Một lát sau, một công tử chắp tay xin lỗi với công tử bên cạnh:
- Hổ thẹn, cáo lỗi.
Công tử này đứng dậy đi hướng thiên môn, có một tiểu thư khác đỏ mặt đi ra
từ thiên môn khác, hiển nhiên là uống nhiều quá cần trút bầu tâm sự.
- Cơ hội tốt!
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, cúi đầu, tay trái và tay phải chắp vào nhau, xin lỗi, định làm bộ như mắc tiểu thừa cơ chuồn đi.
Mọi người không để ý đến Tiêu Lãng, tiếp tục cao đàm khoát luận. Nghịch
Thương nhẹ gật đầu với Tiêu Lãng. Vân Tử Sam cũng trông thấy, quay đầu
đi làm bộ như không nhìn thấy, con người có ba điều vội, chuyện này rất
bình thường.
Tiêu Lãng xoay người định chạy trốn thì một thanh âm lạnh lùng vang lên, lấn át mấy tiếng xì xầm nho nhỏ.
- Lãng công tử chuẩn bị trốn đi sao?
Thanh âm hấp dẫn mọi ánh mắt, Vân Tử Sam kinh ngạc nhìn hướng Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng run lên, mặt lộ vẻ dở khóc dở cười. Thanh âm này là của Đông
Phương Hồng Đậu, nàng chỉ rõ đã biết mục đích của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng
cười khổ, điều chỉnh vẻ mặt nghi hoặc, quay đầu lại.
Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi:
- Tại sao Hồng Đậu tiểu thư nói như vậy? Ta chỉ là đi tiểu.
Tiêu Lãng thốt lời xong liền biết mình lỡ mồm, đi tiểu, hai chữ này chẳng khác nào kích thích Đông Phương Hồng Đậu.
Quả nhiên, mặt Đông Phương Hồng Đậu tăng sát khí, Huyền khí vòng quanh thân thế, muốn trở mặt.
Tiêu Lãng nhanh chóng cười làm lành nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ chạy, trở về ngay!
Tiêu Lãng cười nịnh, mắt đầy câu xin, nói xong xoay người vội bỏ đi.
Mọi người cảm giác giữa hai người có gì đó không đúng nhưng không lên
tiếng. Mắt Vân Tử Sam tràn đầy khó hiểu, trông như Tiêu Lãng đắc tội
Đông Phương Hồng Đậu xong muốn bỏ trốn.
Đông Phương Hồng Đậu giậm chân đứng dậy nhìn Tiêu Lãng định chạy, cao giọng quát:
- Tiêu Lãng, ngươi dám chạy thử xem? Ngày mai ta rút kiếm giết tới Tiêu gia các ngươi!
Tiêu Lãng ngừng bước ngay. Cô nương điên Đông Phương Hồng Đậu nói được thì
làm được, khi đó đại náo Tiêu gia thì Cô Cô sẽ lột da hắn ngay.
Tiêu Lãng bĩu môi, cười khổ đi trở về, mặt ủ mày ê nói:
- Đại tiểu thư của ta ơi, nàng còn muốn như thế nào? Không cho người ta đi nhà xí?
Vân Tử Sam thấy tình huống rơi vào bế tắc vội giảng hòa:
- Hồng Đậu, sao vậy? Tiêu Lãng khi dễ ngươi? Nói ra đi, ta sẽ giải quyết giúp ngươi!
Tiêu Lãng bị hù nhảy dựng, nếu Đông Phương Hồng Đậu ngu ngốc buột miệng nói, dù chỉ qua loa vài câu thì hắn anh minh một đời tối nay mất hết thanh
danh.
Tiêu Lãng vội ắt ngang:
- Không có việc gì, không có việc gì! Chỉ là phát sinh một ít mâu thuẫn nhỏ.
Tiêu Lãng cười nịnh nói với Đông Phương Hồng Đậu:
- Hồng Đậu tiểu thư. Coi như ta sai rồi, ta xin lỗi tiểu thư, tự phạt ba ly được không?
Nói xong Tiêu Lãng rất là hào sảng liên tục uống ba ly, tốc độ còn nhanh
hơn Nghịch Thương, uống toàn ly lớn. Tiêu Lãng uống xong lén liếc Đông
Phương Hồng Đậu, thấy sắc mặt của nàng dịu đi thì thở phào.
Đông Phương Hồng Đậu hậm hực trừng Tiêu Lãng, tức giận quát:
- Ngươi tưởng tự phạt ba ly là xong việc rồi? Hừ, không đơn giản như vậy! Nếu hôm nay ngươi không khiến bổn tiểu thư vừa lòng thì đừng mơ chạy
đi, ngươi dám chạy thử xem?
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, nghe Đông Phương Hồng Đậu nói thì hình như có thể bàn điều kiện?
Chỉ cần không quậy lớn chuyện là được rồi, điều kiện gì đều dễ nói, dù nói
sao thì hắn nhìn thấy hết cặp mông trắng như bưởi của người ta.
Tiêu Lãng vỗ ngực, hào khí ngút trời nói:
- Chỉ cần Hồng Đậu tiểu thư có thể nguôi giận, điều kiện gì đều dễ nói, muốn ta thảo váy vũ cũng được!
- Phụt!
Các tiểu thư bật cười. Thảo váy vũ là điệu múa của đám khỉ, Tiêu Lãng đường đường là công tử danh môn mà nói sẽ nhảy thảo váy vũ trước mặt mọi
người? Có nhiều tiểu thư phụ họa, kêu Đông Phương Hồng Đậu bắt Tiêu Lãng nhảy thảo váy vũ.
