Yêu Giả Vi Vương

Chương 67: Q.4 - Chương 67: Hành lang hình chữ hồi




Trong cửa lớn màu vàng kim có thần binh chí tôn hay không, Tiêu Lãng không biết. Hắn chỉ biết nơi này có vô số nguy hiểm, làm không tốt hắn và Phá Hài sẽ phải chết ở đây.

Không ngờ cánh cửa lớn màu vàng kim lại là một cửa truyền tống. Hai người tiến vào cửa lớn, thân thể lóe lên, không ngờ lại đi tới một hành lang.

Hai bên hành lang đều là vách đá đen thẳng tắp, rộng vạn mét. Trên đỉnh đầu không phải là một mảnh ánh sáng, mà cũng là vách đá màu đen. Vách đá màu đen rất thần kỳ, có thể phát ra u quang chớp hiện, lúc thì chiếu sáng bên trong hành lang, một chút lại trở nên tối đen như mực. Xem ra vô cùng âm u, khiến người ta sởn cả tóc gáy, cảm giác như đi vào âm tào địa phủ.

- Chuẩn bị chiến đấu. Ta cảm giác nơi này vô cùng nguy hiểm!

Tiêu Lãng vừa truyền tống lại đây, lập tức cảm giác không ổn. Con mắt hắn giống như dao nhỏ nhìn xung quanh, nhìn hành lang lúc sáng lúc tối, trong lòng có cảm giác chấn động mãnh liệt. Trước đây hắn đã từng có cảm giác chấn động mãnh liệt như vậy. Nó chỉ có thể xuấ hiện vào những thời điểm nguy hiểm trí mạng.

Phá Hài cũng cảm giác không ổn. Chỗ này vừa nhìn đã biết không phải là chỗ tốt. Hắn lập tức phóng thích hồn lực, cẩn thận quan sát lên bốn phía. Hai người đứng ở tại chỗ quan sát một hồi, lại không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào.

Ầm!

Mặt đất dưới chân Tiêu Lãng bỗng nhiên chấn động. Thân thể hắn nhảy lên không trung. Hắn lại phát hiện tốc độ vẫn chậm một cách đáng thương giống như ở bên ngoài. Hắn nhìn lướt qua xung quanh và nói với Phá Hài:

- Đi!

Hai người phải tiến vào. Bọn họ không thể nào vĩnh viễn đứng ở đây. Cho dù biết phía trước gặp nguy hiểm, cũng chỉ có thể mạo hiểm tìm kiếm lối ra.

Hai người chậm rãi di chuyển, nín thở, tinh thần căng thẳng tới cực điểm. Hai đôi sáng không ngừng quan sát. Ánh sáng trong hành lang lúc sáng lúc tối. Thân thể hai người cũng một lúc sáng, một chút lại chìm ở trong bóng tối.

Bước chân hi người rất nhẹ rất nhẹ, nhưng vẫn có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, từ hai bên trên vách tường vang vọng lại, hình thành một loại hồi âm quỷ dị, khiến người ta càng cảm giác khủng bố.

Trăm mét, ngàn mét, vạn mét!

Hành lang này dường như không có điểm cuối. Trong lòng hai người lại càng ngày càng khẩn trương. Bởi vì hiện tại ngay cả Phá Hài cũng cảm giác khiếp đảm.

- Đến rồi!

Con ngươi Tiêu Lãng co lại, chân mày nhíu lại, đột nhiên gầm thét, nói:

- Phá Hài ngươi ngăn cản phía trước, ta ở phía sau công kích!

Phá Hài sửng sốt, Tiêu Lãng phẫn nộ như vậy rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến: Các anh em, ta xung phong, các ngươi giữ trận...

Bảo hắn ở phía trước chống đỡ? Hắn ở phía sau?

Tuy nhiên Phá Hài hoàn toàn không có nghi ngờ gì đối với nhân phẩm của Tiêu Lãng. Hắn không hỏi một câu nào lập tức phóng thích hồn lực, hình thành một vòng bảo hộ hồn lực. Trong tay hắn chợt xuất hiện một nha bổng, giống như một vị môn thần, đứng sừng sững ở phía trước.

- Ta ngất! Ta có thể đỡ nổi sao?

Chỉ sau khi hắn nhìn rõ ràng kẻ địch phía xa, trong nháy mắt hắn đã muốn đánh trống lui quân, thân thể đều run rẩy. Phía trước đang sáng ngời chợt tối sầm lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy một đám quái vật đang nhanh chóng tới gần. Tất cả bọn chúng đều không có khí tức của sự sống, rõ ràng là một đám thi thú.

