Yêu Giả Vi Vương

Chương 87: Q.8 - Chương 87: Giết Toan Nghê




Năng lượng trong các huyệt đạo của Tiêu Lãng biến thành kim châu, kỳ thực cũng không nhiều. Võ giả Thần Vực có thể tu luyện tới Thần Quân, có người nào không tu luyện trăm năm ngàn năm? Có người nào không luyện hóa mấy chục vạn tử thánh thạch? Võ giả Thần Quân không nói tới tác dụng của đại gia tộc, cho dù một mình săn bắt một vài hoang thú đi bán thành tiền, cũng có không ít tử thánh thạch.

Giờ phút này kim châu trong huyệt đạo Tiêu Lãng gần như đã lớn bằng một nửa hạt đậu tương. Nếu như tiếp tục tu luyện chờ đạt được kích thước năm hạt đậu tương, sẽ tràn ngập toàn bộ huyệt đạo. Đến lúc đó nếu muốn tiếp tục tu luyện, nhất định phải khiến năng lượng biến đổi về chất, đạt được năng lượng Tử Phủ cấp bậc Thần Tổ.

Mà nếu muốn năng lượng biến đổi về chất, vậy nhất định phải có một quá trình. Đó chính là ép năng lượng. Thời điểm năng lượng đủ nhiều mới có thể ép. Mà nếu như năng lượng nhiều, huyệt đạo yếu như vậy sẽ nổ tung.

Cho nên Tiêu Lãng mới có thể lãng phí một nửa chất lỏng màu xanh trong nguyên đan đi gia cố huyệt đạo. Lần này hiệu quả cực kì tốt. Tiêu Lãng tin tưởng cho dù năng lượng của hắn tràn ngập toàn bộ huyệt đạo, thời điểm bắt đầu ép năng lượng, huyệt đạo cũng sẽ không nổ tung. Chỉ cần có đủ tử thánh thạch, năng lượng kim châu của hắn có thể biến đổi về chất trở thành năng lượng Tử Phủ.

Nói cách khác, huyệt đạo này trở nên mạnh mẽ, năng lượng của hắn hoàn toàn có thể đạt được cấp bậc Thần Tổ. Nếu như hắn cảm ngộ một chút thiên đạo, thần thông cường đại hơn một chút, cũng không phải không có khả năng đối kháng với cường giả Thần Tổ.

Đương nhiên, đây là chuyện rất xa vời. Thật ra Tiêu Lãng tạm thời không có suy nghĩ nhiều như vậy. Chắc hẳn luyện hóa tất cả tử thánh thạch trên người hắn, năng lượng kim châu cũng không thể biến thành kích thước hai, ba hạt đậu tương? Bởi vậy hắn vẫn đàng hoàng cảm ngộ thần thông trong đầu đã.

Tiêu Lãng mở mắt ra, thoáng nhìn qua Độc Long. Hắn thông qua những con hoang thú chuột dò xét tình hình xung quanh một chút. Sau khi phát hiện tất cả an toàn, hắn lại bắt đầu bế quan.

Ban đầu Tiêu Lãng cẩn thận sắp xếp tin tức trong đầu, sau nửa ngày, hắn mới xác định đây thật sự là một loại thần thông, còn là một loại thần thông rất trâu bò.

Toan Nghê Sát!

Cái tên này nằm trong ký ức của hoang thú Toan Nghê. Tiêu Lãng tùy tiện cảm ngộ một chút liền phát hiện đó lại là thần thông bản nguyên của hoang thú Toan Nghê. Chính là hắc quang trong mắt của nó bắn ra lúc giết chết kiến kim thạch. Thần thông này vô cùng cường đại, không chỉ là công kích năng lượng, còn kèm theo công kích linh hồn. Kiến kim thạch có phòng ngự cường đại như vậy, dưới hắc quang này, trong nháy mắt biến thành bột mịn, ngay cả tro tàn cũng không để lại, có thể thấy được uy lực của thần thông này.

Tiêu Lãng lập tức tiến vào trạng thái du hồn, toàn tâm cảm ngộ thần thông này. Trạng thái du hồn có một loại năng lực vô cùng tốt, đó chính là Tiêu Lãng có thể mô phỏng, thôi diễn và xác minh ngay trong đầu. Hơn nữa thời điểm thôi diễn, tốc độ có thể rất chậm. Như vậy có thể làm cho tốc độ cảm ngộ của hắn tăng nhanh rất nhiều.

Thời gian trôi qua từng chút một. Tiêu Lãng đã bế quan suốt một tháng. Trong tinh vực này vô cùng yên tĩnh. Đám người Hiên Viên Thiên Tâm vẫn chưa thấy xuất hiện. Trong lòng Độc Long đã không còn thấp thỏm nữa. Nếu không có cách nào mong đợi ở bọn họ, hắn chỉ có thể một con đường đi theo Tiêu Lãng.

- Hô...

Tiêu Lãng rốt cuộc ngừng tu luyện, mở mắt ra. Tinh thần Độc Long chấn động, liền vội vàng hỏi:

- Chủ nhân, thế nào?

Vèo!

Trong mắt Tiêu Lãng chợt lóe sáng, hai đạo hắc quang đột nhiên bắn tới trên người con Chuột vương Đại Thần đỉnh phong.

Xì xì!

Tình cảnh khiến Độc Long khiếp sợ đã xảy ra. Con Chuột Vương kia thậm không kịp kêu thảm một tiếng nào, toàn thân đã hóa thành bột mịn, chậm rãi tản ra trong thông đạo.

