Đế đô vẫn là đế đô ban đầu.
Bốn đại thế gia và mười gia tộc lớn nhất vẫn hiển hách. Gần đây Thần Hồn Các và hoàng thất liên kết với nhau phát ra thông cáo. Ngoài mặt, bầu
không khí ở đế đô mặt hoàn toàn không có chút căng thẳng nào, đều là ca
múa mừng cảnh thái bình, phồn hoa huyên nháo.
Đại viện Trà Gia rất lớn. Những năm qua Trà Gia phát triển không tồi,
vẫn đứng ở những thứ hạng trước trong mười gia tộc lớn nhất. Hôm nay Trà Gia nghênh đón một vị khách thần bí. Đó là một nữ tử, vóc người kiều
diễm đều mức đám hộ vệ trông cửa nhìn thấy đều trợn tròn hai mắt.
Chỉ có điều sau khi nữ tử này tự mình báo thân phận, không còn người nào dám nhìn thêm. Bọn họ lập tức cung kính mời nàng vào trong viện của Trà Mộc.
Trà Mộc đang ngồi một mình buồn khổ uống rượu. Hắn uống đã có chút say.
Sau khi nghe thấy hạ nhân bẩm báo, hắn cảm thấy hết sức nghi ngờ. Vị
tiểu thư này đi tới đế đô đã một thời gian, vẫn rất ít liên hệ. Tại sao
hôm nay nàng lại đột nhiên đến nhà?
Một bóng hồng lướt vào, mang đến một làn gió thơm, khiến Trà Mộc đã tỉnh rượu được vài phần. Hắn đứng lên, khách khí nói:
- Tiểu thư Phỉ Nhi hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây vậy? Mời ngồi, mời ngồi!
Người tới chính là Long Nha Phỉ Nhi. Tuy rằng chiến sự ở Bắc Cương đã
yên ổn, chỉ có điều Long Nha rõ ràng dự định gả nàng vào một gia đình
giàu có tại đế đô, cho nên vẫn tiếp tục để nàng ở lại bộ quân ở đế đô.
Long Nha Phỉ Nhi đang ngồi rất yên tĩnh, một câu còn chưa nói, chờ đợi hạ nhân dâng trà nước rời đi, lúc này mới ngẩng đầu, nói:
- Trà Mộc, ngươi là bằng hữu của Tiêu Lãng?
Trà Mộc kinh ngạc, không biết Long Nha Phỉ Nhi có ý định gì. Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn kiên định gật đầu.
- Bản tiểu thư quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Trà Mộc ngươi là một nhân vật không tầm thường!
Long Nha Phỉ Nhi nhếch miệng nở nụ cười, rất vui mừng, sau đó mở miệng lần nữa:
- Ngươi làm giúp ta một việc được không? Nơi này là đế đô, không phải là Bắc Cương, không phải địa bàn của bản tiểu thư. Lực lượng của ta không
đủ!
Trà Mộc lại chớp mắt. Rốt cuộc trong hồ lô của Long Nha Phỉ Nhi đang bán thuốc gì vậy?
Trà Mộc lại trầm ngâm một lát, sau đó hắn cau mày nói:
- Mời Long Nha Phỉ Nhi cứ nói. Chỉ cần trong khả năng của Trà Mộc, Trà Mộc tuyệt đối không nói hai lời!
- Được!
Long Nha Phỉ Nhi nói một tiếng, sau đó tiến tới, thần thần bí bí nói:
- Ngươi cùng ta đi cứu mấy người được không?
- Cứu người nào?
Trà Mộc có chút dự cảm không tốt. Tại Bắc Cương, hắn đã từng nghe nói qua về những sự tích dũng mãnh của vị tiểu thư này.
Long Nha Phỉ Nhi nhìn xung quanh một chút, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Tiêu Thanh Y và đám người Yêu Kê!
Xoảng!
Cái chén trong tay Trà Mộc trực tiếp rơi xuống, đập trên mặt đất. Thân
thể hắn còn khẽ run rẩy. Hắn chỉ ngây ngốc nhìn Long Nha Phỉ Nhi cười
khổ nói:
- Phỉ Nhi tiểu thư... Việc này không thể nói đùa được!
