Ads Hắc quang trên người con thú nhỏ màu đen tiếp tục phóng ra. Khí lưu màu đen bao phủ Thảo Đằng. Thần
hồn Thảo Đằng nhanh chóng bị luyện hóa. Mỗi lần chớp mắt, sẽ có mấy chục mét biến mất. Nhưng hắc quang trên người con thú nhỏ màu đen lại càng
ngày càng sáng. Vẻ hưng phấn trong con ngươi của nó càng ngày càng rõ
nét.
Thảo Đằng bất lực run rẩy, giẫy giụa, giống như một hài tử đáng thương,
không ngừng truyền tới Tiêu Lãng tin tức cầu cứu, không ngừng cố gắng
chạy trốn tách khỏi khí lưu màu đen kia. Chỉ có điều, bàn tay lớn gần
như trong suốt lơ lửng trong không trung lại giữ chặt nó lại, khiến nó
không thể chạy trốn...
Tiêu Lãng bất lực quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu. Nỗi đau trong
linh hồn truyền đến khiến toàn thân hắn đều đang run rẩy. Mắt hắn vẫn
nhìn chằm chằm vào Thảo Đằng. từ khóe mắt bắt đầu chậm rãi tràn ra máu
tươi. Hắn không tiếp tục rít gào, không tức giận, chỉ cảm thấy vô cùng
bi thương và thê lương...
- Lãng thiếu...
Phía xa, Trà Mộc nắm chặt hai nắm tay, cúi thấp đầu, có chút không đành
lòng nhìn thẳng. Tiêu Lãng đau khổ khiến hắn cảm động. Chỉ có điều giờ
phút này Tiêu Lãng còn không thể ra sức, hắn có thể làm gì?
- Yêu tà!
Long Nha Phỉ Nhi thấp giọng khóc thút thít, cắn đôi môi, không dám nói
quá lớn. Mặc dù nàng là một kẻ lỗ mãng, nhưng hôm nay cũng không dám
động. Bởi vì cục diện ngày hôm nay quá mức quỷ dị. Nàng biết chỉ cần
mình thoáng động, kết cục tuyệt đối chính là cái chết, thậm chí còn có
thể liên lụy khiến rất nhiều người chết cùng.
Đám người Vân Phi Dương Vũ Phi Tiên lại lo lắng không yên. Vừa nãy Kỳ
tiểu thư sai người ta truyền tống, trở lại Thiên Châu mời nhân vật lớn
hơn đi tới? Đại lục Thần Hồn sợ là sẽ càng ngày càng náo nhiệt. Mà những nhân vật lớn này, mỗi người có thể là kẻ lòng dạ độc ác lãnh huyết vô
tình. Nếu chẳng may người tới tâm tình không tốt, tùy tiện đập tay một
cái, sợ là một toà thành thị đã biến thành tro bụi...
Thảo Đằng đã bị luyện hóa một nửa, cũng nhỏ đi một phần ba. Tiêu Lãng
rốt cuộc không chống đỡ được nữa. Trong đầu của hắn đã loạn cả lên. Ầm một tiếng, thân thể hắn tê liệt nằm trên mặt đất, hoàn toàn ngất đi.
Hắc Nha thấy Tiêu Lãng mãi đến khi ngất đi vẫn không thu hồi Thảo Đằng,
cũng không khống chế Thảo Đằng liều mạng công kích, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Con thú nhỏ của Kỳ tiểu thư cực kỳ trân quý. Kỳ tiểu thư vốn chỉ là con
cháu chi thứ ucả gia tộc Hắc Lân, bởi vì con thú nhỏ này nên thân phận
địa vị đã tôn quý hơn gấp mấy lần, Nếu như thú nhỏ này xảy ra chút vấn
đề gì, hắn nhất định sẽ bị gia tộc phạt nặng.