- Thần thông này...

Trên khuôn mặt chất phác của Độc Long lộ ra một tia kinh sợ. Chuột vương Đại Thần đỉnh phong chu không tính gì, nhưng muốn giết gọn gàng dứt khoát như vậy vẫn có chút khủng bố. Chí ít hắn không làm nổi. Hắn muốn độc của hắn ăn mòn thi thể con Chuột Vương này, ít nhất cũng phải mất mấy giây?

- Uy lực vẫn không tốt!

Nhưng Tiêu Lãng lại lắc đầu thở dài nói. Vừa thời điểm nãy hắn phóng thích Toan Nghê Sát, thần thức tập trung vào con Chuột Vương kia, phát hiện con Chuột Vương kia vẫn kiên trì được nửa giây. Uy lực của Toan Nghê Sát này chắc hẳn chỉ miễn cưỡng có thể đánh trọng thương võ giả Thần Quân trung kỳ chứ? Thần Quân hậu kỳ, Thần Quân đỉnh phong hẳn là không gây ra ảnh hưởng quá lớn. Linh hồn và năng lượng của hắn vẫn quá yếu.

Hắn không giải thích gì, chỉ căn dặn Độc Long:

- Độc Long nhìn chăm chú một chút. Ta muốn luyện hóa tử thánh thạch, sợ là sẽ có năng lượng tràn ra, sẽ thu hút sự chú ý của kẻ địch.

Tiêu Lãng lại gọi một con Chuột Vương tới, truyền lại một ý niệm, sau đó bắt đầu luyện hóa tử thánh thạch. Trên người hắn còn có 600 ngàn tử thánh thạch do Hoàn Nhan gia đưa cho. Hắn chuẩn bị luyện hóa tất cả, nâng cao mức độ nồng hậu của năng lượng một chút. Trước đây hắn không dám tùy ý luyện hóa chủ yếu vì sợ huyệt đạo không chịu được.

Tử thánh thạch giống như nước chảy biến mất. Cho dù Tiêu Lãng rất cẩn thận, nhưng vẫn có một ít năng lượng tràn ra. Nếu như có cường giả dùng thần thức quét tới, hoang thú chuột bên cạnh tuyệt đối không thể che giấu được khí tức của hai người.

Độc Long càng cẩn thận hơn. Tuy rằng bên ngoài có vô số chuột lớn đi dò xét, nhưng hắn vẫn dè dặt thả thần thức tra xét xung quanh.

Sau nửa tháng, Tiêu Lãng đã luyện hóa hơn bốn mươi vạn viên tử thánh thạch. Năng lượng kim châu trong 1008 huyệt đạo đã biến thành kích thước hai hạt đậu tương.

Chít chít!

Mà lúc này con chuột Vương kia đột nhiên kêu lên. Trong mắt Độc Long lập tức phát ra tinh quang, truyền âm cho Tiêu Lãng nói:

- Chủ nhân, có vấn đề.

- Ừm?

Tiêu Lãng ngừng tu luyện, thu liễm khí tức, nhưng không mở mắt ra, mà trước tiên thông qua và hoang thú chuột cảm ứng điều tra tình hình.

Vèo!

Trong chớp mắt, thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh lên, hét lớn:

- Độc Long, đi! Đại nhân Thiên Tâm đến.

Độc Long vừa nghe, mắt trở nên nóng rực. Thân thể hai người từ trong hang chuột lao nhanh ra. Kho tới cửa động, thân thể Tiêu Lãng lại đột nhiên dừng lại, truyền âm nói:

- Chờ một chút, có vấn đề!

Vèo!

Giữa không trung, Hiên Viên Thiên Tâm nhanh chóng bay xuống, sắc mặt trắng bệch, ngực đầm đìa máu, thân thể bay xuống lảo đảo. Mà trên bầu trời, một bóng đen theo sát không thôi. Trên người hắn có hắc khí vờn quanh. Không ngờ lại là cường giả Ma Vực.

- Chuyện này...

Tiêu Lãng và Độc Long liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc. Bọn họ ở trong tinh vực hoang vu này đã sắp hai tháng. Hiên Viên Thiên Tâm không phải bị cường giả Ma Vực này truy sát gần hai tháng chứ?

- Làm sao bây giờ chủ nhân?

Độc Long truyền âm lại, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Hiên Viên Thiên Tâm và Thần Tổ Ma Vực nhanh chóng bay tới. Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào hai người trong không trung một hồi, trong mắt lóe lên sát ý, truyền âm nói:

- Chờ mệnh lệnh của ta, chuẩn bị tấn công! Thần Tổ Ma Vực này đã bị trọng thương, chúng ta không phải không có cơ hội.

Ánh mắt Độc Long quét qua, gật đầu. Tốc độ của Hiên Viên Thiên Tâm đã chậm hơn vài lần so với thời kỳ hắn còn toàn thịnh. Mà tốc độ của Thần Tổ Ma Vực kia cũng gần như vậy. Không cần phải nói, hai người đều bị trọng thương.

Võ giả Ma Vực quả nhiên đều là những kẻ thần kinh. Bản thân mình đã sắp chết vẫn một đường truy sát. Chắc hẳn hai tháng này Hiên Viên Thiên Tâm đã sắp muốn tự tử? Hắn có thể trốn tới nơi này, hiển nhiên là sơn cùng thủy tận, hi vọng hai người Tiêu Lãng cứu mạng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.