Yêu Giả Vi Vương

Chương 107: Q.8 - Chương 107: Hoàng Thành Tử Mị Đằng




Cuộc chiến đấu đột nhiên bạo phát, đang ở Yêu Vực, phía trước còn có một Đại thống lĩnh Yêu Vực, trong khoảng thời gian ngắn mọi người không kịp phản ứng. Thiên Tôn Hiên Viên vẫn không nhúc nhích, chỉ phóng ra vòng bảo hộ năng lượng bảo vệ mọi người.

Ầm!

Phi vân bàn chỉ là công cụ bay, phòng ngự rất kém. Một khi gặp công kích trúng cấm chế, phi vân bàn sẽ nổ tung.

Một đám người trôi nổi ở trong không trung, ánh mắt đều nhìn về phía Yêu tộc vừa công kích. Đám người Tiêu Lãng nhìn lướt qua, lập tức lui lại phía sau.

Đây là một Thiên Tôn Yêu tộc. Mặc dù chỉ mới là sơ kỳ nhưng bọn họ không thể đối đầu.

- Dừng tay!

Phi vân bàn phía trước đột nhiên dừng lại. Đại thống lĩnh Yêu tộc kia bay ra ngoài quát lớn. Nhưng thân thể tên Thiên Tôn Yêu tộc này không dừng lại, bay vụt về phía Thiên Tôn Hiên Viên. Trong tay hắn cầm một cây gậy gỗ huyết hồng mang theo uy thế kinh thiên bỗng nhiên đánh xuống đầu Thiên Tôn Hiên Viên, vẻ mặt đà dữ tợn, lời nói âm trầm vang vọng không trung:

- Con người, chết đi! Tất cả con người đều phải chết!

Trong mắt Thiên Tôn Hiên Viên lóe lên hàn ý. Khí thế trên người tuôn ra cuồng bạo. Trong tay hắn liền xuất hiện một chiếc búa màu đen, phía trên chớp hiện tia chớp, đột nhiên đánh về phía gậy gỗ kia.

Búa Tu La năm đó đã từng là vũ khí của Thần Chí Cao, ẩn chứa một tia ý chí của thiên đạo chung cực, uy lực to lớn đến mức nào? Trong khoảnh khắc cây gậy gỗ kia bị chém nát, ngay cả bột mịn cũng không còn.

Chiếc búa chiến tiếp tục mang theo lực lượng lôi phong đánh về phía đầu Thiên Tôn Yêu tộc kia. Không gian xung quanh liên tục chấn động. Khí tức hủy thiên diệt địa kia khiến đám người Tiêu Lãng đứng phía xa sắc mặt đều tái nhợt.

- Đại nhân Chiến Ma hạ thủ lưu tình!

Phía xa, Đại thống lĩnh kia âm thầm kinh hãi. Phong hiệu Chiến Ma thực sự không phải là hư danh! Thực lực của Thiên Tôn Hiên Viên quá hùng mạnh. Thiên Tôn sơ kỳ ngay cả một chiêu cũng không đỡ được.

Vèo!

Chiếc búa chiến dừng lại ở giữa không trung. Thiên Tôn Yêu tộc lại bị sóng khí đánh bay ra ngoài, sắc mặt trở nên tái nhợt. Máu trong miệng chậm rãi chảy ra. Trong đôi mắt xanh lại lộ vẻ oán độc.

- Cút!

Tuy rằng Thiên Tôn Hiên Viên không giết người, nhưng sắc mặt vẫn không tốt. Hắn chợt quát một tiếng, sát khí lại trút xuống. Nếu không phải lần này đến Yêu Vực nhờ người, hắn đã sớm giết người.

- Ưng Long! Còn không lui xuống?

Đại thống lĩnh kia cũng quát lớn, trong tay giơ cao một tấm lệnh bài. Yêu tộc kia nhìn một hồi, lại oán độc nhìn lướt qua mọi người, bắn mạnh trở về đỉnh núi.

Đại thống lĩnh bay đến, chắp tay xin lỗi Thiên Tôn Hiên Viên nói:

- Xin lỗi, đại nhân Chiến Ma! Năm đó Ưng Long dẫn ba nhi tử lang bạt biển sao Hỗn Loạn, cuối cùng ba nhi tử bị võ giả Thần Vực giết chết, cho nên trong lòng vẫn có oán khí!

Thiên Tôn Hiên Viên lạnh lùng gật đầu, lấy ra một phi vân bàn bảo đám người Tiêu Lãng đi vào. Lúc này hắn mới quay đầu nói với đại thống lĩnh:

- Ta đáp ứng các ngươi không gây sự, nhưng còn có lần sau, ta sẽ không lưu tình.

Nhìn Thiên Tôn Hiên Viên đi vào phi vân bàn, Đại thống lĩnh nở nụ cười cay đắng nhưng không hề nói gì. Nếu như trước đó Thiên Tôn Hiên Viên dám bá đạo như vậy, nói không chừng bọn họ sẽ không để cho hắn đi vào. Nhưng giờ phút này chứng kiến thực lực của Thiên Tôn Hiên Viên, hắn tất nhiên không dám nói thêm điều gì.

Cường giả, bất luận ở nơi nào, cũng đáng để tôn trọng.

Bọn họ lại khởi hành. Lần này đại thống lĩnh cẩn thận hơn rất nhiều, khi đi ngang qua các thành trì đều chọn đi đường vòng. Những nơi có cường giả ẩn cư hắn cũng không dám tới gần. Trên đường đi thật ra bình an vô sự.

Ngao!

Thời điểm đi ngang qua một dãy núi bao la, kinh động tới một đám điểu long kim sắc trên lưng có mười hai cánh.

