Yêu Giả Vi Vương

Chương 55: Q.1 - Chương 55: Hổ phụ vô khuyển tử




Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!

Thành chủ của Hỏa Phượng thành đã chết, còn sót lại bốn, năm mươi người Hỏa gia mất hết đấu chí. Nhiều người vừa đỡ công kích điên cuồng từ Huyết Vệ của Tiêu gia vừa lớn tiếng hét hướng Tiêu Phù Đồ.

Tiêu Phù Đồ không lộ vẻ gì, chậm rãi đáp xuống, mắt lạnh băng nhìn Huyết Vệ của Tiêu gia đồ sát.

Tiêu Thanh Y không có bất cứ cảm xúc dao động, Tiểu Đao vẫn cười ngây ngô. Chỉ có Tiêu Lãng hơi bất nhẫn nhưng thấy Cô Cô không nói chuyện thì im lặng nhìn từng sinh mạng mất đi.

Cộp cộp cộp!

Lúc này trên đường lớn có một chiếc xe ngựa xa hoa chạy nhanh tới, một võ giả trên xe ngựa kinh khủng nhìn ngoài thành thây ngã khắp nơi. Võ giả lập tức xoay người vén mành, nhanh chóng nói mấy câu. Rèm vén lên, một lão nhân tóc bạc đi ra, chính là Mộc Đỉnh Dược Vương.

Mộc Đỉnh Dược Vương nghe người Hỏa gia gào thét:

- Chúng ta đầu hàng, đừng giết nữa, tha mạng!

Mộc Đỉnh Dược Vương và Thành chủ của Hỏa Phượng thành coi như là một nửa bằng hữu, bất nhẫn quát to:

- Tiêu Phù Đồ, vậy là sao? Có thể nể mặt Mộc Đỉnh tạm ngừng giết chóc không?

Người Hỏa gia thấy Mộc Đỉnh Dược Vương cầu tình giúp họ, nghĩ đến thân phận Dược Vương, mọi người nâng cao tinh thần, vừa cố gắng chống đỡ công kích từ Huyết Vệ của Tiêu gia vừa hét lên:

- Dược Vương tiền bối, cứu mạng, Tiêu gia muốn diệt toàn tộc chúng ta!

- Dược Vương cứu mạng!

Tiêu Phù Đồ lạnh nhạt liếc Mộc Đỉnh Dược Vương, không lên tiếng. Huyết Vệ của Tiêu gia tiếp tục công kích, dường như không nghe thấy lời Mộc Đỉnh Dược Vương nói, hoặc căn bản không để lão vào mắt.

Mộc Đỉnh Dược Vương nổi giận, thân phận như lão vậy mà bị người ta xem thường?

Nếu là người khác thì Mộc Đỉnh Dược Vương sớm chửi um sùm, nhưng Tiêu Phù Đồ nổi tiếng xấu, thô bạo không nói lý. Mộc Đỉnh Dược Vương không muốn chọc vào tên điên này, liếc mắt nhìn, bỗng phát hiện người quen.

- Tiêu Lãng? Sao ngươi ở đây? Không đúng... Ngươi họ Tiêu? Không lẽ ngươi là người Tiêu gia? Mau van cầu trưởng bối nhà ngươi dừng lại đi, giết chóc quá nhiều sẽ tổn âm đức.

Mộc Đỉnh Dược Vương cố gắng khuyên nhủ, dù nói chuyện với Tiêu Lãng nhưng mắt nhìn Tiêu Phù Đồ, đang tìm bậc thang leo xuống, biến tướng cầu tình với gã. Mộc Đỉnh Dược Vương không cho rằng Tiêu Lãng có năng lực ngăn cản Tiêu Phù Đồ đồ sát. Tiêu Phù Đồ mà điên lên thì không nhận họ hàng.

Khiến Mộc Đỉnh Dược Vương bất ngờ là Tiêu Lãng thuận miệng nói một câu:

- Ừm! Cô Cô, có thể kêu bọn họ dừng tay không?

Tiêu Phù Đồ vung tay, quát to:

- Các ngươi điếc rồi sao? Lãng thiếu gia bảo ngừng!

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Huyết Vệ của Tiêu gia xuất chiến cùng rút đao, thụt lùi, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, chỉnh tề lùi ra sau lưng Tiêu Phù Đồ. Đại chiến qua đi, Huyết Vệ của Tiêu gia giết chết hơn một nửa người Hỏa gia vậy mà chỉ có vài người bị thương nhẹ, sức chiến đấu của Huyết Vệ của Tiêu gia quá mạnh.

