Yêu Giả Vi Vương

Chương 19: Q.4 - Chương 19: Hành tung bị tiết lộ




- Tiểu tử ngươi chạy không thoát đâu. Giao Tu Di Giới ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây!

Trong thông đạo phía sau truyền đến một tiếng quát lạnh. Mấy người phía sau nhanh chóng xuyên qua địa đạo, khiến đất đá rơi lả tả xuống phía dưới.

Tiêu Lãng đi phía trước mở đường, tốc độ bản thân không thể so sánh được với bọn họ. Khoảng cách không ngừng bị rút ngắn. Sau khi Tiêu Lãng lao đi được mấy vạn mét, khoảng cách với đám người phía sau chỉ còn lại mấy trăm mét.

Hắn đột nhiên chuyển hướng, xuyên qua lòng đất sang bên trái. Hai tay hắn vung lên đào một cái động. Chỉ chạy mấy trăm mét, hắn lại lập tức xoay người phóng về phía sau.

- Ha ha, tiểu tử, tại sao không trốn nữa? Hiện tại không có cơ hội cho ngươi nữa đâu. Chịu chết đi!

Một võ giả Chư Vương lục trọng đi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười gằn, thân thể hóa thành tia chớp phóng về phía Tiêu Lãng. Trên cánh tay hắn ngưng tụ huyền lực. Khí lưu màu trắng hóa thành một quyền ảnh có khí tức khủng bố, gào thét lao ra, chuẩn bị phóng quyền ảnh ra đánh thương Tiêu Lãng trước rồi nói sau.

Tiêu Lãng làm sao có thể để hắn phóng huyền lực ra ngoài? Lối đi này nhỏ hẹp như vậy, một khi quyền ảnh phóng ra ngoài, tuy rằng hắn có thể dễ dàng chống đỡ, nhưng nằm trong tình thế bị động. Đợi lát nữa chỉ có thể chờ chịu đòn.

Vèo!

Thảo Đằng vẫn ẩn nấp ở trong vách đá gào thét lao ra, giống như một con rắn độc quấn lấy thân thể của võ giả này. Võ giả này cũng không vận dụng huyền lực hình thành vòng bảo hộ, bị Thảo Đằng quấn lấy khẳng định cửu tử nhất sinh.

Nhưng mà, võ giả Chư Vương lục trọng phản ứng nhanh tới mức nào? Hắn lập tức thu hồi quyền ảnh, huyền lực vờn quanh thân thể. Đồng thời nắm đấm không đánh về phía Tiêu Lãng nữa, trái lại đập về phía Thảo Đằng.

Còn Tiêu Lãng ở phía trước đã vọt tới, hắn lại không thèm để ý. Công kích của Chư Vương tam trọng, phòng ngự của hắn dễ dàng có thể đỡ được.

Vèo!

Thảo Đằng vừa ra khỏi vách đá, lập tức rụt trở về. Ý định ban đầu của Tiêu Lãng không phải là dựa vào Thảo Đằng đánh lén. Thân thể của hắn đã xông lại, khóe miệng lộ ra yêu khí lẫm liệt. Trong con mắt lạnh lẽo đầy sát khí.

Chính vào thời khắc này, sau lưng Chư Vương lục trọng lại có bốn võ giả vọt tới. Thông đạo hẹp bọn họ chỉ có thể từng người một vọt tới.

Ban đầu bọn họ muốn phá tan thông đạo đuổi theo Tiêu Lãng. Nhưng giờ phút này tất cả dừng thân thể lại, đứng thẳng ở sau lưng Chư Vương lục trọng trơ mắt nhìn Tiêu Lãng vọt tới.

Ở trong mắt bọn họ, Tiêu Lãng làm vậy chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, vùng vẫy cuối cùng trước khi chết. Thực lực tổng hợp của hắn chỉ có Chư Vương tam trọng lại dám xông tới công kích võ giả Chư Vương lục trọng sao? Đây không phải là hành động điên cuồng cuối cùng của rất nhiều võ giả trước khi chết sao?

Tiêu Lãng dùng sự thực nói cho bọn họ biết, hắn không có điên!

