Yêu Giả Vi Vương

Chương 95: Q.5 - Chương 95: Huyết chi tuyệt địa




Không thể không nói lực phòng ngự của gia tộc Thần Khải đúng là trâu bò. Mộc Sơn Quỷ vốn đã sớm bị thương, nhưng giờ phút này bị Thú Hoàng ngàn vạn năm đánh bay bảy, tám lần còn bị mấy con Thú Vương trăm vạn năm bao vây tấn công, chỉ phun ra mấy ngụm máu tươi. Hắn vẫn thuận lợi giết chết bốn con Thú Vương, mấy trăm con hải thú...

Mấy vạn người trong Mộc gia, có mấy ngàn người có lực phòng ngự cũng vô cùng cường đại. Có Huyễn Linh Cầm của Mộc Tiểu Yêu, trong khoảng thời gian ngắn thực lực của bọn họ đều được tăng cường lên rất nhiều. Người Mộc gia trụ vững phía trước. Người còn lại ở hậu phương công kích. Những Thú Vương, Thú Hoàng này đều bị Mộc Sơn Quỷ thu hút, trong khoảng thời gian ngắn thật ra thương vong cũng không lớn!

- Người phòng ngự đứng đầu Thiên Châu, quả nhiên danh bất hư truyền!

Tiêu Lãng nhìn thấy âm thầm kính phục. Mộc Sơn Quỷ quả thực chính là một tiểu cường đánh không chết. Mấy chục con Thú Vương trăm vạn năm và một con Thú Hoàng bao vây tấn công hắn, hắn lại chỉ bị thương mà thôi. Nếu như đổi lại là đám người Ma Đế, sợ là đã sớm bị đập chết...

Mộc Sơn Quỷ cũng không phải hồ đồ. Sau khi bị Thú Hoàng đánh bay bảy, tám lần, hắn không tiếp tục đi công kích Thú Hoàng nữa, trái lại quay sang công kích Thú Vương trăm vạn năm!

Tuy rằng lực công kích của hắn không sánh được với đám người Âu Dương, Thúy Thúy, Ma Đế, nhưng nói thế nào hắn cũng là Thiên Đế Chí Tôn, đối phó với Thú Vương trăm vạn năm này thật ra rất dễ dàng. Cứ như vậy trong thời gian mấy lần chớp mắt, hắn lại giết chết thêm hai con Thú Vương, đánh bị thương bốn con Thú Vương. Chỉ có điều bản thân hắn lại bị đánh bay ra ngoài ba lần.

- Mị Nhi, cắn nuốt thoả thích đi! Lần này là ta liên lụy tới ngươi rồi!

Tiêu Lãng truyền âm cho Thảo Đằng. Sau đó hắn đột nhiên chấn động, giật mình bừng tỉnh nói:

- Đúng! Mị Nhi, bây giờ ngươi không phải là có linh trí của mình sao? Nếu như ta chết trận, ngươi tự mình chạy trốn. Mgươi cũng có thể đi tìm một kí chủ kế tiếp, một chủ nhân khác. Hoặc là ngươi tự mình tồn tại, tự mình cắn nuốt tiến hóa...

- Không, chủ nhân!

Rất nhanh Thảo Đằng truyền âm lại nói:

- Tuy rằng Mị Nhi không biết có phải là thần hồn của ngươi hay không, nhưng Mị Nhi cảm giác nếu như ngươi chết Mị Nhi cũng sẽ chết. Cho nên Mị Nhi chết cũng sẽ không rời khỏi chủ nhân!

- Ai...

Tiêu Lãng thở dài nặng nề, cũng không nói gì nữa. Hắn bảo phân thân Thảo Đằng bay vào trong đám hải thú, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma thân thể bắn tới, chuẩn bị cũng vọt vào trong đám hải thú, dùng Liệt Thần Thủ một đường giết chết hải thú!

Thân thể vọt tới nửa đường, nhưng hắn đột nhiên dừng lại. Hắn nhớ tới một chuyện. Dường như thiên đạo vô tình của hắn có thể gây ra tổn thương khá lớn đối với hải thú? Có thể làm cho hải thú bạo động công kích lẫn nhau?