- Lãng thiếu gia?

Mộc Đỉnh Dược Vương, Mộc Ngư giật nảy mình. Tiêu Lãng thật sự là thiếu gia của Tiêu gia? Là thiếu gia có thể ra lệnh cho kẻ điên Tiêu Phù Đồ? Không đúng, Mộc Đỉnh Dược Vương mơ hồ nhớ trước đó không lâu Tiêu Lãng suýt bị người Tư Đồ gia giết, vậy là sao?

Mộc Đỉnh Dược Vương vỗ đầu, chợt tỉnh táo lại, hỏi Tiêu Lãng:

- Tiêu Lãng, chuyện này là sao? Liễu Nhã, người võ viện đâu rồi?

Tiêu Lãng giật mình nhớ lại, liền hỏi võ giả Hỏa gia ở phía xa:

- Liễu Nhã và người của Phi Tuyết võ viện ở đâu?

Thành chủ của Hỏa Phượng thành đã chết trận, một võ giả Hỏa gia phập phồng lo sợ đáp:

- Bọn họ... Bọn họ bị Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt nhốt... Nhốt trong tù.

- Cái gì? Tiêu Phù Đồ, coi như mới rồi ta không nói gì hết, hãy để người của ngươi tiếp tục chém, chém hết đi!

Mộc Đỉnh Dược Vương nghe nói vậy mắt trợn tròn, thổi râu trừng mắt mắng chửi. Tiêu Phù Đồ mặc kệ Tiêu Phù Đồ, đưa mắt nhìn Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y.

Tiêu Thanh Y trầm ngâm giây lát, ra lệnh:

- Sai người mang Nhã phu nhân Liễu Nhã, người Phi Tuyết võ viện ra, chúng ta về Dược Vương thành trước, ngươi lo dọn dẹp.

Tiêu Phù Đồ vung tay, mười mấy Huyết Vệ của Tiêu gia kéo võ giả của Hỏa gia kia đi vào trong thành. Còn lại người Hỏa gia thì quỳ trên mặt đất, miệng vết thương chảy máu nhưng không dám trị liệu, chỉ đơn giản cầm máu, mắt trông chờ nhìn Tiêu Phù Đồ.

Không lâu sau mấy người Nhã phu nhân Liễu Nhã được mang ra khỏi thàNh. Mấy người nhìn ngoài thành thây ngã khắp nơi, máu chảy thành sông, sắc mặt biến khủng hoảng. Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, suy đoán có phải là vì lần này Tiêu Lãng chọc thủng trời liên lụy đến họ.

Tuy nhiên...

Khi bọn họ liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện một người không nên xuất hiện, hoặc nên nói là không nên quang minh chính đại đứng ở chỗ này.

Tiêu Lãng!

Nhã phu nhân Liễu Nhã ngẩn ra, vẻ mặt mừng rỡ. Bộ Tiểu Man kinh ngạc, nước mắt rơi như mưa. Tư Đồ Chiến Thiên tròn xoe mắt, không dám tin. Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư mắt chớp lóe, đang quan sát thế cục, không uổng là đệ tử thế gia, gặp nguy không loạn.

Nhã phu nhân Liễu Nhã kiềm không được kêu lên:

- Tiêu Lãng!

Nhã phu nhân Liễu Nhã muốn chạy đến gần Tiêu Lãng nhưng không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn đi theo Huyết Vệ của Tiêu gia tới chỗ hắn.

Tiêu Lãng mỉm cười vẫy tay với Nhã phu nhân Liễu Nhã:

- Lại đây.

Nhã phu nhân Liễu Nhã không quan tâm đến điều gì nữa, chạy nhanh hướng Tiêu Lãng, thân thể yểu điệu cực kỳ xinh đẹp.

Nhã phu nhân Liễu Nhã muốn lao vào ngực Tiêu Lãng nhưng lúc tới gần thì ngượng ngùng dừng lại, chỉ bắt chặt bàn tay hắn vươn ra.

Tiêu Thanh Y mỉm cười nhìn Tiêu Lãng, cười khẽ, dùng thanh âm chỉ chính nàng nghe thấy lầm bầm:

- Tiểu Lãng nhi nhà ta lớn lên rồi.

