Yêu Giả Vi Vương

Chương 15: Q.6 - Chương 15: Không chết không ngừng.




Hỏa sư đỏ rực khổng lồ và đao mang màu đen như muốn xé rách khung trời. Vô số người nhìn đao mang màu đen và hỏa sư va chạm vào nhau, tim đập nhanh. Mọi người nín thở, không dám thở mạnh.

Hỏa sư đại biểu này hỏa chi thiên đạo, có thể đốt trọi mọi sự vật. Đao mang màu đen thì rõ ràng đại biểu hủy diệt thiên đạo, đao mang làm không gian bị xé rách. Công kích thiên đạo của Chí Tôn Thiên Đế này đúng là hung tàn.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vù vù vù vù vù!

Kình thiên hỏa sư và đao mang màu đen chớp mắt rạch vã không trung va chạm vào nhau cùng một chỗ. Màu đen và đỏ va đụng, trong một khoảnh khắc kia, thiên địa như đông lại, trái tim mọi người thít chặt. Trên bầu trời một áng mây màu đỏ chợt trướng to ra, cột khói hình nấm to khổng lồ che trời. Tai mọi người không nghe thấy thanh âm gì, cảm giác khí thế cường đại kia đè ép nghẹt thở.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chợt có tiếng nổ điếc tai vang vọng khắp nơi. Mọi người, bao gồm một vài Thiên Đế thấy ù tai, hoàn toàn không nghe được một chút thanh âm. Mười Thiên Đế vốn đã lùi ra mấy trăm thước giờ dùng tốc độ nhanh nhất kinh hoàng lùi ra sau, vẻ mặt rung động.

Tiêu Ma Thần quát to:

- Lùi!

Nhưng lúc này mọi người không thể nghe thấy thanh âm thì làm sao biết Tiêu Ma Thần nói cái gì? Hơn nữa dường như mọi người bị chấn động nghớ ngẩn, nhìn chằm chằm mây lửa đỏ đen không ngừng trướng to giữa không trung.

Tiêu Ma Thần biến sắc mặt, liếc Tiêu Phù Đồ. Tiêu Ma Thần cắn răng phóng ra thiên lực vòng bảo hộ dựng giữa không trung. Với tốc độ của Tiêu Ma Thần vốn có thể mau chóng lùi về nhưng sau lưng gã là đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Phù Đồ. Nếu Tiêu Ma Thần lùi lại thì đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Phù Đồ sẽ đối mặt sóng xung kích cường đại.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên. Mây lửa màu đỏ đen nhanh như chớp khuếch tán bốn phía, chớp mắt bao phủ phạm vi mấy chục dặm, rất nhanh bao phủ cả Tiêu Ma Thần, một nửa Tiêu Đế thành.

- A!

- Trốn!

Đến lúc này mọi người trong Tiêu Đế thành mới tỉnh táo ra, vận dụng hồn lực, huyền lực, vòng bảo hộ bao phủ, dùng tốc độ nhanh nhất lùi ra sau.

Nhưng bọn họ phản ưngs quá chậm, sóng xung kích cường đại khiến người ta cảm giác mình như chiếc thuyền con trong bão biển. Thân hình bọn họ, tường thành dày, vô số lầu các bị bứng gốc cùng bay ra xa. Thân thể nhiều người mới bị hất lên đã cảm giác xương cốt gãy nát, rồi mất đi tri giác.

Một nửa Tiêu Đế thành bị san bằng, nửa thành trì khác vô số kiến trúc sụp đổ. Nhiều người trên bầu trời bị phân thây hòa cùng đá vụn rơi xuống đất. Rất nhiều cục thịt vụn lẫn với máu rơi đầy Tiêu Đế thành. Tiêu Đế thành biến thành địa ngục.

Mây lửa đỏ và đen chậm rãi tán đi, lộ ra cảnh tượng hỗn độn. Công kích mạnh nhất của Chí Tôn Thiên Đế va chạm cùng thiên đạo công kích ẩn chứa trong thần binh Đại Đế, cái giá là một nửa Tiêu Đế thành, mấy vạn mạng người.

- Ma Thần, Ma Thần, ngươi sao rồi?

Trong một cái sân sụp đổ, Tiêu Phù Đồ ôm Tiêu Ma Thần người đẫm máu bay ra. Đông Phương Bạch, Trà Mộc, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu và mấy trăm Thần Hồn quân vọt ra khỏi phế tích.

Bọn họ rất may mắn là trong khoảnh khắc đó Tiêu Ma Thần dỡ trùng kích mạnh nhất cho bọn họ. Dù như vậy thì đám người Trà Mộc, Đông Phương Bạch, Trà Thủy, Ẩn Đế, Nghịch Thủy Lưu, Tiêu Phù Đồ che ngực, miệng không ngừng trào máu, hiển nhiên ngực hoặc là bị gãy xương, hoặc là nội tạn bị tổn thương nặng.

Xương toàn thân Tiêu Ma Thần vỡ nát, nếu gã không phải là Thiên Đế chắc bây giờ đã chết rồi, nhưng gã cũng không còn sức chiến đấu nữa. Tiêu Ma Thần khó khăn đảo tròng mắt nhìn bốn phía, hộc ngụm máu.

Tiêu Ma Thần nhắm mắt lại, khẽ thở dài:

- Chí Tôn Thiên Đế đúng là mạnh thật, là ta tính toán sai lầm, liên lụy mọi người...

