Yêu Giả Vi Vương

Chương 20: Q.3 - Chương 20: Huyền thạch




Già Khôn nhìn thấy trong mắt Tiêu Lãng đầy nhiệt huyết, không nhịn được khuyên nhủ:

- Tiêu công tử, ta khuyên ngươi vẫn không nên tu luyện chiến kỹ Thiên Ma nữa. Bây giờ công tử từ bỏ vẫn chậm nhưng vẫn không muộn. Tuy rằng cũng có tâm ma đột kích, chỉ có điều theo tiến độ công tử tu luyện, nhiều nhất là sau ba lần tâm ma, sẽ từ từ giảm bớt. Nếu như công tử sống qua được ba lần tâm ma, vẫn có cơ hội giữ được mạng sống. Mà nếu như công tử tiếp tục tu luyện, tâm ma của công tử sẽ sớm đến, hơn nữa càng đi, về sau tâm ma càng mạnh...

Tiêu Lãng trở nên trầm mặc. Trong lòng hắn không phản đối. Nếu không tu luyện cũng sẽ trải qua tâm ma. Hơn nữa còn phải chờ sau ba lần tâm ma mới giảm bớt. Như vậy tu luyện và không tu luyện thì có gì khác nhau?

Nếu như mình có thể sống qua ba lần tâm ma, vậy cũng có thể là bốn lần, năm lần.

Quan trọng nhất là, hắn không tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, hắn có thể tu luyện cái gì?

Đan điền của hắn đã bị phế. Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma còn có khả năng trở thành cường giả, có thực lực hủy thiên diệt địa như lời Già Khôn đã nói.

Giờ phút này, hắn thật tình không còn ước mong gì khác. Chỉ vì trở nên mạnh mẽ, cho dù có thực lực cường đại kia chỉ trong phút chốc, có thể đi tới gia tộc Mộc Tiểu Yêu, khiến nàng phải nhìn hắn với cặp mắt khác, thuận tiện về đại lục Thần Hồn đập chết Huyết Tông và Vân Phi Dương, vậy đã đủ rồi.

Hắn nhớ tới một câu nói đã từng nói với Độc Cô Hành, nhân sinh chỉ cần đặc sắc, cần gì phải quan tâm tới dài hay ngắn? Pháo hoa tuy rằng ngắn ngủi, nhưng nó đã từng rực rỡ. Hắn cũng quyết định khiến cuộc sống của hắn rực rỡ một chút, cho dù là trong nháy mắt.

Cho nên hắn mỉm cười nói với Già Khôn:

- Đa tạ Già đại nhân đã nhắc nhở. Chỉ có điều ta vẫn quyết định tu luyện, cho tới chết... cũng không hối hận!

- Ai...

Già Khôn có chút tiếc nuối vỗ vào vai Tiêu Lãng. Hắn cũng không để ý Tiêu Lãng sống hay chết. Chỉ có điều nếu như Tiêu Lãng có thể chết chậm một chút, có thể làm cho hắn liên hệ với tuyến của Tiểu Đao, vậy không thể tốt hơn. Hắn thở dài nói:

- Nếu như Tiêu công tử một lòng muốn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, ta cũng không muốn khuyên nhủ nữa. Hi vọng ngươi có thể một đường đột phá, đạt được độ cao cổ nhân không đạt tới. Chỉ có điều... Tiêu công tử, công tử phải nhớ kỹ. Thời điểm ngươi tu luyện Thiên Ma Luyện Thể, ý thức sẽ ngẫu nhiên tiến vào trong một không gian hư vô. Nếu như sau khi đi vào, công tử tuyệt đối không nên hoảng loạn. Công tử phải cẩn thận cảm ngộ tâm pháp Thiên Ma bên trong đó. Không có trọn bộ tâm pháp Thiên Ma, công tử không thể tu luyện Thiên Ma Luyện Thể tới mức cao thâm được!

- Ừm, ta nhớ rồi!

Tiêu Lãng rất nghiêm túc gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại cười nhạt. Hắn sợ nếu nói cho Già Khôn biết mình đã cảm ngộ được trọn bộ tâm pháp Thiên Ma, Già Khôn cũng sẽ không tin tưởng chứ?