Hôm nay, hắn mới dùng Liệt Thần Thủ hết gần nửa canh giờ. Mỗi ngày Liệt Thần Thủ có thể khởi động nửa canh giờ. Trong nháy mắt khi nắm đấm của Tiêu Lãng và võ giả Chư Vương lục trọng va chạm vào nhau, cánh tay của hắn đột nhiên phát ra hào quang ánh kim. Năm ngón tay hóa thành lợi trảo, mang theo tư thế sấm vang chớp giật, toàn lực chộp về phía trước.

Võ giả Chư Vương lục trọng cả kinh. Nhưng giờ phút này hắn làm sao có khả năng phản ứng lại được nữa?

Hắn trơ mắt nhìn cánh tay mình hóa thành thịt nát. Thân thể Tiêu Lãng chợt lóe lên, xuất hiện ở bên cạnh hắn, dễ dàng biến nửa thân thể hắn thành mưa máu.

- A!

Thân thể Tiêu Lãng cũng không dừng lại, một đường chộp về phía sau. Thực lực của bốn võ giả phía sau kém hơn võ giả phía trước một chút, khoảng cách đều rất gần. Quan trọng nhất là bọn họ nhìn thấy nửa thân thể võ giả phía trước kia đột nhiên nổ tung, trong khoảng thời gian ngắn đã bị doạ ngây người.

Ầm, ầm, ầm, ầm!

Liệt Thần Thủ giống như một tuyệt thế thần binh, trực tiếp xuyên qua thân thể ba võ giả. Hai võ giả phía sau rốt cuộc tỉnh lại, điên cuồng lùi về phía sau.

Tiêu Lãng làm sao có thể để bọn họ rời đi?

Thảo Đằng gào thét lao ra, trong nháy mắt quấn lấy võ giả thứ tư. Lợi trảo tiếp tục chộp tới, dễ dàng khiến đầu tên võ giả bị dọa ngây người kia thành từng mảnh.

Vèo!

một võ giả cuối cùng toàn lực đánh ra một chưởng ấn, thân thể bắn xuống phía dưới, cũng không quay đầu lại điên cuồng chạy trốn.

- Ừm?

Tiêu Lãng bị doạ, không nghĩ tới việc đuổi theo võ giả kia nữa, trước tiên thu hồi Thảo Đằng, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, nắm lấy thi thể của võ giả thứ tư, miễn cưỡng chống đỡ đại thủ ấn này.

Ầm!

Toàn bộ thông đạo đều run rẩy, lập tức sụp đổ. Thi thể phía trước Tiêu Lãng đã hoàn toàn hóa thành bột phấn. Bản thân Tiêu Lãng bị thương không nhẹ không nặng. Cũng may hắn có phòng ngự cường đại, Thảo Đằng trị liệu lại nhanh. Nhưng đáng tiếc tên võ giả kia đã thoát được. Nếu Tiêu Lãng muốn đuổi theo hắn sợ là rất khó khăn.

- Không quan tâm tới hắn nữa. Rời đi trước rồi nói sau. Chắc hẳn có rất nhiều người đều nhớ tới mười lăm lệnh bài của ta!

Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, thân thể nhanh chóng phóng lên phía trên. Chạy lên trên mấy vạn mét, hắn lập tức chuyển hướng chạy về phía xa.

Vừa chạy xuyên qua lòng đất, Thảo Đằng vừa tra xét phía sau. Quả nhiên cũng không bao lâu, phía sau truyền tới tiếng động. Lại có người đến đuổi giết hắn. Cũng không biết đó là thợ săn tiền thưởng hay là Phá Thiên quân.

Tốc độ tăng vọt đến cực hạn, chỉ một lát sau, Tiêu Lãng cuối cùng đã chạy ra khỏi lòng đất. Hắn không chế phương hướng không tồi. Sau khi rời khỏi lối vào có mấy chục dặm, xung quanh không nhìn thấy một Phá Thiên quân nào. Tiêu Lãng lập tức lấy chiến xa Thiên Cơ ra, hóa thành một lưu quang bay về phía thành thị nơi Thanh Minh đang ở.