Lực công kích của Tiêu Ma Thần đúng là mạnh, có thể miễn cưỡng ngang ngửa với Diệt Hồn Điện. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Tiêu Ma Thần quá yếu, kinh nghiệm chiến đấu cùng cường giả thiếu đến đáng thương. Tiêu Ma Thần nắm giữ thần thông quá ít, lực phòng ngự yếu xìu. Nếu là Thiên Đế có kinh nghiệm dày dạn thì vừa rồi khai chiến nên cách xa Tiêu Đế thành một chút. Tiêu Ma Thần không ngờ công kích của hai người tạo thành ảnh howngr lớn như vậy.

Lần chiến đấu này, Diệt Hồn Điện lành lặn không bị gì, phe mình thì có ít nhất bảy vạn người chết. Khoảng mấy ngàn người cường giả Nhân Hoàng cảnh thấdt, bát trọng là giữ mạng được. Các võ giả sống sót bị thương nặng, không bao nhiêu người có sức chiến đấu.

Công kích của Chí Tôn Thiên Đế đúng là hung tàn, cái danh đệ nhất nhân tây bộ không hư truyền.

Diệt Hồn Điện và mười Thiên Đế cũng không ngờ thắng dễ dàng như vậy. Khóe môi Diệt Hồn Điện cong lên nụ cười tàn nhẫn, thầm nghĩ đúng là con nít, kinh nghiệm chiến đấu vừa yếu lại ngu.

Diệt Hồn Điện ra lệnh với một Thiên Đế ở phía xa:

- Phong Diệp, giết hết mọi người, lấy Mị Ảnh chiến đao lại đây!

Diệt Hồn Điện nhìn chằm chằm Mị Ảnh chiến đao trong tay Tiêu Ma Thần, lộ vẻ thèm thuồng. Tuy Diệt Hồn Điện không tu luyện hỏa đạo, thanh thần binh Đại Đế này chưa chắc hữu dụng bằng chiến đao trong tay gã. Nhưng thần binh Đại Đế dù sao cũng là thần binh Đại Đế, cho Thiên Đế của gia tộc sử dụng.

Một Thiên Đế mặc hoàng bào lập tức bay đi, gã mới bay tới thì phái nam, trong rừng cây xa xôi có một bóng người vọt ra.

Người kia nhanh chóng bay tới, cao giọng quát:

- Truyền lệnh của Tiêu Phủ chủ, Tinh Thần Điện chủ, ngươi dám can đảm đụng vào một người Thần Hồn phủ thì hắn sẽ đồ Tu La phủ của ngươi!

Người này là cường giả đỉnh Nhân Hoàng cảnh, truyền lời xong chạy đi ngay. Rõ ràng gã là người của Lãnh Đế. Gã không xuất hiện trước khi khai chiến, mãi đến lúc này mới chạy ra báo lại lời Tiêu Lãng nói, khỏi nghĩ cũng biết lại là Lãnh Đế dặn dò. Bởi vì lúc này lời nói đã là dư thừa, giữa Tiêu Lãng, Vân Phi Dương, Diệt Hồn Điện nhất định là kết cuộc không chết không ngừng.

Phong Diệp Thiên Đế ngẩn ra, thân thể khựng lại, trong mắt có do dự. Giờ phút này, Tiêu Lãng sai người truyền lời đến không lẽ hắn thật sự đang trên đường trở về Tiêu Đế thành?

Diệt Hồn Điện quát to:

- Hừ! Hừ! Mặc kệ nó, giết rồi tính!

Vân Phi Dương nói Mê Thần cung tối đa bảo vệ Tiêu Lãng, tuyệt đối sẽ không giết người thay hắn. Giờ phút này, Diệt Hồn Điện đã san bằng một nửa Tiêu Đế thành, thù hận với Tiêu Lãng đã không còn đường cứu vãn, vậy không bằng giết thêm mấy người để tiện trở về báo cáo.

Mặt Phong Diệp Thiên Đế lạnh lùng nói:

- Được!

Phong Diệp Thiên Đế vọt ra, trong tay ngưng tụ thiên lực hóa thành một bàn tay to định nặng nề vỗ xuống Tiêu Đế thành.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Lúc này, phái đông chợt vang tiếng khe khẽ, mặt đất quanh Tiêu Đế thành rung rinh. Sức quan sát của cường giả Thiên Đế rất nhạy bén, Phong Diệp Thiên Đế phát hiện ra ngay. Phong Diệp Thiên Đế khống chế bàn tay to khựng giữa không trung, nghi hoặc nhìn hướng đông.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Thanh âm từ từ biến to hơn, mặt đất chấn động ngày càng mạnh. Nhiều phòng ốc trong Tiêu Đế thành lung lay sắp sập giờ sụp xuống. Nguyên Tiêu Đế thành run rẩy, dường như sắp có siêu cấp ođọng đất.

- A?

Diệt Hồn Điện biểu tình nghiêm túc, mắt chớp lóe nhìn hướng đông. Diệt Hồn Điện không kêu Phong Diệp Thiên Đế giết người, những người này đều là tiểu như vật, có thể tùy thời giết chết. Tim Diệt Hồn Điện đập nhanh, dường như sắp xảy ra chuyện lớn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thanh âm trầm đục càng thêm rõ ràng, mỗi lần thanh âm vang lên là mặt đất sẽ rung rinh. Chân trời phái động lộ ra cái bóng mơ hồ, từng đợt hơi thở như có như không tràn ngập trên bầu trời Tiêu Đế thành.

- Đó là gì?

Phong Diệp Thiên Đế con ngươi co rút nhìn bóng đen to như ngọn núi xuất hiện ở phía đông. Còn có một bóng đen xoay quanh giữa không trung. Phong Diệp Thiên Đế cảm nhận được sự cường đại, mạnh đến nỗi gã không thể nổi lên một chút đấu chí. Phong Diệp Thiên Đế khủng hoảng kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.