Hắn khống chế bàn tay lớn gần như trong suốt nắm chặt lấy Thảo Đằng, để
con thú nhỏ tiếp tục luyện hóa Thảo Đằng. Hắc Nha cảm giác Thảo Đằng
phản kháng càng ngày càng yếu, bản thể cũng càng ngày càng yếu, hắn
càng yên tâm. Nhìn hắc quang trên người con thú nhỏ càng ngày càng mạnh, khí lưu màu đen càng ngày càng nhiều, tốc độ luyện hóa càng ngày càng
nhanh, Hắc Nha nở nụ cười.
Đám người Trà Mộc từ phía xa nhìn nụ cười quỷ dị đó đều cảm thấy sợ hãi...
Thảo Đằng rất nhanh đã bị luyện hóa hết một nửa. Hình thể của nó đã nhỏ
đi hai phần ba. Nếu như nói trước kia nó là một rồng lớn, giờ phút này lại biến thành một con sâu nhỏ.
- Khanh khách!
Kỳ tiểu thư nở nụ cười, bộ ngực nhún nhảy. Dung mạo và vóc người của vị
Kỳ tiểu thư này gần giống với Vân Tử Sam, nhưng đáng tiếc vẻ cao ngạo
trong mắt khiến khí chất của nàng giảm đi rất nhiều. Nàng cảm nhận được sự hứng phấn của con thú nhỏ trong lòng, khuôn mặt cũng bắt đầu thay
đổi, liên tục kêu lên:
- Tiểu Nhung Nhung cố gắng luyện hóa. Luyện hóa xong Thảo Đằng này, đợi
lát nữa sẽ đi luyện hóa luôn cả thần hồn Thánh Giai của hoàng đế Chiến
Vương Triều kia nữa. Khanh khách, đến lúc đó, thực lực của ngươi nhất
định sẽ nâng cao hơn một chút!
Vân Phi Dương vừa nghe thấy vậy, thân thể run lên. Theo bản năng hắn
ngẩng đầu nhìn Kỳ tiểu thư một chút, lại bị người mặc áo giáp hộ vệ đứng bên cạnh nàng nhìn lướt qua, hắn lập tức suy sụp. Trên mặt đầy vẻ cay
đắng u oán, hoàn toàn không còn chút uy nghi và ngạo khí nào của một bậc đế vương nữa.
Giữa sân có rất nhiều người đang nhìn Thảo Đằng biến mất từng chút.
Trong lòng bọn họ đều trào dâng một cảm giác bi thương. Thảo Đằng tuyệt
đối là một tồn tại vượt qua Thánh Giai. Nó dễ dàng cắn nuốt thần hồn Kim Long Bát Trảo của Vân Phi Dương như vậy, dễ dàng giết chết mấy tên
Chiến Đế như vậy, thần hồn cường đại như vậy giờ phút này lại bị trực
tiếp luyện hóa, quả thật là quá đáng tiếc!
Ẩn đế nhìn Thảo Đằng ở trong không trung, nhìn Tiêu Lãng ngất nằm trên
mặt đất, nặng nề thở dài. Vốn là một thiên tài tuyệt thế, nhưng sẽ lập
tức phải chết. Nếu như Tiêu Lãng sinh ra ở Thiên Châu, sợ là đã sớm
được đại gia tộc mời chào, giờ phút này đã biến thành công tử nhà giàu thực sự, tiền đồ không thể đo lường...
Dần dần Thảo Đằng biến thành kích thước dài trăm mét, cũng chỉ to
bằng cánh tay. Hư ảnh của nó càng ngày càng trong suốt, dường như chỉ
một giây sau sẽ biến mất trong thiên địa.
Hắc Nha thu hồi bàn tay, để con thú nhỏ luyện hóa hoàn toàn. Kỳ tiểu thư càng thêm hưng phấn. Bởi vì một khi Thảo Đằng bị luyện hóa hoàn toàn,
thực lực của thú nhỏ nhất định sẽ có sự tăng trưởng rõ ràng. Con thú nhỏ này không phải là sủng vật của nàng, mà là thần hồn của.... nàng. Thực lực của con thú nhỏ được tăng cường, thực lực của nàng cũng sẽ được
tăng cường. Đến thời điểm đó, địa vị của nàng trong gia tộc sẽ cao hơn!