Hắn nhớ tới một vấn đề, Già Khôn biết rất nhiều. Giờ phút này thái độ của Già Khôn cũng tốt đến kì lạ. Hắn vừa vặn hỏi một chút:

- Già đại nhân, đại nhân mới vừa nói tới cấp bậc Thiên Đế? Rốt cuộc đó là cảnh giới như thế nào? Là cảnh giới bên trên Chiến Đế sao?

Già Khôn lại không chút cảm giác. Chỉ có điều nghĩ đến người đại lục Thần Hồn hoàn toàn không biết gì đối với thế giới bên ngoài, hôm nay quyết định chủ động tới giao hảo với Tiêu Lãng, cho nên hắn đơn giản biết gì nói nấy không hề giữ lại:

- Tiêu công tử, như vậy ta sẽ nói cho công tử biết. Thật ra đại lục Thần Hồn là một nơi rất nhỏ. Nếu như nói thế giới này có đại lục Thần Hồn lớn như vậy, đại lục Thần Hồn cũng chỉ có Thần Hồn Thành lớn như vậy! Mà đẳng cấp của võ giả đại lục Thần Hồn chỉ phân chia trong các võ giả đại lục. Bên ngoài hoàn toàn không ủng hộ đẳng cấp này. Hơn nữa Chiến Đế ở trong đại lục Thần Hồn cũng không phải là mạnh nhất. Phía trên còn có Chiến Thánh. Giống với Ẩn đế Ẩn Tông, Tông chủ Huyết Tông chính là thực lực Chiến Thánh.

- A...

Tiêu Lãng và Thiên Tầm đối diện với nhau. Hai người phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, nhìn nhau. Tuy rằng bản thân Tiêu Lãng đã tưởng tượng thế giới bên ngoài rất lớn, nhưng không nghĩ tới lại lớn như vậy. Không ngờ bên ngoài lại lớn hơn so với đại lục Thần Hồn gấp mấy trăm vạn lần. Hơn nữa Ẩn đế lại là Chiến Thánh sao? Khó trách hắn cảm giác Ẩn đế còn mạnh hơn nhiều so với đám người Đông Phương Bạch.

Già Khôn rất hài lòng khi thấy vẻ mặt chấn động kinh ngạc của hai người, hắn dừng lại một lát, tiếp tục giải thích:

- Thế giới bên ngoài, cảnh giới hoàn toàn khác hẳn với đại lục Thần Hồn. Bên ngoài chia làm Chúng Sinh Cảnh, Chư Vương Cảnh, Nhân Hoàng Cảnh, Thiên Đế Cảnh! Mà tất cả cảnh giới đại lục Thần Hồn, kỳ thực chỉ... Tương tự với mười tầng của Chúng Sinh Cảnh. Nói cách khác Chiến Thánh nơi này, chẳng khác gì tầng thứ mưới của Chúng Sinh Cảnh. Tiêu công tử... Không phải ta đả kích công tử. Chúng Sinh Cảnh ở Thiên Châu, xem như tầng thấp nhất chỉ có thể làm nô dịch. Chư Vương Cảnh ở đó nhiều vô số kể. Bình thường đi tới đại gia tộc nhiều nhất chỉ có thể trông coi, bảo vệ nhà. Nhân Hoàng Cảnh mới miễn cưỡng xem như cường giả. Chỉ có Thiên Đế Cảnh mới có thể xem như có thể ngang ngược một hồi...

- A...

Thiên Tầm không chịu nổi trực tiếp ngã xuống đất. Tiêu Lãng cũng ngây người. Điều này thực sự quá dọa người chứ?

Ẩn đế cường giả tối cao của đại lục đi tới bên kia biển Thần Hồn chỉ có thể làm nô dịch? Thậm chi còn không có tư cách canh cửa bảo vệ nhà sao? Thiên tài tuyệt thế nhất bên này, cao nhất cũng chỉ tu luyện tới cảnh giới Chiến Thánh chứ?

Không đúng!

Tiêu Lãng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Hắn vô cùng kinh ngạc hỏi:

- Già đại nhân, không đúng. Đều là người, cũng đều tu luyện vì sao chênh lệch lớn như vậy? Đại lục Thần Hồn có mấy chục ngàn năm lịch sử, khẳng định cũng từng xuất hiện thiên tài tuyệt thế chứ? Vì sao chưa từng nghe nói có người nào vượt quá cảnh giới Chiến Thánh? Hơn nữa nếu không phải đại nhân nói về cảnh giới Chiến Thánh này, tới bây giờ ta còn không biết nữa? Lẽ nào thân thể người đại lục Thần Hồn trời sinh đã không thể tu luyện trở thành cường giả sao?