Đám thi thú này đông nghìn nghịt không nhìn thấy phần cuối, cũng không biết là có bao nhiêu. Trong đám thi thú có võ giả nhân loại, có hung thú, cũng có quái vật hình thù kỳ quái. Mắt tất cả đám thi thú đều trống trơn, không có con ngươi. Mùi xác thối trên người xông lên. Phía ngoài thân thể còn có khí lưu màu lục vờn quanh. Hiển nhiên đó là thi độc.

Phá Hài ở trong mộ Long Đế đã từng gặp thi thú, cũng đã từng chiến đấu với một con thi thú. Tuy rằng thi thú phía trước xem ra cũng không mấy cường đại, nhưng vấn đề là thi độc có thể ăn mòn hồn lực. Một khi bị đám thi thú này dây dưa kéo lại, hắn chắc chắn sẽ phải chết!

- Sợ cái gì? Tin tưởng ta! Ngươi không chết được. Đứng vững!

Nhìn thấy Phá Hài muốn xoay người chạy trốn, Tiêu Lãng lập tức gầm thét lên, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước. Sau khi xác định những thi thú này cũng không mấy cường đại, toàn thân đã cảm thấy thoải mái hơn.

- Được, liều mạng!

Phá Hài quay đầu lại nhìn ánh mắt vô cùng tự tin của Tiêu Lãng, hắn cắn răng tiếp tục đứng thẳng, chờ đợi thi thú tấn công.

Tốc độ thi thú lao tới không nhanh không chậm, gần bằng Phá Hài, nhưng tuyệt đối không đuổi kịp Tiêu Lãng. Chúng vừa chạy vừa lắc lư, di chuyển giống như xác chết. Chỉ có điều nhìn vẻ ngoài của chúng khiến người ta cảm thấy rất khủng bố. Đặc biệt là ở trong hành lang lúc sáng lúc tối này, càng khiến Phá Hài cảm thấy tê dại cả da đầu.

Vèo!

Một thi thú hình người hình đi đầu tiên tốc độ nhanh nhất, rất nhanh chỉ còn cách Phá Hài mấy trăm mét. Hai tay thi thú cũng đã biến dị, trở nên cực kỳ sắc bén, giống vuốt chim ưng màu xanh mượt, không ngừng vung vẩy về phía Phá Hài công kích đến.

- Côn pháp Diệt Thiên!

Lang nha bổng trong tay Phá Hài vung lên tạo thành một nửa hình tròn trong không trung, thân thể bắn tới, liên tục nện về phía thi thú hình người kia. Lang nha bổng vụt qua không trung, tạo thành tiếng gió rít chói tai, rõ ràng uy lực của nó rất cường đại.

Ầm!

Thi thú hình người đi phía trước bị đập liên tục vào trên đầu, đầu vỡ nát, thân thể cũng bị đánh bay ra ngoài mấy chục mét. Nhưng ngay lập tức nó lại đứng lên. Thân thể không đầu của nó lại vọt về phía trước!

- Tiêu Lãng. Vậy không được đâu. Lực công kích của ta không đủ mạnh, không thể đập nát thi thú. Bọn chúng có thể tiếp tục công kích, còn có thể từ từ mọc ra đầu!

Phá Hài vung lang nha bổng màu đen lên, lại đánh bay một con thi thú dạng chim. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Lãng kêu to.

Tiêu Lãng rốt cuộc có hành động. Thân thể hắn không động, nhưng một Thảo Đằng dài vạn mét sau lưng hắn lao ra, ở trên không trung chớp hiện ánh sáng xanh lục. Sau đó nó hóa thành hơn một ngàn phân thân, bay về phía đám thi thú phía trước.

Phá Hài thân thể lúc trái lúc phải, không ngừng đánh thi thú bay. Hắn nghi hoặc quát to:

- Ngươi phóng thích thần hồn làm gì? Vì sao còn không công kích a?

- Đừng công kích thần hồn của ta. Chỉ cần ngươi đứng vững một lát là được!

Tiêu Lãng cười hì hì, sau đó có chút khinh thường nói:

- Phá Hài, ngươi chiến đấu không cần dùng đầu óc sao? Tại sao ngươi không đập chân thi thú? Ngươi toàn đập đầu thì có tác dụng sao? Đập gẫy chân, bọn chúng làm sao chạy được nữa?