- Chít chít!
Thân thể con thú nhỏ phát ra hắc quang cực kỳ chói mắt. Khí lưu màu đen
bao phủ nửa bầu trời. Trong con mắt giống như ngọc thạch đen đầy vui
mừng hưng phấn. Nó phun ra một đám khí lưu màu đen bao phủ toàn bộ Thảo
Đằng với mấy trăm mét còn lại, chuẩn bị luyện hóa hoàn toàn!
Vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra sự thay đổi khác thường!
Thảo Đằng cực kỳ suy yếu, đột nhiên phát ra một tia sáng sáng, giống như ánh sao, trong nháy mắt chiếu sáng khắp nơi. Cả thân Thảo Đằng đều phát sáng, còn hoàn toàn áp chế hắc quang của con thú nhỏ. Sau đó một khí
tức còn cường đại gấp mấy lần so với Hắc Nha từ trên người Thảo Đằng
phát ra, trong phút chốc đã bao phủ không gian xung quanh.
Ầm!
Dưới khí tức kia, Kỳ tiểu thư, hai tên hộ vệ và Ẩn đế đều bị đánh rơi xuống mặt đất, thậm chí còn không đứng lên nổi.
Tất cả mọi người sợ run người trước khí tức cường đại do Thảo Đằng phóng ra. Ngay cả thân thể Ẩn đế Vũ Phi Tiên cũng run rẩy. Đám người Trà Mộc, Tả Kiếm, Vân Tử Sam Long Nha Phỉ Nhi có thực lực thấp hơn hoàn toàn nằm sấp trên mặt đất. Khí tức này quá cường đại, giống như thời điểm bọn họ còn là hài tử, trong không trung có một cường giả Chiến Đế không chút
kiêng kỵ phóng thích khí tức vậy.
Giờ phút này các nàng cảm giác giống như trời sắp sụp...
Mọi người đều ngã quỳ trên mặt đất, bao gồm cả Hắc Nha có thực lực mạnh nhất. Không người nào có thể cử động được. Giờ phút này không gian
dường như... cô đọng lại!
- Khí tức của cường giả Thiên Đế?
Hắc Nha biến sắc, khuôn mặt già nua trở nên tái nhợt, đôi mắt lạnh lẽo. Tuy rằng hắn không thể cử động nhưng quát lớn:
Kỳ tiểu thư, nhanh thu hồi Tiểu Nhung Nhung!
Kỳ tiểu thư thật ra rất muốn thu hồi con thú nhỏ kia. Vấn đề là nàng
căn bản không khống chế được con thú nhỏ kia. Giờ phút này con thú nhỏ
kia đã bị cố định trên không trung, con mắt giống như trân châu của nó
lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Điều khiến mọi người càng khiếp sợ hơn chính là, bạch quang do Thảo Đằng phát ra càng ngày càng sáng, lại bắt đầu nhanh chóng nuốt ngược lại khí lưu màu đen bên ngoài thân thể của con thú nhỏ. Tốc độ của nó còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ con thú nhỏ luyện hóa. Rất nhanh, nó đã cắn
nuốt hết khí lưu màu đen của con thú nhỏ kia. Cuối cùng bạch quang bao
phủ toàn thân của con thú nhỏ. Trong nháy mắt, con thú nhỏ hóa thành một bộ xương.
Ánh sáng màu trắng trên người Thảo Đằng sau khi cắn nuốt một phần khí
lưu màu đen, liền dài ra mấy trăm mét. Cuối cùng nó dài tới mấy vạn
mét, cũng to bằng kích thước của một người. Màu sắc của nó đã không
phải là màu cam lúc trước nữa, mà biến thành màu vàng...
Vù!
Ánh sáng trên người Thảo Đằng biến mất. Dưới ánh mắt sợ hãi của vô số
người, trên bầu trời xuất hiện một khuôn mặt gần như trong suốt. Đó là
khuôn mặt của một nữ nhân xinh đẹp!