Vân Tử Sam mỉm cười, đương nhiên nếu có thể thấy Tiêu Lãng làm trò hề trước mặt mọi người thì thi yến càng thú vị hơn.
- Quá mất mặt, quá mất mặt.
Các tài tử, tài nữ liên tục lắc đầu, rất bất mãn Tiêu Lãng thô tục. Hôm nay yến hội cao nhã như vậy mà công tử danh môn này miệng tục tĩu, nếu là
người bình thường thì họ đã mắng thúi đầu rồi.
Trà Mộc tò mò nhìn Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu. Ở đại tái đi săn Tiêu Lãng thuần hóa
Đông Phương Hồng Đậu ngoan như con mèo nhỏ, rốt cuộc hắn làm chuyện gì
xin lỗi nàng mà phải co ro khúm rúm như vậy?
Mặt Đông Phương Hồng Đậu đỏ rực, tối nay nàng sắp điên rồi. Vốn sau khi rời khỏi Thính triều đình, Đông Phương Hồng Đậu định tìm một nơi tự sát cho rồi. Sau đó Đông Phương Hồng Đậu ngẫm lại, không thể tha cho Tiêu Lãng được, vì vậy nổi
giận đùng đùng chạy tới, phát hiện hắn muốn chạy trốn thì càng không
ngồi yên.
Giờ phút này Tiêu Lãng làm trò hề khiến tâm tình của
Đông Phương Hồng Đậu tốt hơn một chút rồi lại đâm lao phải theo lao. Tuy nhảy thảo váy vũ rất thú vị nhưng sao có thể dễ dàng tha cho Tiêu Lãng? Chỗ bí ẩn nhất của nữ nhân bị Tiêu Lãng thấy hết, nhảy múa là coi như
xong sao?
Nhưng các công tử, tiểu thư của đế đô cứ la hét làm Đông Phương Hồng Đậu bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo dài thời gian rồi tính.
Đông Phương Hồng Đậu thuận miệng oán hận nói:
- Ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi. Tiểu thư không hiếm lạ khỏ nhảy múa,
nếu... nếu ngươi làm ba bài thơ, mọi người đều khen hay thì ta sẽ tha
cho ngươi rời đi!
Trong phút chốc Đông Phương Hồng Đậu không nghĩ ra cách trả thù Tiêu Lãng, đành tạm kéo dài thời gian rồi sẽ nghĩ kỹ
hơn. Trong lòng Đông Phương Hồng Đậu có một suy nghĩ, không thể để Tiêu
Lãng xem miễn phí, không thể cho hắn sống yên.
Nhưng mà...
Tiêu Lãng đột nhiên cười to, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên, rất hào sảng nói:
- Tuy ta chưa học cách làm thơ nhưng nếu Hồng Đậu tiểu thư đã yêu cầu thì ta tùy tiện thể hiện. Vậy đi, Hồng Đậu tiểu thư, ta làm năm bài thơ và
khiến mọi người vừa lòng thì chuyện hôm nay bỏ qua được không? Nếu mọi
người không vừa lòng một bài thì ta đâm mình một nhát, năm bài là năm
đao, chỉ xin Hồng Đậu tiểu thư bớt giận.
Một lời chấm dứt, toàn trường xôn xao.
Trước không nói Tiêu Lãng là công tử nhà quê sống trong núi làm bạn với Huyền thú có biết làm thơ không, cho dù hắn tự làm một bài, muốn sáng tác năm bài và phải khiến mọi người vừa lòng, điều này làm tất cả giật mình.
Trong đại sảnh có nhiều người như vậy, không thiếu tài tử có tài năng thật
sự, không phải tùy tiện làm mấy bài vè là họ sẽ khen hay.
Cuối
cùng Tiêu Lãng muốn tự tàn, năm bài không vừa lòng thì đâm mình năm dao? Người này điên rồi hay cuồng đến không giới hạn, không để mắt các tài
tử?
- Tốt, Lãng công tử uy vũ!
- Mời Lãng công tử làm thơ, chúng ta mỏi mắt mong chờ!
- Lãng công tử hào tình!
Đám người hò reo, đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên
trông chờ thấy Tiêu Lãng mất hết mặt mũi. Tiêu Cuồng có xem tư liệu của
Tiêu Lãng, biết rõ hắn từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh gì. Trà Mộc lo
lắng đá lông nheo liên tục với Tiêu Lãng, không biết hắn bị đưt dây thần kinh nào.
Mắt Vân Tử Sam càng sáng hơn, Tiêu Lãng huênh hoang muốn làm thơ?
Cái này chơi hơi quá.
Nhiều tiểu thư mắt đầy hưng phấn, có thể xem màn trình diễn đắc sắc như vậy
không uổng công hôm nay đến thi yến. Nhiều tài tử khinh thường hếch mũi
chờ xem Tiêu Lãng làm trò hề.
Đông Phương Hồng Đậu càng thêm đâm lao phải theo lao, cắn răng nói:
- Được, ta lắng tai nghe đây. Ta muốn xem Lãng công tử nhà ngươi có đại tài gì!
- Được!
Tiêu Lãng mừng thầm trong bụng, một việc khiến hắn rối rắm bó tay giờ có thể giải quyết đơn giản như đang giỡn. Qua ngày hôm nay cho dù Đông Phương
Hồng Đậu có tìm Tiêu Lãng gây sự thì cũng không sẽ làm lớn chuyện.