Thiên Đế Lạc Diệp đoán không nhầm!
Tiêu Lãng thực sự đang chạy tới Thanh Châu Phủ. Hơn nữa hắn đã tới rất gần Thanh Châu Phủ, chỉ có cách một, hai phủ vực.
Chỉ có điều chuyện khiến hắn vô cùng phiền muộn đã xảy ra...
Giờ phút này thân thể hắn đang ở trong một nơi hoang dã. Sau khi đi một vòng xung quanh, xác định không có ai, hắn lập tức chạy tới thành trì gần đó. Kết quả khi hắn nhìn thấy tên thành trì, so sánh địa đồ Thiên Châu. Vừa nhìn, hán lại không nhịn được mắng to:
- Lại sai, Thanh Đế à Thanh Đế, thần thông bay vượt qua hư không của lão nhân gia người có phải có vấn đề hay không? Tại sao luôn không tốt như vậy? Đây đã là lần thứ tám...
Tiêu Lãng không dám vào thành, chỉ có thể không ngừng bay vượt qua hư không. Hắn rõ ràng đã đến gần Thanh Châu Phủ, nhưng liên tục bay vượt qua hư không tới tám lần vẫn không xuyên tới được bên trong Thanh Châu Phủ.
Hắn cũng không dám ngồi chiến xa chí tôn, cho nên lấy tốc độ của hắn muốn chạy tới Thanh Châu, sợ là phải mất thời gian mấy tháng, hắn chỉ có thể tiếp tục một đường bay vượt qua hư không.
Nghỉ ngơi một lát, ăn một chút lương khô, Tiêu Lãng lại bay vượt qua hư không rời đi. Kết quả... Lần này hắn vừa vặn ở trên bầu trời của một thành trì. Tiêu Lãng sợ hãi, lập tức rụt trở về, tiếp tục bay vượt qua hư không rời đi. Chỉ có điều hắn cũng không dám đi quá xa, chỉ đâm xuyên qua hơn mười không gian hư vô, lại xé rách không gian.
Lần này vận khí của hắn không tệ. Gần đó cũng không có người. Nhưng thân thể của hắn vừa nhảy xuống, lập tức bị doạ. Bởi vì lúc hắn còn ở trong không trung, phía xa trong rừng cây đã truyền đến một tiếng rống kinh thiên.
Hung thú, còn là hung thú cực kỳ cường đại!
Vẫn chưa nhìn thấy hình dáng của con hung thú này, chỉ dựa vào khí tức Tiêu Lãng đã có thể kết luận hung thú này tuyệt đối phải ba mươi vạn năm trở lên. Hung thú mấy trăm ngàn năm thực lực có thể tương đương với võ giả Nhân Hoàng. Tiêu Lãng cũng không mấy e ngại. Vấn đề là một khi khai chiến, sợ là sẽ đánh động đám võ giả gần đó. Đến lúc đó, bị nhận ra thân phận sẽ không ổn.
Chỉ có điều... đang lúc hắn chuẩn bị lại xé rách không gian rời khỏi đó, phía xa đã có một đạo bạch quang đột ngột bắn về phía bên này. Tốc độ quá nhanh, nếu như hắn dám xé rách hư không, sợ là còn chưa tiến vào đã bị bắn trúng.
Bạch quang lại có thể là một băng tiễn dài trăm mét? Đây là một con hung thú thuộc tính băng?
Sau khi ánh mắt quét qua, Tiêu Lãng vô cùng nghi ngờ. Xung quanh đây cũng không phải là chỗ có băng hàn, tại sao lại xuất hiện hung thú thuộc tính băng được?
Vèo!
Thân thể trên không trung xoay mạnh một cái, Tiêu Lãng cũng không kịp lấy chiến xa chí tôn ra, chỉ có thể phóng thích Liệt Thần Thủ quay lại chộp lấy băng tiễn với hàn khí bức người kia.
Xì xì!
