Đông Phương Hồng Đậu nói xong mặt Vân Tử Sam đỏ ửng, mới nãy có nhiều người nàng còn giả bộ được nhưng nói sao cũng là hoàng hoa khuê nữ.
Tiêu Lãng nói với người ta Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam là người vợ
của nàng, làm sao Tử Sam công chúa không tức giận và xấu hổ được?
Tiêu Lãng nhếch môi cười, nhấc vò rượu uống một hớp, không thấy áy náy chút nào.
Tiêu Lãng cười gian nói:
- Các người hố ta mấy lần, không cho ta hố lại một lần sao? Yên tâm, bọn
họ sẽ không nói lung tung. Ta không có ý đồ gì với các người đâu, không
phải khẩu vị của ta.
Tiêu Lãng nói năng tùy tiện, lại lần nữa
khiến Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu mặt đỏ rần. Đông Phương Hồng Đậu
vươn tay định nhéo Tiêu Lãng chợt ngừng lại, phát hiện hành động này quá mập mờ, đành hậm hừng trừng hắn.
Đông Phương Hồng Đậu khinh thường nói:
- Tiêu đại công tử của ta ơi, ngươi cho rằng mình đắt giá lắm sao? Đánh
bại một Tả Minh là bay lên trời? Cho rằng nữ nhân trong thiên hạ đều ôm
đùi ngươi, khóc la không có ngươi thì không chịu gả?
Vân Tử Sam lạnh lùng hừ, quay mặt đi tỏ rõ mình khó chịu.
Tiêu Lãng tiếp lời:
- Ta không nói mình ưu tú nhưng ta không thấy ra công tử nguyên thành này có ai tài. Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của ta.
Đông Phương Hồng Đậu giễu cợt hừ, rất khinh thường Tiêu Lãng da mặt dày.
Đông Phương Hồng Đậu nói:
- Ngươi dám xem thương công tử nhà quyền quý trong đế đô? Hừ, người ưu tú hơn ngươi nhiều đếm không hết!
Mắt Tiêu Lãng lộ hứng thú, quay đầu hỏi:
- Ví dụ như Tả Minh, hoặc là công tử Đông Phương Mạc Nhiên nhà nàng sao?
Đông Phương Hồng Đậu bĩu môi:
- Đương nhiên không phải!
Đông Phương Hồng Đậu hời hợt nói:
- Tả Minh kém xa đường đệ của ta, mặt ngoài đạo mạo ngay ngắn lòng thối
tha. Có một đống công tử ưu tú, ví dụ như Trà Mộc không tề, còn có
Nghịch Thương ca ca ngươi chưa gặp, đường ca Đông Phương Ngạo Nhiên ở xa tận Bắc Cương, đại ca của Tả Minh, Tả Kiếm. Phải rồi, nhi tử của Tiêu
Phù Đồ, Tiêu Ma Thần cũng không tệ nhưng hơi lạnh lùng.
Vân Tử Sam luôn im lặng chợt tỏ thái độ:
- Ừm! Ta có nghe nói mấy người Hồng Đậu nhắc đến, đúng là rồng trong đám người.
Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:
- Nghịch Thương? Công tử của Nghịch gia? Đông Phương Ngạo Nhiên? Tả Kiếm? Phù Đồ thúc thúc còn có nhi tử? Sao ta chưa từng nghe nói, cái tên Tiêu Ma Thần thật bá khí.
Đông Phương Hồng Đậu càng thêm khinh thường nói:
- Ngươi là công tử của Tiêu gia mà không biết cả người nhà của mình.
Nhưng hình như nửa năm trước Tiêu Ma Thần đi Tử Vong sơn mạch rèn luyện. Đệ nhất công tử của Nghịch gia, Nghịch Thương có thực lực mạnh mẽ, nhân phẩm càng đứng nói, bộ dạng thì... Đẹp trai hơn ai đó gấp trăm lần.