Tiêu Lãng bay đi chưa bao lâu, phía dưới liền có hơn mười võ giả chui ra. Trong đó thậm chí có bốn, năm Phá Thiên quân. Sau khi mấy tên Phá Thiên quân tìm kiếm khắp nơi một hồi, không phát hiện ra bóng dáng Tiêu Lãng, một người thở dài một tiếng nói:

- Ai, lại là tiểu tử kia. Vừa nãy chúng ta thấy chết mà không cứu. Nếu như bị công tử Phá Hài biết được, sợ là phải cuốn gói rời đi.

- Quên đi, đi thôi! Nếu không hắn xuất hiện thân, hiển nhiên không định nhờ vả công tử. Cho dù tìm được hắn cũng vô dụng!

Mấy tên Phá Thiên quân bàn bạc một hồi, phóng vào trong thông dạo. Bọn họ nhìn thấy còn có hơn mười tên thợ săn tiền thưởng chưa từ bỏ ý định, vẫn đang tìm kiếm Tiêu Lãng, liền cười lạnh. Bọn họ có thể hiểu rất rõ ràng. Tiêu Lãng từng ở trong sơn trang Phá Hài giết chết một tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong. Chỉ dựa vào bọn họ, cho dù nhiều hơn nữa cũng chỉ là tới chịu chết.

- Ngươi xác định, tiểu tử kia vừa nãy phóng ra thần hồn Thảo Đằng? Thảo Đằng kia còn có thể đổi thành thực thể và hư ảnh?

Hơn mười tên thợ săn tiền thưởng tìm kiếm ở gần đó một lượt, vẫn không tìm được Tiêu Lãng. Một tên võ giả Chư Vương đỉnh phong đột nhiên nắm lấy tên võ giả vừa rồi không bị Tiêu Lãng giết chết, trốn thoát được, trên mặt đầy ngưng trọng hỏi.

Võ giả kia lập tức kinh hoàng nói:

- Chính xác trăm phần trăm. Thảo Đằng kia còn là màu vàng, từ trong vách đá đột nhiên chui ra, trói lấy tứ ca của ta lại. Cuối cùng ta thấy Thảo Đằng của hắn hóa thành hư ảnh, chui vào bên trong thân thể. Đó tuyệt đối là thần hồn!

- Đại ca, ngươi hỏi cái này để làm gì?

Một võ giả đứng bên cạnh lại nghi hoặc hỏi.

Võ giả Chư Vương đỉnh phong lập tức giải thích:

- Nửa năm trước, ta ở Hắc Lân phủ đã từng xem qua một thông báo treo giải thưởng, là do trưởng lão Hắc Hà phát ra, treo giải thưởng về tin tức một người. Chỉ cần xác định là hắn lập tức có thể nhận được hai trăm viên huyền thạch. Mà người trưởng lão Hắc Hà treo giải thưởng cũng có một thần hồn Thảo Đằng!

- Thần hồn Thảo Đằng!

Mắt mười mấy người nhất thời sáng lên. Bản thân loại thần hồn thực vật đã hết sức ít ỏi. Hơn nữa trên cơ bản đều là Phế Thần Hồn. Hiện tại lại trùng hợp gặp được một võ giả cũng có thần hồn là Thảo Đằng?

- Đi, tới thành thị gần đây một chuyến. Thi thú này quá khó khăn thu nhặt. Chúng ta đi tìm hắn. Nếu như may mắn đúng là người trưởng lão Hắc Hà treo giải thưởng, hai trăm viên huyền thạch liền đến tay rồi!

Khóe miệng võ giả Chư Vương cảnh lộ ra một nụ cười tàn ác. Trong tay hắn đột nhiên phóng ra huyền lực, trực tiếp đập một quyền biến tên võ giả kia thành thịt nát, lúc này mới nhanh chân chạy về phía xa.

hơn mười người lập còn lại tức đuổi theo. Thực lực của bọn họ không cao. Người phía dưới càng ngày càng nhiều, hơn nữa quá nguy hiểm. Ban đầu bọn họ có hơn hai mươi người cùng đi. Giờ phút này, thời gian mới có mấy ngày đã chết bảy, tám người. Điều đó khiến bọn họ sợ hãi.

Hiện tại nếu như xác định Tiêu Lãng chính là người Hắc Hà muốn tìm, dễ dàng có thể kiếm được hai trăm huyền thạch. Điều này khiến bọn họ động lòng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.