Có lẽ Liệt Thần Thủ có thể giết chết một vài hải thú, nhưng nếu như có thể khiến một con Thú Vương trăm vạn năm điên cuồng, như vậy lực sát thương sẽ lớn hơn một chút, sẽ có nhiều hải thú hơn chôn cùng bọn họ, không phải sao?

- Ừm? Không đúng!

Tiêu Lãng lại đột nhiên nghĩ tới, dường như trong linh hồn mình không có một tia ý niệm vô tình nào nữa. Thiên đạo vô tình cũng đã biến thành tình đạo! Vậy mình còn có thể phóng thích ra loại công kích tình thương có thể làm cho hải thú bạo động sao?

Có thể hay không, thử một lần rồi nói sau!

Tiêu Lãng lặng lẽ vận chuyển thiên đạo vô tình. Bên trong thân thể đột nhiên có lực lượng vận chuyển. Bên trên thân thể từng chữ tình với hào quang bảy màu lập tức vờn quanh. Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Công kích tình thương này vẫn có thể đánh ra là tốt rồi. Hắn lập tức khống chế mấy trăm chữ tình kia, đánh về phía một con Thú Vương trăm vạn năm ngoài xa!

- Thiên đạo vô tình của ta, nếu đã biến thành tình đạo, vì sao còn có thể đánh ra tình thương?

Tiêu Lãng không ngừng đánh ra chữ Tình, trong lòng lại không ngừng ngạc nhiên. Thiên đạo đã thay đổi, mình lại có thể phóng thích tình thương. Đây không phải nói hắn vẫn cảm ngộ thiên đạo vô tình? Nói cách khác... Hắn cảm ngộ hai loại thiên đạo?

Điều này rõ ràng là không thể nào. Giải thích duy nhất chính là suy đoán của Tiêu Lãng trước kia. Thiên đạo vô tình là tình đạo cảnh giới thứ nhất. Hiện tại thiên đạo vô tình hắn còn chưa cảm ngộ đại thành, nhưng thiên đạo tu luyện đã cảm ngộ tới cảnh giới thứ hai.

Hơn nữa còn có một điểm hết sức thần kỳ! Một tình huống khiến Tiêu Lãng khiếp sợ không gì sánh nổi! Hắn phóng thích tình thương, lại không cảm giác đau lòng nữa. Nói cách khác Tình thương lại không tổn thương hắn. Không quan tâm hắn phóng thích bao nhiêu lần tình thương, hắn cũng sẽ không trở nên lãnh huyết vô tình nữa...

- Đây là thiên đạo vô tình sao?

Tiêu Lãng không ngừng ngạc nhiên nhưng không nghĩ nhiều nữa. Trong lòng cũng hoàn toàn không còn kiêng kỵ. Từng chữ tình liên miên không ngừng từ bên trong thân thể của hắn hiện ra, bắn về phía Thú Vương kia.

- Ngao!

Con cua biển cực lớn kia rốt cuộc bạo động, vung cái càng cực lớn, công kích một con Thú Vương khác ở bên cạnh mặt.

- Tình thương!

Tiêu Lãng quát lớn, không công kích Thú Vương nữa. Từng chữ tình hóa thành một dải ánh sáng, bay về một hướng khác, khiến mấy trăm con hải thú cấp thấp đang công kích người của Mộc gia bắt đầu bạo động, giảm bớt áp lực cho bọn họ!

Mặc dù như thế, tình hình của Tiêu Lãng và bọn họ đã trở nên rất không lạc quan. Đám hải thú gần như bao vây tất cả bọn họ. Người Mộc gia tạo thành một vòng hình quạt ngăn cản công kích của hải thú. Hải thú bị giết chết mấy ngàn con, nhưng trong số bọn họ cũng chết tới mấy trăm người.

Mà một mặt khác, chiến giáp màu vàng đất của Mộc Sơn Quỷ đã bị máu nhuộm đỏ. Có cả máu của hải thú cũng có máu của bản thân hắn. Thứ duy nhât lộ ra ngoài của hắn chính là đôi mắt kia, đã trở nên tuyệt vọng. Hiển nhiên hắn không kiên trì được bao lâu nữa.