- Đúng vậy!

Phá Hài nhếch miệng nở nụ cười, lang nha bổng hóa thành từng đạo tàn ảnh, xuất hiện đầy trời. Lần này hắn đã có kinh nghiệm, lần lượt nện ở trên đùi thi thú. Những con thi thú bay thì hắn nện ở cánh.

Những con thi thú này cũng không mấy cường đại, tốc độ quá chậm. Phá Hài miễn cưỡng có thể ứng phó, đương nhiên không khỏi bị thi độc phun tới. Vòng bảo hộ hồn lực trên người bị ăn mòn, chậm rãi trở nên yếu đi.

- Ách? Tiêu Lãng, tại sao Thảo Đằng của ngươi lại có thể ăn mòn máu thịt và thi độc của thi thú? Oa! Quá thần kỳ. Thi thú không có thi độc tuyệt đối có thể giết chết. Ồ? Tốc độ ăn mòn nhanh như vậy sao? Thần hồn này của ngươi tuyệt đối không phải là thần hồn Huyền phẩm. Ít nhất cũng là thần hồn Địa phẩm!

Lại một thi thú bị đập bay. Phá Hài nhìn thấy vô số thi thú đang phóng ra thi độc, bị Thảo Đằng giống như vô số con rắn nhỏ cắn nuốt, hơn nữa còn chuyên tìm chân thi thú cắn nuốt, khiến áp lực của hắn giảm xuống!

Hắn vừa công kích, vừa hưng phấn nhìn Thảo Đằng. Sau khi nhìn một hồi, hắn lại ngạc nhiên nói:

- Không đúng, tại sao Thảo Đằng của ngươi lại không có uy áp? Điều này không giống với thần hồn Địa phẩm! Quá kỳ quái. Thần hồn của ngươi thật giống như ngươi, chính là biến thái!

Tiêu Lãng cũng không hiểu, không trả lời, tiếp tục khống chế Thảo Đằng cắn nuốt. Năng lực cắn nuốt của Thảo Đằng cũng không tăng thêm. Chỉ có điều những thi thú này đều không mạnh, tốc độ cắn nuốt rất nhanh.

Rất nhanh, từng đám thi thú bị cắn nuốt chân tay không thể di chuyển, chặn ở trong hành lang, kêu gào từng tiếng quái dị làm người ta sởn cả tóc gáy. Đám thi thú ở phía bị ngăn chặn đường, cứ loay hoay phía sau, tức giận kêu to.

- Thảo Đằng, đi cắn nuốt thi thú phía sau!

Tiêu Lãng ra lệnh cho Thảo Đằng, hơn một ngàn Thảo Đằng lập tức hóa thành hư ảnh phóng về phía sau.

Điều khiến Tiêu Lãng kinh ngạc vui mừng chính là, Thảo Đằng cắn nuốt máu thịt của thi thú, nhận được năng lượng bổ sung, lại diễn hóa ra nhiều Thảo Đằng hơn. Rất nhanh Thảo Đằng đã lại khôi phục hơn ba ngàn phân thân. Sau đó... nó lại biến ra nhiều nhiều. Càng cắn nuốt càng biến ra nhiều phân thân. Khắp hành lang rộng rãi đều là bóng dáng phân thân của Thảo Đằng.

- Không đúng. Sao Thảo Đằng này của ngươi lại có thể biến ra nhiều như vậy? Chuyện này… chuyện này...

Phá Hài rốt cuộc phát hiện ra điểm không đúng. Hiện tại đã không cần hắn ở phía trước chặn đám thi thú nữa, bởi vì Thảo Đằng nhiều hơn, tốc độ cắn nuốt quá nhanh. Tất cả thi thú phía trước đã bị cắn nuốt, biến thành từng bộ khung xương chặn ở phía trước.

Theo từng con thi thú bị cắn nuốt, Thảo Đằng càng ngày càng nhiều, cuối cùng đã biến thành mấy vạn phân than.

Con ngươi của Phá Hài đột nhiên co lại. Hắn nghĩ tới một khả năng, trên mặt đầy khiếp sợ nhìn Tiêu Lãng hỏi:

- Thần hồn… thần hồn của ngươi có thể tiến hóa sao?

Tiêu Lãng cười hì hì:

- Đoán trúng, chỉ có điều không khen thưởng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.