Tiêu Thanh Y nhỏ giọng nói:

- Đi, trước tiên trở về Dược Vương thành. Tiêu Phù Đồ, ngươi lo hậu sự, chờ khi nào ngươi về ta cùng ngươi trở lại Tiêu gia.

Tiêu Phù Đồ gật đầu, ra lệnh cho một phần Huyết Vệ của Tiêu gia mang bọn họ rời đi.

Tiêu Lãng chợt lên tiếng:

- Chờ đã.

Mọi người nghi hoặc nhìn, Tiêu Lãng vỗ tay Nhã phu nhân Liễu Nhã, bay hướng đám Phi Tuyết võ viện. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Lãng tới trước mặt Tư Đồ Chiến Thiên.

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư biểu tình phức tạp. Bộ Tiểu Man muốn nói điều gì nhưng không nên lời. Mặt Tư Đồ Chiến Thiên trắng không còn chút máu, người run bần bật.

- Tư Đồ Chiến Thiên, ta còn nhớ từng nói với ngươi là ta không có hứng thú chơi với ngươi nhưng ngươi lần lượt dây dưa đúng không? Thiết Liên Xà điên cuồng truy sát ta là do ngươi động tay chân đúng không? Tốt, tốt lắm.

Giọng Tiêu Lãng lạnh nhạt, người không có chút sát khí hay tức giận, chỉ là nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Chiến Thiên, làm gã run lập cập.

Tư Đồ Chiến Thiên không phải là đồ ngốc, tuy gã không biết rõ tình hình cụ thể nhưng xác Thành chủ của Hỏa Phượng thành chết không nhắm mắt còn nằm đó.

Tư Đồ Chiến Thiên biết xảy ra chuyện lớn, biết thiếu niên trước mắt không thể trêu vào. Bùm một tiếng, Tư Đồ Chiến Thiên lập tức quỳ xuống, mắt tràn ngập hãi hùng.

Tư Đồ Chiến Thiên xin tha:

- Lãng công tử Lãng thiếu gia, ta sai rồi, ta có mắt không tròng, ta đáng chết! Cầu ngươi đại nhân địa lượng tha cho ta một con đường sống đi!

Keng!

Đáp lại Tư Đồ Chiến Thiên là tiếng đao rút khỏi vỏ. Tiêu Lãng rút chiến đao từ Huyết Vệ của Tiêu gia đứng sau lưng mình, đao quang chợt lóe xẹt qua cổ Tư Đồ Chiến Thiên. Người Tư Đồ Chiến Thiên run lên, tay ôm cổ nhưng không thể chặn máu phun tung tóe. Tư Đồ Chiến Thiên ngửa đầu ngã gục, con mắt giống như Thành chủ của Hỏa Phượng thành mở tròn xoe, chết không nhắm mắt!

- Hổ phụ vô khuyển tử, nhi tử của Tiêu Thanh Đế quá nhiên không tệ.

Tiêu Phù Đồ nhìn Tiêu Lãng dứt khoát giết người, biểu tình hờ hững, gã lộ vẻ khen ngợi. Tiêu Thanh Y gật gù, nở nụ cười chim sa cá lặn.

Đối với Tiêu Phù Đồ thì giết người không là gì, nhưng ở tuổi này có thể giết người trước đám đông, vẻ mặt không thay đổi không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Con Song Dực Tà Long mang theo đám người Tiêu Lãng, Nhã phu nhân Liễu Nhã, Tiêu Thanh Y lao nhanh hướng Dược Vương thành. Tiêu Phù Đồ mang theo ba mươi người ở lại dọn dẹp.

Bộ Tiểu Sát, Mộc Phi Ngư nhìn Tư Đồ Chiến Thiên còn đang chảy máu, người toát mồ hôi lạnh. Bộ Tiểu Man ngơ ngác con Song Dực Tà Long bay càng lúc càng xa, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc rống. Lòng Bộ Tiểu Man nhói đau, nàng biết thiếu niên kia cách nàng càng lúc càng xa, vĩnh viễn biến mất trong thế giới của nàng.

Tiêu Phù Đồ chờ đám người Tiêu Lãng đi xa mới vung tay hướng ba mươi Huyết Vệ của Tiêu gia, ra lệnh:

- Giết sạch võ giả Hỏa gia cho ta, không chừa một tên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.