- Chết đi, chết đi!

Phòng ngự của chiến khải màu tím bên ngoài thân thể Tiểu Đao không tồi, khiến lực phòng ngự của hắn có thể so sánh với Nhân Hoàng đỉnh phong. Cuồng thần chiến phủ của hắn có mấy trăm đạo ấn uy lực kinh người. Hắn tổng hợp lực công kích cũng đạt tới Nhân Hoàng đỉnh phong.

Giờ phút này hắn đỉnh đứng ở phía trước, con mắt đã đỏ ngầu. Cuồng thần chiến phủ điên cuồng quét xung quanh, lấy đi tính mạng của từng con hải thú. Nhưng hắn cũng nhiều lần bị đánh bay, đã phun ra mười mấy ngụm máu tươi. Lực phòng ngự của Thần Khải màu tím cực kỳ cường đại, nhưng hào quang cũng trở nên ảm đạm...

Ầm!

Tiểu Đao lại bị một con hải thú đánh bay, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trở nên ảm đạm. Thân thể hắn giẫy giụa mấy lần muốn đứng lên, nhưng cuối cùng chỉ có thể nửa quỳ trên mặt đất! Mà cách đó không xa, con hải thú giống như con trâu biển tiếp tục điên cuồng lao về phía hắn. Thân thể của con hải thú cao lớn, sắp đè nát Tiểu Đao...

- Tiểu Đao!

- Ca!

Tiêu Lãng và Mộc Tiểu Yêu đồng thời quát lớn. Trên người Tiêu Lãng lại bắn ra vô số chữ tình. Thảo Đằng cũng điên cuồng lao về phía bên này, ngăn cản công kích của con trâu biển kia.

Thân thể Mộc Tiểu Yêu nhẹ nhàng từ giữa không trung đáp xuống, khom người ôm lấy Tiểu Đao. Nàng không lại đánh đàn, khóe miệng đột nhiên tràn ra một vệt máu. Hiển nhiên thời gian dài vận dụng Huyễn Linh Cầm, khiến nàng bị nội thương!

Ngao! Ô ô! Xì xì!

Xung quanh liên tục vang lên tiếng hải thú kêu gào kỳ quái. Vô số con mắt huyết hồng tập trung vào mọi người. Bốn phương tám hướng của bọn họ đã bị bao vây, bọn họ không thể trốn đi đâu được...

Có lẽ giờ phút này Tiêu Lãng còn có thể bay vượt qua hư không rời đi, nhưng Mộc Tiểu Yêu không chịu đi, Tiểu Đao không đi, Tiêu Lãng làm sao có thể một mình chạy thoát thân được?

Nhìn xung quanh có vô số hải thú đếm không hết đang xông tới, nhìn không người của Mộc gia ngừng chết đi, nhìn Tiểu Đao đang ở trên mặt đất không ngừng giãy dụa muốn đứng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tái nhợt nước mắt như mưa của Mộc Tiểu Yêu, trong lòng Tiêu Lãng vô cùng tức giận lên, không ngừng gầm thét.

Hắn không cam lòng. Hắn không tin hôm nay sẽ là ngày tận thế của bọn họ. Nơi này tuyệt đối không phải nơi chôn xương của bọn họ.

Cho dù trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng đúng vào lúc này trong đầu Tiêu Lãng lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn đột nhiên đứng nguyên tại chỗ, cũng không tiếp tục phóng thích tình thương nữa. Thảo Đằng cũng không để tự, tự mình cắn nuốt.

Chỉ một lát sau, hắn đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt hắn chớp hiện tinh quang. Bên ngoài thân thể hắn đột ngột xuất hiện từng chữ tình. Nhưng những chữ tình này rõ ràng không giống với chữ tình do tình thương phóng thích. Tình thương đánh ra chữ tình là bảy màu, chỉ có to bằng nắm đấm một. Mà những chữ tình này có chín màu, chỉ lớn bằng đầu ngón tay. Quan trọng nhất là, những chữ tình này lại chậm rãi chuyển động, khiến người ta cảm thấy như mộng như ảo, ánh mắt không tự chủ được bị thu hút!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.