Liệt Thần Thủ công kích cường đại đến mức nào? Trong nháy mắt băng tiễn này bị bóp vỡ tan. Nhưng điều khiến Tiêu Lãng cảm thấy kinh ngạc chính là, trong băng tiễn kia lại có một cảm giác lạnh lẽo khác thường truyền qua Liệt Thần Thủ tiến vào trong thân thể hắn. Trong khoảnh khắc máu của hắn trái tim bị đông cứng lại, thân thể cũng không thể nhúc nhích.
- Năng lượng thật bá đạo!
Tiêu Lãng âm thầm kinh hãi nhưng không để ý nhiều, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, lợi dụng năng lượng trong cơ thể đột nhiên cường đại trục xuất hàn khí kia. Thân thể hắn rất nhanh đã có thể cử động. Nhưng con ngươi hắn đột nhiên co lại.
Bởi vì con hung thú kia đã hóa thành một đạo tàn ảnh từ trong rừng cây rậm rạp bay ra. Đây là một con rồng lớn, toàn thân trắng như tuyết, sau lưng có hai cánh, tốc độ cực kỳ nhanh. Theo hình dáng của nó, ít nhất phải có thực lực bốn mươi vạn năm.
Trên thân băng long có vảy màu trắng, dưới ánh nắng chói chang phản xạ ra hàn ý. Xung quanh thân thể nó tản ra từng đạo hàn khí. Tiêu Lãng có cảm giác không gian xung quanh nó đều bị đông cứng.
- Hung thú bốn mươi vạn năm? Nhân Hoàng tứ trọng?
Tiêu Lãng không quá sợ hãi đối với hung thú này. Chỉ có điều hàn khí trong băng tiễn kia khiến hắn có chút đau đầu. Băng tiễn này dường như không thể đụng vào? Như vậy làm sao giết chết được hung thú này? Lẽ nào vận dụng Vô Tình Kiếm khí?
Vô Tình Kiếm khí không thể động!
Tiêu Lãng lập tức lắc đầu bác bỏ. Vật kia là món đồ bảo mệnh. Trong vòng ba ngày chỉ có thể phát ra một lần. Nếu như sử dung nó, vừa vặn gần đây có cường giả công kích thì phiền toái!
Vù!
Cuối cùng Tiêu Lãng lấy chiến xa chí tôn ra. Tốc độ con hung thú này rất nhanh. Không giết chết nó, Tiêu Lãng căn bản không thể nào xé rách không gian gần đây để rời đi. Nếu như ngồi chiến xa chí tôn thoát đi, sẽ rất dễ dàng khiến người ta nhận ra. Hơn nữa hắn vẫn chưa từng giết chết con hung thú nào cường đại như thế. Điều này khiến toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dâng cao.
Thân thể Tiêu Lãng vừa nhảy lên chiến xa chí tôn, một băng tiễn dài trăm mét lại phá không đến, đánh vào phía trên chiến xa chí tôn. Lực lượng cường đại đó đã đánh bay chiến xa chí tôn đi xa mấy ngàn dặm.
Vèo!
Chút công kích ấy đối với chiến xa chí tôn mà nói, hiển nhiên không đáng chú ý. Chiến xa chí tôn trượt đi tạo thành một đường cong trong không trung, sau đó hóa thành một lưu quang phóng thẳng tới thân thể băng long dài mấy ngàn mét.
- Thảo Đằng, cắn nuốt súc sinh này cho ta!
Tiêu Lãng quát lớn một tiếng, vô số phân thân Thảo Đằng lập tức lao ra, lắc lư ở giữa không trung, gào thét bay về phía băng long. Chưa thăm dò rõ ràng nội tình của con băng long này, Tiêu Lãng tất nhiên không dám để tất cả phân thân lao ra. Hắn chỉ bắn ra 1, 2 vạn phân thân của Thảo Đằng.
Tốc độ chiến xa chí tôn rất nhanh, nháy mắt một cái đã chỉ còn cách băng long ngàn mét. Những phân thân Thảo Đằng cũng dễ dàng đến gần thân thể cực lớn của băng long.
Vù...