Điểu long lớn hơn vạn mét lượn quanh, khí thế bàng bạc khiến đám người Tiêu Lãng sợ hết hồn. Chỉ có điều sau khi cẩn thận kiểm tra khí tức, thấy đều là Thần Quân, mạnh nhất cũng là Thần Tổ không tránh khỏi có chút xem thường.

- Tất cả đi xuống đi. Đây là khách của Yêu tộc, không được vô lễ!

Đại thống lĩnh đúng lúc mở miệng, còn lấy ra một tấm lệnh bài. Đám điểu long lúc này mới bay vụt xuống. Tiêu Lãng có chút do dự nói:

- Thúc thúc Hiên Viên, vì sao những Kim long này vẫn giữ nguyên thể thú? Yêu tộc không phải đạt được Bán Thần cảnh là có thể hoá hình sao?

- Sai rồi!

Thiên Tôn Hiên Viên nhìn qua thấy mọi người đều tỏ ra rất nghi hoặc, giải thích:

- Yêu tộc có hai thái cực, hoặc là hoá hình rất sớm, hoặc là hoá hình rất muộn. Đạt được Bán Thần có thể hoá hình đều là chủng tộc rất mạnh. Mà Kim long tộc này cũng rất cường đại, nhưng không hóa hình. Sau khi hoá hình đều là Thiên Tôn!

- Trâu bò thật!

Đám người Tiêu Lãng đều cảm khái. Thiên Tôn Hiên Viên lại nói:

- Các ngươi nhìn thấy Yêu tộc nửa người nửa yêu, kỳ thực đều là những chủng tộc tương đối thấp. Thời điểm hoá hình càng giống người, chủng tộc này lại càng cường đại. Bởi vì thể chất con người hoàn mỹ hơn so với bất cứ sinh vật nào khác, là chủng tộc thích hợp tu luyện nhất. Cho nên trong thế giới hỗn độn, cường giả Nhân tộc mới là nhiều nhất.

Trong lòng mọi người tự nhiên nảy sinh ra cảm giác tự hào. Nhưng Tiêu Lãng lại nghĩ tới bức vẽ về thân thể âm thầm có cảm giác ngộ. Chẳng trách Yêu tộc muốn hóa thành người. Trong thân thể có đại trận thiên nhiên, quả nhiên là chủng tộc thích hợp tu luyện chiến đấu nhất.

Sau hơn mười ngày nữa, mọi người hữu kinh vô hiểm đã tới chỗ cần đến!

Hoàng Thành Tử Mị Đằng!

Khi từ phía xa nhìn thấy toà thành lớn kia, trong lòng mọi người cực kỳ chấn động. Bởi vì nghiêm khắc mà nói đây không giống với một toà thành trì, mà giống như là một vườn hoa giữa không trung.

Một cây đại thụ lớn siêu cấp với đường kính vượt quá nửa dặm cao mấy chục vạn mét phóng lên trời, chống đỡ một tòa thành lớn ngay giữa không trung. Thành trì này có kích cỡ lớn như Hiên Viên Thành. Cho dù có cây đại thụ kia đỡ chắc hẳn nếu không có đại trận sẽ hoàn toàn không thể trôi nổi trong không trung như vậy dược.

Mà trên bầu tời của thành trì còn có một toà cung điện màu tím. Đó là một cung điện hoàn toàn trôi nổi trong không trung. Cung điện tản ra hào quang màu tím. Cho dù cách xa vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy khí thế hào hùng của tòa cung điện kia.

- Hoàng tộc Tử Mị Đằng quả nhiên khí phách!

Thiên Tôn Hiên Viên gật đầu, thật lòng kính phục. Đây mới là khí thế và nội tình của gia tộc siêu cấp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao có nhiều cường giả như vậy một lòng muốn tu luyện thành Thần Chí Cao. Một khi bản thân mình trở thành Thần Chí Cao, như vậy hậu thế sẽ vĩnh viễn được hưởng tôn vinh.

Vèo!

Hai chiếc phi vân bàn rời đi, bay đến cách vườn hoa trong không trung kia khoảng mấy chục ngàn mét. Đại thống lĩnh đột nhiên dừng lại. Hiên Viên Thiên Tâm khống chế phi vân bàn dừng lại.

Vèo!

Trong thành có một đám cường giả bay vụt ra, nhanh chóng tiến về phía bên này. Đi phía trước lại có một Thiên Tôn dẫn đầu đội. Bộ tộc Tử Mị Đằng quả nhiên cường đại.

- Người nào? Hoàng Thành Tử Mị Đằng cấm người ngoài tiến vào, mau chóng lùi lại!

Một đám cường giả nhìn chằm chằm về phía đám người Thiên Tôn Hiên Viên. Nếu không có đại thống lĩnh dẫn tới, sợ rằng bọn họ đã trực tiếp khai chiến.

- Đại nhân Tử Thiên Cửu!

Đại thống lĩnh khom người hành lễ với Thiên Tôn kia, sau đó chỉ vào đám người Thiên Tôn Hiên Viên nói:

- Vị này là đại nhân Chiến Ma. Hắn nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt Tử Mị Hoàng !

Thiên Tôn này cũng chỉ là sơ kỳ, nhưng Đại thống lĩnh lại gọi hắn là đại nhân có thể thấy được địa vị của hắn. Tướng mạo của hắn xem ra giống như là một người trung niên, bề ngoài không khác gì con người, chỉ có điều con mắt lại là màu tím.

Ánh mắt hắn lạnh như băng quét qua mọi người, lạnh lùng thâm trầm nói:

- Cần gì quan tâm ngươi là Chiến Ma chim chó gì? Chạy trở về Thần Vực các ngươi đi. Trừ phi Thần Chí Cao các ngươi đến, bằng không cho dù Hình Thiên đến, cũng không có tư cách gặp Tử Mị Hoàng !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.