- Nói đùa gì chứ?
Long Nha Phỉ Nhi khoát tay áo, cực kỳ hào khí nói:
- Tiêu Lãng tại Bắc Cương xem như có ơn đối với bản tiểu thư, cũng coi
như là bằng hữu của bản tiểu thư. Nếu ngươi cũng là bằng hữu của hắn,
đương nhiên phải hỗ trợ cứu người thân của hắn ra. Thời điểm hắn bị
người ta đuổi giết, chúng ta không có năng lực giúp hắn. Giờ phút này
cứu mấy người chắc không tính là chuyện gì lớn chứ? Dựa vào lực lượng
trong tay ngươi và ta, chỉ cần kế hoạch chu đáo, tuyệt đối có thể làm
không chê vào đâu được...
Trên trán Trà Mộc đã đầy mồ hôi lạnh. Vị đại tỷ này quả nhiên là kẻ lỗ
mãng, lại dự định cướp ngục? Hơn nữa còn là đại ngục trong hoàng cung.
Nàng muốn cứu chính là trọng phạm phản quốc. Đây là muốn nghịch thiên
sao?
Nhìn thấy trên trán Trà Mộc lấm tấm mồ hôi lạnh, và trong mắt đầy sợ
hãi, sắc mặt Long Nha Phỉ Nhi nhất thời thay đổi, khinh thường nói:
- Sợ rồi sao? Không có can đảm sao? Ngươi không phải đã cùng Tiêu Lãng
bái làm huynh đệ sống chết có nhau sao? Không ngờ ngươi lại là kẻ chẳng
ra gì như vậy? Xem như bản tiểu thư nhìn lầm người!
- Phỉ Nhi tiểu thư, tiểu thư suy nghĩ quá đơn giản!
Trà Mộc cười khổ một tiếng, lắc đầu than thở.
- Chuyện như vậy có gì phức tạp sao?
Long Nha Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng, tiếp tục khinh thường nói:
- Tiêu Lãng là cô cô nuôi hắn hắn lớn lên. Vì cô cô, hắn dám tàn sát đẫm máu Tiêu gia. Điều này chứng tỏ hắn rất để ý người cô cô này. Nếu như
chúng ta đã là bằng hữu của hắn, nên giúp hắn cứu cô cô hắn. Lại nói
nữa... Cô cô hắn và Yêu Kê, còn cả Thiên Tầm nữa, bọn họ không phạm tội
gì. Chỉ có điều Vân Tử Sam muốn lừa gạt Tiêu Lãng đi ra mà thôi. Chúng
ta cứu các nàng, lập tức sắp xếp cho các nàng trốn, đi tha hương thật
xa. Bằng vào thực lực của mỗi gia tộc chúng ta, cứu mấy nhân vật nhỏ,
cuối cùng cho dù hoàng thất biết được, có thể giết chúng ta sao? Cùng
lắm thì bị trách phạt một trận thôi...
Trà Mộc lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Long Nha Phỉ Nhi quả thật là nữ
tử ngốc nghếch. Đừng nói hai người không cứu nổi, cho dù thật sự cứu
được, sợ là trong nháy mắt Trà Gia và Long Nha gia sẽ biến thành tro bụi chứ? Lùi một bước mà nói... Cứu, đám người Tiêu Thanh Y có thể trốn đi
đâu? Tại đại lục Thần Hồn này, bọn họ còn có nơi nào có thể trốn sao?
Ầm!
Vào thời khắc này, cửa lớn lại bị người đạp ra. Vô số Ngự lâm quân chen
chúc vào. Sau lưng còn dẫn theo một đám cường giả Trà Gia sắc mặt âm
trầm.
- Nhận lệnh của Nhiếp Chính Vương, mời công tử Trà Mộc, tiểu thư Long Nha Phỉ Nhi vào cung làm khách một thời gian!
Một tên thống lĩnh Chiến Vương lạnh lùng mở miệng nói. Sau đó mấy tên
Ngự lâm quân lập tức kẹp hai bên của hai người, kéo ra ngoài.