Băng long theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, thân thể lóe lên lượn quanh một vòng trên không trung, đồng thời lùi về phía sau. Đầu rồng cực lớn đột ngột quay lại mở miệng, phun một long tức màu trắng về phía vô số Thảo Đằng đang bay tới!
Long tức màu trắng nhanh chóng mở rộng, bao phủ 1, 2 vạn phân thân của Thảo Đằng vào trong. Sau đó tất cả phân thân Thảo Đằng đều bị cứng lại trên không trung, giống như bị đông cứng. Một giây sau, một trận gió mát thổi tới. Những phân thân này của Thảo Đằng liền hóa thành bột mịn, tùy ý bay trong không trung...
- Ta ngất! Hung tàn như vậy sao?
Tiêu Lãng nhìn thấy, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, trong lòng run sợ. Long tức này quá bá đạo? Nếu như võ giả bị bao phủ vào, lẽ nào cũng sẽ bị đông cứng trong nháy mắt, cuối cùng hóa thành bột mịn?
Thảo Đằng không thể dùng, Vô Tình Kiếm không thể dùng, chiến kỹ Thiên Ma càng không thể dùng. Mắt Tiêu Lãng tối sầm lại, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn. Xem ra chỉ có thể vận dụng Liệt Thần Thủ giết chết hung thú này.
Chiến xa chí tôn hóa thành một lưu quang, lao nhanh về phía trước. Nếu muốn dùng Liệt Thần Thủ giết chết hung thú này, như vậy nhất định phải tới gần thân thể của nó.
Vèo!
Từng băng tiễn từ trong miệng băng long bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh, còn tập trung vào chiến xa của Tiêu Lãng. Đáng tiếc Tiêu Lãng có bản năng chiến đấu vô cùng cường đại. Mỗi lần băng tiễn vừa bắn ra, hắn lập tức liền khống chế chiến xa chuyển hướng.
Chiến xa chí tôn không lớn, nhưng vô cùng linh hoạt. Đương nhiên điều này cũng có một phần liên quan đến phản ứng của chủ nhân. Nếu chủ nhân phản ứng không nhanh, không có cách nào truyền ý niệm lại, chiến xa chí tôn này chỉ là một vật chết.
Chiến xa chí tôn ở trong tay Tiêu Lãng giống như một con cá chạch, ở trong không trung làm ra các động tác không thể tưởng tượng nổi. Trong thời gian ngắn ngủi, con băng long kia đã bắn ra mấy chục băng tiễn, nhưng chỉ có một băng tiễn bắn trúng chiến xa của Tiêu Lãng. Số còn lại đều khiến vô số cây cổ thụ phía dưới bị nổ nát.
Tiêu Lãng khống chế chiến xa đã thành công tiến sát thân thể băng long được ba, bốn lần, di chuyển xung quanh băng long mấy vòng, nhưng hắn lại không ra tay. Dù sao, một khi Liệt Thần Thủ công kích, thân thể của hắn sẽ rời khỏi sự bảo vệ của chiến xa. Nếu chẳng may con băng long này còn có thần thông đặc biệt, vậy thì phiền toái.
- Gần được rồi!
Tiêu Lãng lại một lần nữa lướt qua sát bụng của băng long. Băng long cũng không có phản ứng đặc biệt. Rốt cuộc hắn đã quyết định động thủ. Chiến xa chí tôn lướt qua không trung tạo thành một hình vòng cung, sau đó lại phóng xuống dưới bụng băng long.
Vèo!
Thân thể rồng lớn khổng lồ, bản không có cách nào công kích được ở dưới bụng của nó căn. Chiến xa vừa tới gần bụng băng long, Tu Di Giới trong tay Tiêu Lãng lóe lên. Hắn nắm Vô Tình Kiếm ở trên tay trái, tay phải trong khoảnh khắc đã được vảy màu vàng sậm bao trùm hóa thành vuốt rồng. Thân thể hắn từ bên trong chiến xa bắn lên phía trên. Liệt Thần Thủ mạnh mẽ chộp lấy cái bụng lạnh lẽo của băng long.