Đông Phương Ngạo Nhiên ca ca nhà ta, và Tả Kiếm càng khỏi nói, mới hai
mươi hai tuổi đã đi xa Bắc Cương lập chí làm tướng quân mới quay về đế
đô!
- Bắc Cương...
Mắt Tiêu Lãng chớp lóe nhìn phương xa,
như thấy Bắc Cương xa xôi, đại mạc thiết kỵ lang yên tàn huyết. Thấy
Quân Thần Độc Cô Hành phong thần như ngọc đứng trên đỉnh núi, bày mưu
lập kế chỉ điểm giang sơn...
Lòng thổn thức, Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Xem ra ta đã xem thường anh hùng trong thiên hạ. Đế đô ngọa hổ tàng
long, vương triều ra người tài ba lớp lớp, thiên địa mênh mông, kỳ nhân
dị sĩ đầy rẫy. Không biết sau này Tiêu Lãng ta có cơ hội, có tư cách
chinh chiến vùng đất bao la mênh mông này không?
Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam bị Tiêu Lãng ảnh hưởng, cũng chìm trong suy tư. Thật lâu sau Đông Phương Hồng Đậu bật cười.
Đông Phương Hồng Đậu giễu cợt nói với Tiêu Lãng:
- Ngươi còn nhỏ mà nghĩ xa như vậy làm gì? Chờ khi ngươi thức tỉnh thần
hồn, có cơ hội trở thành cường giả rồi tính. Nói không chừng ngươi thức
tỉnh thần hồn dở tệ, đời này biến thành phế nhân.
Tiêu Lãng liếc
Đông Phương Hồng Đậu, không trách nàng nói xui. Đông Phương Hồng Đậu,
Vân Tử Sam đều tin tưởng mấy tháng sau Tiêu Lãng trong Thần Hồn tiết sẽ
thức tỉnh thần hồn cường đại. Dù sao tư chất của phu phụ Tiêu Thanh Đế
tốt như vậy, đều là thiên giai thần hồn. Bản thân Tiêu Lãng có thực lực
không kém, bảo thủ thì ít nhất thức tỉnh thiên giai hạ phẩm. Lấy tư chất của Tiêu Lãng, chăm chỉ tu luyện thì sau này thành tựu rộng lớn.
Vân Tử Sam đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam nói:
- Lãng công tử, ta chờ Thần Hồn tiết ngươi lại lần nữa nhất minh kinh nhân!
Vân Tử Sam nói xong thướt tha rời đi. Đông Phương Hồng Đậu gật đầu chào, đi đại doanh nhà mình. Tiêu Lãng không đứng dậy tiễn, mắt nhìn phương xa.
Tiêu Lãng kiên quyết nói:
- Ta nhất định có thể thức tỉnh một thần hồn cường đại, nhất định có thể trở thành cường giả, ta sẽ không làm cô cô thất vọng!
Ngày hôm sau đại tái đi săn kết thúc, đã thống kê xong điểm của các đội.
Chiến đội của Tiêu Lãng không có gì bất ngờ, lấy hạng nhất. Chiến đội
của Đông Phương Mạc Nhiên xếp hạng hai. Chiến đội của Tiêu Cuồng đứng
thứ ba. Chiến tích ghi chép trong sách báo về hoàng gia, sau này sẽ có
phần thưởng.
Tất cả gia tộc bắt đầu khởi hành trở về nhà mình.
Tiêu Lãng lao nhanh theo đại quân quay về đại viện Tiêu gia, cùng Tiểu Đao
trực tiếp trở về Thanh Y các, chào Tiêu Thanh Y xong kể cho nàng nghe
chuyện trong đại tái đi săn. Tiêu Thanh Y không lộ vẻ gì, chỉ kêu hai
người tiếp tục tu luyện, tranh thủ đột phá nhiều chút trước khi Thần Hồn tiết đến.
Tiêu Phù Đồ mới định quay về đại viện của mình thì một hộ vệ vội vàng tới báo cáo:
- Phù Đồ trưởng lão, tộc trưởng nói ngươi trở về lập tức đi Nguyên lão các!
