mấy người đó.

Trong tửu lâu hỗn loạn, nhiều người kinh khủng chạy đi, mắt nhìn chằm chằm nam nhân mặc áo khoác tím đầy sợ hãi. Người này có tốc độ, sức chiến đấu như vậy rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Chiến Vương cảnh, bọn họ không chọc vào nổi.

Nam nhân mặc áo khoác tím ra tay giết người xong không chút kinh hoảng, tay cầm vò rượu nốc ừng ực, lấy một khối khăn lau chùi máu dính trên chiến đao cắm vào vỏ đao sau lưng. Nam nhân mặc áo khoác tím thản nhiên nhíu mày, đi ra tửu lâu nhìn bầu trời phương bắc.

Nam nhân mặc áo khoác tím khẽ thở dài:

- Người trong thiên hạ đều cho rằng ngươi là quốc tặc, nhưng Tiêu Bát vĩnh viễn là người hầu của ngươi. Không có Thanh Đế thì không có Tiêu Bát. Thiếu chủ hãy bảo trọng, Chiến Vương triều thật sự không có gì hay, Tiêu Bát đi Võ Vương triều chơi vậy!

Bát gia ra đi dứt khoát, không chút do dự, tựa như năm xưa gã âm thầm rời khỏi Yên Vũ sơn trang. Tiêu Lãng là con sói cô độc, Tiêu Bát cũng vậy.

Cửa đại viện của Tiêu gia đóng kín, đệ tử Tiêu gia không được đi ra ngoài. Thậm chí trưởng lão bình thường muốn ra ngoài phải báo cáo với Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long. Hoàng thất đã hứa trong ba mươi năm bảo vệ Tiêu gia, quả nhiên không có ai, gia tộc nào dám chèn ép Tiêu gia. Tiêu gia có được thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đám người Tiêu Cuồng, Tiêu Dã đang tu luyện trong Diễn Võ trường. Tiêu Bất Hoặc ra lệnh cho tất cả đệ tử Tiêu gia mặc kệ là thânp hạn gì đều phải cùng tu luyện. Tu luyện có đột phá sẽ được thưởng to, nếu không tiến bộ thì dù ngươi có là nhi tử của trưởng lão cũng sẽ bị trục xuất khỏi đại viện của Tiêu gia, đi tiểu thành làm tiểu chấp sự, ăn nằm chờ chết.

Tin tức Tiêu Lãng phản quốc cũng truyền vào Tiêu gia, giờ phút này trong Diễn Võ trường, mấy trăm đệ tử Tiêu gia không có tâm tình tu luyện, vây quanh nhau thảo luận sôi nổi. Bọn họ toàn mắng chửi Tiêu Lãng. Đám người Tiêu Cuồng cười nhạt, rủa Tiêu Lãng không chết yên thân. Tiêu Lãng phản quốc khó tránh khỏi ảnh hưởng Tiêu gia, vốn bây giờ Tiêu gia đã khó khăn nay càng gánh nặng thêm.

Trong hậu viện Tiêu gia, một thư phòng, vẻ mặt Tiêu Bất Hoặc áy náy. Tiêu Bất Hoặc nhìn bức tranh Tiêu Bất Tử, đôi mắt già ngập nước mắt, thần kkinh lầm bầm:

- Bất Tử, ngươi chết oan quá, ca ca không thể báo thù cho ngươi. Vì Tiêu gia, phải cúi đầu thần phục kẻ mưu hại ngươi. Tiêu Lãng, địa gia gia có lỗi với ngươi, hy vọng có một ngày ngươi trả thù thay gia gia của ngươi, vậy thì ta có chết cũng còn mặt mũi gặp Bất Tử, liệt tổ liệt tông.

- Phản quốc? Ha ha ha ha ha ha! Phản quốc!

Trong Hồng Đậu các của Đông Phương gia, một nữ nhân áo đỏ vóc dáng tuyệt đẹp chợt cất tiếng cười to. Biểu tình của nữ nhân không có bi ai, đau khổ, chỉ có nóng cháy, kiên quyết.

Khóe môi nàng cong lên nụ cười thê mỹ nhìn phương bắc, cao giọng quát:

- Đây mới là nam nhân của Đông Phương Hồng Đậu ta, dù nghìn vạn người ta vẫn vượt qua. Trong thế giới này có ai làm ra được chuyện điên cuồng như vậy? Tiêu Lãng, ngươi cứ yên tâm đi làm chuyện ngươi muốn làm, Hồng Đậu chờ ngươi suốt đời. Nếu ngươi chết thì Hồng Đậu sẽ không khóc, ta cùng ngươi đi xuống hoàng Tuyền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.