Long Nha Phỉ Nhi trong lòng dù giận dữ cũng không dám nói nửa câu. Trà
Mộc và gia chủ Trà Gia liếc mắt nhìn nhau, âm thầm kinh hãi. Xem ra lần
này Tiêu Lãng phạm phải chuyện lớn. Vân Tử Sam bắt đầu bày toàn diện,
chờ Tiêu Lãng bước vào.
Trên thực tế, Trà Mộc đã nghĩ oan cho Vân Tử Sam. Ván này không phải do nàng bày bố, mà do một Chiến Đế Thần Hồn Các thu xếp.
Không riêng gì bọn họ, Tiêu Bất Hoặc còn có vô số người Tiêu gia, bao
gồm Đông Phương Bạch Nghịch Thủy Lưu, vô số người chỉ cần có một chút
quan hệ với Tiêu Lãng, đều bị mời vào trong cung làm khách.
Giờ phút này bên trong hoàng cung đế đô, Tông chủ Vũ Tông tự mình tọa
trấn cùng hơn mười tên Chiến Đế, tất cả đều chỉ vì bảo đảm thành công
bắt sống Tiêu Lãng.
Tin tức đã được cố ý truyền bá ra ngoài, tới toàn bộ đại lục Thần Hồn.
Theo tính cách của Tiêu Lãng, chỉ cần hắn nhận được tin tức nhất định sẽ đến đế đô.
Từ xưa họa không bằng người nhà. Hôm nay một đám cường giả siêu cấp đại
lục bọn họ lại xấu mặt làm ra chuyện không có nhân phẩm như vậy. Tuy
nhiên bọn họ cũng không có cách nào, chỉ vì bị ép phải làm như vậy.
Sau hai tháng, nếu như Tiêu Lãng vẫn chưa xuất hiện, bọn họ chỉ có thể
truyền tin cho Thiên Châu bên kia. Thời gian đã qua lâu như vậy, còn
không truyền tin tức qua, sợ là bên kia sẽ có sứ giả tới. Đến lúc đó lại càng phiền toái hơn!
Bên trong hoàng cung, cường giả tập hợp!
Vân Phi Dương đã sớm xuất quan, cùng với một đám cường giả và cả Vân Tử
Sam ngồi ở trong cung điện. Mấy người Thiên Tầm, Tiêu Thanh Y cũng không bị nhốt ở trong đại lao nữa. Tất cả đều ở trong cung điện này.
Tông chủ Vũ Tông tự mình ra tay, vận dụng thủ pháp thần bí phong ấn đan
điền của mấy người. Chỉ có điều cho dù không phong ấn, các nàng cũng
trốn không thoát. Bởi vì giờ phút này trong đại điện có một cường giả
Chiến Thánh, cường giả Chiến Đế có tới mười hai người!
Sợ rằng Ẩn đế tọa trấn ở Thần Hồn Thành cách xa đó có dẫn theo toàn bộ
nhân mã Ẩn Tông tới cứu người, cũng chỉ có thể toàn quân bị diệt.
Thiên Tầm nhe răng nhếch miệng, cả người không có một chỗ nào lành lặn,
xem ra vô cùng đáng thương. Trong mắt Nhã phu nhân có chút sợ hãi,
nhìn xung quanh rất khẩn trương. Thiện lão càng khẩn trương hơn, thỉnh
thoảng nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cường giả bốn phía, thân thể đều khẽ
run lên.
Tiêu Thanh Y là hờ hững nhất. Nàng lẳng lặng uống nước trà, khóe miệng
còn có ý cười nhạt. Nàng không nhìn mọi người trong điện, ánh mắt hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng thì thầm nói:
- Lãng nhi, tuyệt đối đừng tới đây. Ngươi có thể khiến cho cường giả
khắp thiên hạ đều đối địch với ngươi, đây đã là tiền đồ lớn rồi! Cô cô
cảm thấy kiêu ngạo vì ngươi. Gia gia ngươi và phụ thân ngươi ở dưới cửu
tuyền cũng sẽ kiêu ngạo vì ngươi! Cố gắng tu luyện. Cô cô chờ tới lúc
ngươi báo thù cho ta, đạp tất cả cường giả đại ở dưới chân, khiến đại
lục Thần Hồn run rẩy ở dưới chân ngươi!