Tiêu Phù Đồ không nói thêm, bước nhanh đi đông viện.
Tiêu Phù Đồ mới vào Nguyên lão các liền phát hiện không khí là lạ. Lão thái
gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử ngồi bên trên cùng mặt đen như than. Một
đám trưởng lão Tiêu gia phập phồng lo sợ.
- Bái kiến tộc trưởng, bái kiến đại trưởng lão, bái kiến gia chủ!
Tiêu Phù Đồ hành lễ với lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử, Tiêu Bất Hoặc ở bên cạnh lão, Tiêu Thanh Long. Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử
thấy Tiêu Phù Đồ thì mặt dịu lại, vẫy tay ý bảo gã ngồi xuống.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử cầm một quyển sách bên cạnh nặng nề đập xuống đất, nổi giận đùng đùng nói:
- Tra, tra! Tra xét lâu như vậy mà không tra ra một chỗ ẩn thân của Hắc
Long hội nho nhỏ, các ngươi đều là đồ vô dụng sao? Tiêu gia dưỡng nhiều
thám tử là nuôi không sao?
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử
nổi giận, trong đại sảnh to lớn mười mấy trưởng lão cầm quyền câm như
hến, chỉ có Tiêu Bất Hoặc vẻ mặt bình thường. Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long mặt cứng ngắc.
Tiêu Phù Đồ nhướng mày nói:
- Hắc Long hội?
Tiêu Phù Đồ biết đây là thế lực cường đại ẩn trong Chiến Vương triều, nghe
nói năm đó Tiêu Thanh Đế chết, sau này Tiêu Thanh Y, Tiêu Lãng bị truy
sát có liên quan tới Hắc Long hội, hèn chi lão thái gia của Tiêu gia
Tiêu Bất Tử tức giận như vậy.
Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long là gia chủ, quản lý các chuyện lớn nhỏ trong Tiêu gia nên giờ không thể không đứng ra.
Gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long đứng dậy, đầu tiên là xin lỗi một tiếng:
- Tộc trưởng bớt giận!
Sau đó gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long giải thích rằng:
- Từ sau khi tộc trưởng trở về thì chúng ta lập tức hạ lệnh hết sức điều
tra Hắc Long hội, có tra ra chút manh mối, giết chết vài người. Nhưng
mỗi khi chúng ta lần theo manh mối điều tra thì manh mối liền đứt đoạn,
nếu không bị người diệt khẩu thì cũng là bỗng nhiên biến mất, cho nên ta kết luận sơ bộ là sau lưng Hắc Long hội có người âm thầm trợ giúp. Có
lẽ là đại gia tộc trong Chiến Vương triều, cũng có thể là... Ba đại thế
gia khác!
- Cái này...
Nhiều trưởng lão giật mình châu đầu ghé tai, tuy mọi người đều đoán ra điểm này nhưng gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long nói thẳng đem lại hiệu quả rung động.
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trừng gia chủ của Tiêu gia, Tiêu Thanh Long, trách móc gã không biết nặng nhẹ:
- Không có chứng cứ không được nói lung tung!
Lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử trầm ngâm giây lát, đứng dậy quát to:
- Tiêu Phù Đồ!
Tiêu Phù Đồ không chút bất ngờ, đứng lên khom người nói:
- Có thuộc hạ!
Người lão thái gia của Tiêu gia Tiêu Bất Tử tăng vọt sát khí, lạnh lùng nhìn Tiêu Phù Đồ, nói:
- Bắt đầu từ hôm nay ngươi toàn quyền tiếp nhận việc này, ngươi có quyền
điều động mọi người trong gia tộc. Đào ra Hắc Long hội cho ta, đào ra
bàn tay sau màn của nó! Lão phu muốn xẻo chúng ra trăm ngàn mảnh. Giết
nhi tử của ta, hại một vạn thiết kỵ Tiêu gia bỏ mình, thù này không báo, Tiêu Bất Tử ta còn có mặt mũi nào nhìn đời?