Trong mắt Già Khôn loé ra một tia tán thưởng. Tiêu Lãng có thể trong thời gian ngắn phản ứng nhanh như vậy, hỏi đúng chỗ then chốt. Quả nhiên không hổ danh là thiên tài số một trong thiên cổ của đại lục Thần Hồn. Hắn cười giải thích:

- Không phải là về vấn đề thể chất, mà là vấn đề năng lượng. Nếu như võ giả muốn trở nên cường đại, cần lượng lớn năng lượng. Nếu chỉ dựa vào linh khí thiên địa hấp thu bên trong thiên địa thật sự còn xa mới đủ. Nếu muốn nhanh chóng trở nên cường đại, Thiên Châu bên kia cần luyện hóa một loại gọi huyền thạch. Cho dù công tử tu luyện loại chiến kỹ Thiên Ma này, tu luyện sau đó vẫn cần tới huyền thạch. Hơn nữa càng về sau lại cần càng nhiều. Nếu như công tử tu luyện tới ngũ trọng, cần số lượng gấp mười lần so với võ giả bình thường. Huyền thạch vô cùng trân quý. Đại lục Thần Hồn... Căn bản không có!

- Ta cũng...

Tiêu Lãng khinh thường một hồi. Chẳng trách đại lục Thần Hồn không xuất hiện cường giả. Dường như nơi này đối với thế giới mà nói được xem là một nơi hoang vu.

Mặc dù như thế, ý chí chiến đấu của Tiêu Lãng chẳng những không bị đả kích, trái lại càng dâng lên. Thật ra hắn không thèm đếm xỉa tới. Cả đời này thoả thích chơi, nỗ lực tu luyện, có thể luyện đến cảnh giới gì thì được cảnh giới đó. Không có huyền thạch? Ta đi... tới bên kia biển Thần Hồn cướp.

Nghĩ đến việc chỉ cần đột phá bảy tầng tâm ma là có thể đạt được thực lực cấp bậc Thiên Đế, trong lòng Tiêu Lãng liền trở nên nôn nóng.

Hôm nay Già Khôn mở ra cho hắn một cánh cửa, nhìn ra bầu trời vô cùng rộng lớn bên ngoài, hắn rất chân thành đứng lên, nhìn về phía Già Khôn cúi người nói:

- Đa tạ Già đại nhân đã giải thích cho Tiêu mỗ hiểu được những điều này. Ân tình của Già đại nhân Tiêu mỗ cảm kích trong lòng. Ngày sau nếu như Tiêu mỗ có thể may mắn không chết, có chút thành tự, nhất định sẽ quay trở lại báo đáp đại nhân!

Già Khôn đạt được mục đích, vui vẻ đứng dậy, ôn hòa cười nói:

- Tiêu công tử quá khách khí. Bỉ nhân cực kỳ ngưỡng mộ tài ba của công tử, có lòng kết giao. Công tử ở Thần Hồn Thành cố gắng tu luyện. Nếu có bất cứ vấn đề gì có thể tìm ta. Ta mong chờ Tiêu công tử vượt qua các cửa ải, phá vỡ số mệnh, đạt được thành tựu mới trong thiên cổ!

Già Khôn hài lòng rời đi. Chỉ có điều vừa ra tới cửa viện, hắn lại cười lạnh.

Phá vỡ số mệnh sao?

Mặc dù Tiêu Lãng này xem như có tư chất không tồi, sợ là qua được hai lần tâm ma là cùng? Hơn nữa càng về sau, chiến kỹ Thiên Ma càng cần nhiều huyền thạch. Chút thực lực như Tiêu Lãng, cho dù đi tới Thiên Châu, không có gia tộc Tiểu Đao hỗ trợ, sợ là đến chết cũng không có được một viên huyền thạch ấy chứ?

Cho dù Tiểu Đao có lòng hỗ trợ, gia tộc của bọn họ làm sao có thể sử dụng huyền thạch trân quý như vậy, lãng phí cho một kẻ chắc chắn sẽ chết chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.